Chương 41

Điện thoại bỗng rung lên một tiếng, Ngôn Dật hạ mắt nhìn xuống, là Lục Thượng Cẩm đã đổi một số điện thoại khác nhắn tin cho cậu.

“Cho tôi địa chỉ, tôi tới đón em.”

Ngôn Dật khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng vuốt chùm tóc màu xám nhạt, hai chân gác lên thanh ngang băng ghế, ánh mắt phiền muộn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lục Thượng Cẩm sẵn sàng đổi số để liên lạc với cậu, còn bảo đến đón cậu, dù trong đoạn thời gian họ yêu nhau cuồng nhiệt nhưng hắn cũng chưa từng dỗ dành cậu bằng sự kiên nhẫn như vậy.

“Sớm đến thế sao.” Ngôn Dật cúi đầu, sợi tóc che mắt, đầu ngón tay chạm vào màn hình khẽ run, bờ môi hồng hào hơi hé lộ ra hàm răng trắng cắn nhẹ lên phần thịt đỏ tươi bật máu.

“Tôi đang ở quán bar mà chúng ta từng nán lại.”

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng cậu đã phải ngồi chỉnh sửa tới lui mất 3 phút mới quyết định ấn nút gửi đi.

Sau một hồi im lặng, Lục Thượng Cẩm hỏi: “Chúng ta đã nán lại rất nhiều quán bar, em đang nói cái nào?”

Ánh sáng le lói trong đôi mắt Ngôn Dật cuối cùng cũng tắt ngấm, cậu liếc nhìn ngón tay phải đeo nhẫn của mình.

Ngôn Dật có chút nghi ngờ về việc đã tự đề cao bản thân quá hay không, dù sao người bình thường cũng chẳng mấy khi nhớ đến chuyện mà họ không để tâm.

Bức tường trong quán bar Đồi Bĩ dán đầy những tấm bưu thϊếp của các cặp đôi để lại. Đây thật ra chỉ là một chiêu trò để chủ quán kiếm tiền và làm mánh lới quảng cáo, nhưng đối với những cặp tình nhân có thể đến duy nhất một lần trong đời, tấm bưu thϊếp dường như trở thành một âm thanh vọng không thể nào xóa nhòa.

Trong vô số tấm bưu thϊếp đầy màu sắc, dù chỉ trong tích tắc nhưng Ngôn Dật vẫn có thể nhìn thấy một tấm với phong cảnh mờ nhạt

Trên tấm thiệp đề một hàng chữ chỉ dùng bút bi bình thường viết lên nhưng lại cực kì sắc bén và đẹp đẽ:

Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh.

Lời nói có phần tùy tiện, nhưng thiếu niên ngây thơ mười mấy tuổi rất thích kiểu như thế này.

Lúc đó, họ vừa vòng qua cửa tử trở về từ vùng Tam giác vàng, ngay trên bậc cửa sổ gác mái của quán bar có tên Đồi Bĩ này, hai thiếu niên trẻ trung và tràn đầy nhiệt huyết đã chìm đắm vào tình yêu cháy bỏng nhất của cuộc đời mình.

Chiếc nhẫn đeo nơi ngón áp út vẫn còn đó, nhưng đoạn ái tình nùng liệt này đã héo tàn, tựa hồ mặt nhẫn không còn sáng nữa mà hằn lên chi chít những vết sẹo.

Buổi tối ngày hôm ấy Ngôn Dật nhận được lời thề hứa, nhận được ký hiệu tượng trưng cho sự dịu dàng và mạnh mẽ, nhận được chiếc nhẫn mà cho đến giờ phút này vẫn không chịu tháo ra, nhận được sự yêu chiều mà có lẽ rằng cậu không bao giờ nghĩ sẽ mất đi.

Giống như một nghi thức trang trọng và lãng mạn, nhưng cuối cùng vẫn sụp đổ trong nước, không thể nắm lấy, vỡ tan sạch sẽ.

