Chương 7

Ngôn Dật đứng bên bàn ăn, tạp dề màu trắng che đi bộ đồng phục quản sự, cậu đi đôi dép lê lông cừu màu nâu nhạt mềm mại, từ trong ngăn kéo lấy nửa hộp cà ri miếng, bẻ ba viên bỏ vào nồi canh thịt bò thơm nồng, mở thêm một chai nước dừa và đổ chút gia vị vào.

Trong thời gian đợi hầm canh, Ngôn Dật ngẩng đầu nhếch khóe môi, cực vì vui vẻ lấy cài ngực cà rốt xuống, dùng khăn ăn lau chùi, giữ cho mặt cắt kim cương luôn bóng loáng sạch sẽ.

Sau đó cẩn thận cài lên ngực.

Cà ri nóng hổi bốc khói nghi ngút, Ngôn Dật lại lấy ghim cài áo ra, quấn một lớp khăn, đàng hoàng nhét vào túi, không nỡ để cà rốt đẹp đẽ kia bị khói làm hoen ố mà mất đi ánh sáng lộng lẫy.

Cách một tấm cửa kính nhà bếp, Lục Thượng Cẩm có thể nhìn thấy cái eo của thỏ nhỏ bận rộn nấu ăn, lộ ra cần cổ trắng ngần, tuyến thể trơn bóng sạch sẽ không hề phòng bị phơi bày, gót chân đi dép của cậu nhẹ nhàng chà xát vào nhau.

Mỗi một tấc da trên người cậu đều từng được Lục Thượng Cẩm hôn qua, bộ dạng mềm mại phóng đãng không chút giấu diếm cũng được hắn thưởng thức trong vô số đêm đen.

Nhất thời, Lục Thượng Cẩm bỗng cảm thấy Ngôn Dật hoàn toàn giống hệt cậu của mười năm trước, vẫn mê người như vậy, ngoại trừ tính cách rút bớt đi mấy phần ngây ngô, nhưng phong tình vạn chủng vẫn còn đó.

Lục Thượng Cẩm chậm rãi lại gần, nhìn cậu qua lớp kính.

Không biết từ lúc nào, hắn đối với con thỏ nhỏ này đã mất đi cảm giác mới mẻ, bao lâu rồi hắn cũng chẳng rõ nữa.

Hình như bắt đầu vào cái ngày đó, hắn không thích cảm giác Ngôn Dật trở thành tiêu điểm trong mắt công chúng, không muốn để thỏ nhỏ ra bên ngoài trêu chọc Alpha khác, hắn không thể không thừa nhận, Ngôn Dật chính là một Omega mỹ mạo câu hồn, khiến không ít Alpha phải mơ ước.

Ép Ngôn Dật quanh quẩn trong nhà không cho phép ra ngoài vốn là động thái tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha, thế giới ngoài kia quá nhiều màu sắc chói mắt, lại vô tình đánh mất đi lời hứa năm xưa đã trân trọng thề nguyền lúc thiếu thời.

Thỏ con rất yêu thích cái cài áo này, quý trọng đến mức không biết đặt đâu mới tốt.

Thần thái trên khuôn mặt sinh động đã phản bội cậu, Ngôn Dật vẫn luôn chưa từng rời đi, cho nên Lục Thượng Cẩm không hề thấy sợ hãi.

Ma xui quỷ khiến, Lục Thượng Cẩm mở cửa bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của Ngôn Dật từ sau lưng, hôn bên gáy của cậu.

Thân thể Ngôn Dật cứng nhắc, giống như bị ác quỷ trấn áp trên giường không thể động đậy, mộng cảnh màu hồng trước mắt thật dịu dàng tốt đẹp.

“Tiên sinh… ?” Ngôn Dật chớp mắt một cái, chậm rãi xác nhận cái ôm quen thuộc phía sau, tin tức tố mùi thủy tiên nồng đượm bao lấy cậu, phảng phất như được đặt trên biển hoa êm dịu, gió lướt nhẹ qua mặt.

Ngôn Dật kinh ngạc quay người ngẩng đầu nhìn Lục Thượng Cẩm, một khắc sau chợt giang hai tay nhào vào trong l*иg ngực của hắn, đôi tay thon nhỏ vòng qua eo Lục Thượng Cẩm, dụi đầu vào hõm vai của hắn, như ôm bảo vật trân quý đã bị mất đi, nhỏ giọng nói: “Đừng phạt em, em xin lỗi mà.”

Cậu đã chờ đợi cái này ôm biết bao năm.

Ngôn Dật giống như những con thỏ con chen chúc tìm kiếm sự ấm áp từ thỏ mẹ, vùi đầu vào lòng Lục Thượng Cẩm tìm kiếm an ủi.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, làm sao bày ra tư thế quyến rũ lấy lòng nhất để Lục Thượng Cẩm vui vẻ, trong đầu cậu thoáng chốc trống rỗng, ý niệm duy nhất là muốn ôm Lục Thượng Cẩm, từ trên người hắn đòi lấy nhiệt độ ấm áp đã thất lạc nhiều năm.

Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng vỗ tấm lưng nhỏ gầy của cậu.

Những cảm xúc thương tiếc không đến như mong đợi, Lục Thượng Cẩm chán nản phóng ra một ít tin tức tố để động viên Ngôn Dật, cảm giác tim đập thình thịch trước đây phai nhạt, hắn và người có mùi tin tức tố kẹo sữa này độ xứng đôi quá thấp, nếu như trên đường gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại liền trở thành hai người xa lạ.

Đây có lẽ là vì không còn yêu nữa.

Bất luận tâm huyết dâng trào thế nào cũng bị dội cho tỉnh lại, không yêu chính là không yêu, chẳng có cảm giác gì, chỉ là ứng phó trong mệt mỏi.

Ngôn Dật cũng cảm nhận được sự xa cách của đối phương, ngẩng đầu thăm dò, đôi mắt ướt nhẹp mờ mịt, nhìn đôi môi mỏng của Lục Thượng Cẩm, muốn nghe tiếng của hắn.

Trong tiềm thức cậu không mong sẽ nghe thấy những điều sẽ khiến trái tim mình đau nhói.

“Làm cơm đi.” Lục Thượng Cẩm giơ tay qua loa sờ hai má Ngôn Dật: “Tôi ở bên cạnh em.”