- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 51
Quản Sự Cụp Tai
Chương 51
“Cẩm ca… Khi nào thì anh mới thôi… ức hϊếp em…”
Sự run rẩy như giọt sướиɠ sớm làm ướt đôi cánh của côn trùng nhỏ khiến trái tim Lục Thượng Cẩm tựa hồ bị ai đó cào trúng, đôi mắt hắn hiện lên tia bối rối, ôm con thỏ nhỏ đang co quắp kinh sợ vào lòng, nhanh chóng rút khăn giấy lau nước mắt cho Ngôn Dật vừa lúng túng hôn lên mắt cậu: “Là tôi quá hung dữ rồi sao?”
Ngôn Dật cả người mệt nhọc vô lực, nhỏ giọng ừ một tiếng, thân thể gầy yếu tựa vào l*иg ngực Lục Thượng Cẩm, không còn sức lực cử động.
Thoạt nhìn rất khó chịu.
“Đừng khóc đừng khóc.” Lục Thượng Cẩm cúi người nâng gò má cậu, vừa lau nước mắt vừa chùi nước mũi, “Em xảy ra chuyện gì vậy?”
Chóp mũi Ngôn Dật đỏ bừng lên như được bôi một lớp phấn anh đào trắng hồng, cậu bị bắt nạt đến mức dịu ngoan, chỉ cuộn mình thành một quả bóng nhỏ.
Nó khiến hắn nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên, Ngôn Dật mới chỉ là một con thỏ con miệng còn hôi sữa, bảy tuổi nhưng nói chuyện vẫn cứ trúc trắc, lén lút nhoài người ngoài phòng luyện đàn dương cầm kiểng chân, vểnh tai nghe hắn luyện đàn.
Bị bắt gặp tại chỗ, cậu sợ hãi và ngượng ngùng co rúm giống như viên thuốc có đôi tai thỏ và cái đuôi bông, e dè nói: “Thật êm tai.”
——
Lục Thượng Cẩm bế Ngôn Dật đi tẩy rửa sạch sẽ rồi bế trở về nhét cậu vào chăn, biểu tình của Ngôn Dật có chút không thoải mái, rúc vào khuỷu tay hắn ngủ.
Lục Thượng Cẩm cảm thấy phiền muộn, tâm tình tốt đẹp vì vừa được giải tỏa ham muốn tìиɧ ɖu͙© tiêu tan hơn phân nửa.
Ngôn Dật hờ hững với sự lấy lòng của hắn, còn tỏ ra không thích.
Kỳ phát tình chẳng phải nên làʍ t̠ìиɦ sao, hắn chỉ là mong muốn cậu có thể dễ chịu hơn một chút, huống hồ lần này là hắn dùng kiên nhẫn nửa đời của mình ra, mỗi một cử chỉ đều rất ôn nhu, tại sao lại khiến Ngôn Dật thấy khó chịu như vậy.
Ngày trước cố ý bảo trợ lý mua dâu tây, cậu cũng ăn nó trong miễn cưỡng.
Ngôn Dật dường như đã chán nản hắn, cũng chán ghét chính bản thân cậu, Lục Thượng Cẩm có chút hoang mang nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trấn định lại, bởi vì hắn nghĩ đến nội dung một bài báo mà hắn từng đọc.
“Thuyết bản năng sinh sản cấp cao” đã sớm chứng minh, số lượng Omega cấp cao ít ỏi, bản năng của chủng tộc vì để kéo dài loại gen cấp cao này sẽ sinh ra tâm lý không muốn rời xa Alpha kí hiệu mình, đẳng cấp phân hóa tuyến thể càng cao, tâm lý khó ly khai càng mạnh.
Mà Alpha đẳng cấp phân hoá càng cao, tín tức tố sẽ thúc đẩy việc tìm kiếm thêm nhiều Omega để kết hợp, lưu lại thế hệ cao cấp sau này, đây gọi là bản năng tiến hóa cho ra chủng tộc ưu việt nhất.
Mặc dù cũng có vài học giả đưa ra “Thuyết bản năng cấp cao phục tùng độ xứng đôi”, đối với những lĩnh vực không nắm chắc, mọi người thường có thói quen sẵn sàng tin tưởng vào những gì mình nghĩ.
Vạn vật đều có tính hai mặt, tuyến thể phân hóa bậc ba giúp Omega có thể nắm giữ năng lực mạnh mẽ mà người thường không cách nào có được, nhưng đồng thời cũng tạo ra một cái xiềng xích vô hình, biến họ trở thành tù nhân của quy luật tự nhiên.
Vì vậy, Lục Thượng Cẩm không hề thấy sợ hãi.
Hắn cúi người nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của thỏ nhỏ: “Ngôn Ngôn, em không nhớ tôi à?”
Ngôn Dật còn đang lơ mơ, bất ngờ nghe thấy câu hỏi của hắn, dường như tỉnh táo lên rất nhiều.
Sao có thể không nhớ.
Cậu mỗi khi trở về nhà đều mang theo một cành hồng, ngay giây phút Alpha nhìn về phía cậu, cậu muốn nói cho hắn biết: “Em yêu anh, em yêu anh, thật sự yêu anh.”
Hoa hồng trong túi áo đã héo khô mất rồi, nhưng Lục Thượng Cẩm thậm chí còn chẳng ném cho cậu một cái liếc mắt.
Có nhớ cũng vô dụng.
Ngôn Dật phủi phủi tai, khàn giọng hỏi: “Cùng với bạn tình có độ khớp cao lên giường không phải rất thoải mái sao, nhiều Omega đều đang chờ anh quay về sủng hạnh.”
Lục Thượng Cẩm ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra là Ngôn Dật đang chất vấn khoản nợ phong lưu của mình.
Hắn nghiêng thân nằm bên cạnh Ngôn Dật, cánh tay ôm lấy cậu, lấy sự nhẫn nại bình thường không dễ có, nói: “Không phải, đừng nhắc đến cái từ bạn tình này nữa, tôi và bọn họ đã cắt đứt, em là Omega của tôi, hoàn toàn khác với họ.”
Ngôn Dật hé mắt, mỉm cười gượng gạo, cậu nhu thuận nép vào lòng hắn, chủ động khoát tay lên vòng eo cứng cáp của Lục Thượng Cẩm.
Quả nhiên, Lục Thượng Cẩm lập tức yên lặng, vui mừng ôm Ngôn Dật.
Ngôn Dật chỉ là quá mệt mỏi, không muốn tranh luận thêm điều gì với hắn nữa.
Cũng không thể trách hắn, nếu không tự mình tiêm vào một mũi ức chế nồng độ cao, làm sao biết được nó có bao nhiêu đau đớn?
Hắn nói lời xin lỗi, kỳ thật hắn còn chẳng biết bản thân sai chỗ nào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 51