Kỳ thực Ngôn Dật biết rằng cậu không hi vọng Lục Thượng Cẩm sẽ đoán được quán bar mà cậu đang nghĩ là chỗ nào, cũng giống như việc hắn sẽ không đoán được chuyện cậu rất muốn nghe hắn đánh dương cầm một lần.

Cậu chẳng qua chỉ là đang xác nhận, liệu bản thân còn chút vết tích nào trong lòng Lục Thượng Cẩm nữa hay không bằng cách hồi tưởng lại những dư vị đã ấp ủ trong mơ.

“Không nhớ nữa thì cứ quên đi, đằng nào anh cũng quên tôi thôi.” Ngôn Dật trả lời tin nhắn.

“Tức giận? Trước đây em sẽ không thế này, đừng nóng giận nữa.” Lục Thượng Cẩm hôm nay hình như cực kì rãnh rỗi, mỗi một tin nhắn đều phản hồi rất nhanh.

Ngôn Dật siết chặt điện thoại rồi yếu ớt buông lỏng ra.

Trước đây không thế này? Đồ bị đập nát nhiều lần rồi nhặt về, dù có cố gắng sữa chữa đến đâu cũng không thể dán lại những mãnh vỡ đã sứt mẻ bong tróc.

Giá mà Lục Thượng Cẩm có thể nói những lời này sớm hơn một chút.

Ngôn Dật miết vào chiếc nhẫn, muốn tháo nó ra ném đi nhưng làm cách nào cũng không xuống tay được.

Bỏ đi, đắt tiền vậy mà.

Ngôn Dật cũng không kéo số Lục Thương Cẩm danh sách đen nữa, thiếu gia cao cao tại thượng như hắn bị một người có địa vị thấp nói vậy chắc là không dễ dàng chấp nhận.

Alpha Husky đang ôm ghita nhìn cậu ngẩn người, ánh mắt anh ta cô đơn, cánh tay khẽ co lại mỗi lần bị gió thổi qua, bỗng cảm thấy có chút thương hại Omega: “Được rồi, nhìn cậu thật tội nghiệp, cậu có thể pha chế một ly rượu để tôi xem thử, làm được tôi sẽ nhận cậu.”

Ngôn Dật lấy lại tinh thần gạt bỏ nỗi buồn trong mắt, sau khi quay vào quầy bar, cậu thuần thục ép việt quất thành nước ướp lạnh, dùng tay trái lướt qua khay đựng ly tách và cầm bốn chiếc ly thủy tinh đế cao kẹp giữa các ngón tay. Những chiếc cốc lập tức được trải ra trên quầy bar, bàn tay nhanh chóng cầm lấy chai rượu Tequila, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, mu bàn tay nâng cao chai rượu, khẽ lắc.

Rượu được rót ra từ bình lắc cocktail kiểu Anh chỉ vừa chạm đến nửa ly, những quả việt quất đỏ tươi và đá khô được tô điểm trên vành ly, sau đó tiếp tục chuyển qua ly kế tiếp.

Chất lỏng trên từng ly rượu đều được rót một lượng giống hệt, bất kể màu sắc hay mùi vị đều không hề kém cạnh nhau.

Alpha Husky bị khí chất lịch lãm của Ngôn Dật hấp dẫn, đặt cây đàn ngồi xuống quầy bar, đầu tiên là nhìn màu sắc tương phản của bốn ly rượu, anh ta cầm lấy một ly lên nếm thử: “Ồ, tuyệt vời. Cái này gọi là gì? “

Ngôn Dật hơi cúi người xuống, tay trái chống lên má rồi xoay cổ tay phải, một bông hồng đột nhiên bật ra giữa ngón tay cậu.

Cậu cắm bông hồng vào trong ly rượu, rũ mắt nói: “Christmas Rose .” (Hoa hồng tuyết)