Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quản Sự Cụp Tai

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vùng biển quốc tế Tennessee, chiếc du thuyền xa hoa đã trụ tại đây hai ngày.

Một điểm đen xuất hiện từ phía xa, chiếc trực thăng sơn huy hiệu gia tộc Falcon Peregrine dần dần đến gần, cánh quạt khổng lồ vang rền đáp xuống boong tàu, một luồng khí xộc thẳng vào mặt những quý tộc đang tụ tập trên boong khiến họ phải giữ chặt vành mũ.

Người hầu chuyển thảm da hổ đến chân cầu thang, Lục Thượng Cẩm chậm rãi bước xuống máy bay trực thăng, hắn khoác áo khoác dạ trên người, mặc một bộ âu phục đen chỉnh tề, tháo kính râm ném cho người đi theo.

Đôi mắt hờ hững lạnh nhạt phảng phất như hắn đối với bất cứ thứ gì cũng đều chướng mắt, âm u không thấy đáy.

Một hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng ngay ngắn cúi đầu gọi: “Lục thiếu gia”.

Lục Thượng Cẩm không hề liếc mắt, đi thẳng về phía Alpha trung niên đang uống trà dưới chiếc dù che nắng trên tàu, hắn hơi khom người chào hỏi trưởng bối trước mặt: “Chú.”

Alpha khoảng tầm năm mươi, đang nghe bản opera du dương từ máy thu thanh, tay phải ông ta cầm bút liên tục chú giải lên một cuốn sách tiếng Anh, nhiệt tình trả lời Lục Thượng Cẩm: “Tiểu Cẩm, chú còn tưởng cháu không đến đấy, haha.”

Lúc nói chuyện tay ông ta vẫn không dừng lại, bàn tay phác họa trên trang sách, viết ra một chuỗi tiếng Anh ngay ngắn sau đó kẹp bookmark đặt sang một bên, cười nói: “Ngồi đi.”

Là cái một Alpha nhện phân hoá J1, năng lực “Khống chế phân tách”.

Nguyên Mịch vội vàng chụp cái kính râm mà Lục Thương Cẩn vừa ném, cậu ta theo hắn ba năm nay, ngày thường gọi thì đến đuổi liền đi, nằm trên giường luyện công phu hai cái miệng trên dưới hầu hạ Lục Thượng Cẩm, độ khớp cao khiến hắn thoải mái, cho nên mới có thể ở bên cạnh người này lâu đến vậy.

Vừa xuất viện lập tức bị Lục Thượng Cẩm điểm danh.

Bạn bè cũ quen hắn nhiều năm đều biết hắn có một chính thê Omega nâng niu trong lòng bàn tay, vì vậy khi Lục Thượng Cẩm tìm đến mình, cậu ta vô cùng bất ngờ.

Dù là nâng niu trong lòng bàn tay hay ngậm trong miệng, thời gian qua đi, phu phu kết tóc suy cho cùng cũng không sánh bằng rừng ong bướm.

Nguyên Mịch vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cùng vợ cả náo loạn gà bay chó sủa, không ngờ người kia chẳng tranh đoạt gì với cậu, để cậu ta sóng yên biển lặng làm người tình của Lục Thượng Cẩm ba năm.

Mãi đến tận lúc bị Lục Thượng Cẩm điên cuồng lôi xuống giường bệnh, đạp một phát lên bụng cậu ta mới thật sự rõ ràng.

Ngôn Dật, con thỏ đáng ghét đó, tuy rằng là vợ cũ đã bị hắn ném vào thâm cung lạnh lẽo thì thân phận vẫn chưa bao giờ lung lay.

Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một đội hình hoành tráng như vậy bên ngoài phim trường.

Vệ sĩ thỉnh thoảng lộ ra nòng súng lóe sáng lạnh lẽo sau lớp áo khoác dạ quang. Nhìn thoáng qua thì mớ đạo cụ mô phỏng mà cậu từng sử dụng không thể nào so sánh với loại kết cấu dày nặng mang đến cảm xúc đông cứng giống kia được.

Cảm giác hoảng sợ và cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân chạy lêи đỉиɦ đầu, trước giờ người ở bên cạnh Lục Thượng Cẩm luôn là Ngôn Dật, loại cảnh tượng này, có lẽ người đó đã quá quen thuộc nhỉ.

Cậu ta căng cứng cơ mặt, giả vờ bình tĩnh đi theo Lục Thượng Cẩm xuống trực thăng, đầu ngón tay run run bám lấy khuỷu tay hắn.

Mặc dù Nguyên Mịch im lặng nhưng Lục Thượng Cẩm vẫn có thể cảm giác được cậu ta đang sợ hãi, hắn chỉ tới gặp mặt gặp riêng, sợ cái quái gì. Hắn còn cho rằng một Omega đã quen nhìn ánh đèn flash và bước trên thảm đỏ đủ bình tĩnh kiểm soát tình hình hiện tại.

Lục Thượng Cẩm hơi sững người, những lúc Ngôn Dật mặc bộ lễ phục đuôi tôm màu đen bó eo đi theo hắn, luôn có một loại cảm giác lạnh lùng vô hình tỏa ra từ Omega nhỏ bé, chỉ vừa tối hôm qua cậu còn ngượng ngùng dùng tai bịt mắt thủ thỉ “Thích được như thế này “, “Cẩm ca, nhẹ chút…”, vẫn là vẻ ngoài ấy nhưng giờ cậu dường như biến thành người khác.

Lục Quyết mặt mũi hớn hở chào đón, ông ta ôm lấy Lục Thượng Cẩm, vỗ lưng hắn: “Lại ít thêm một cái sinh nhật rồi, không biết năm sau Tiểu Cẩm liệu có thể đến gặp chú nữa không.”

Lục Thượng Cẩm khẽ cau mày, cũng ôm Alpha nhện kia, cười nhạt nói: “Sao thế được, chú khoẻ mạnh như vậy, sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Hắn mím môi huýt sáo, một con chim ưng Peregrine lưng xám sải cánh bay ra khỏi chuồng thú trên trực thăng, theo sau là một đó là con đại bàng hung ác, chim ưng lớn đáp xuống cánh tay đang nhấc lên của Lục Thượng Cẩm.

“Cha dạy dỗ nó mấy năm, bảo cháu đưa đến cho chú để chúc thọ.” Lục Thượng Cẩm cuộn ngón trỏ chạm vào mỏ con chim dữ, nhận được sự đáp lại hung dữ của nó.

Lục Quyết vừa cười vừa muốn sờ lông của nó, lại bị ánh mắt sắc bén liếc một cái, chim ưng kích động xòe cánh, cái mỏ nhọn hoắt định cắn ngón tay của ông ta, Lục Thượng Cẩm giữ chặt đầu nó xoa nhẹ, trầm giọng nói: “Yên lặng đi.”

Nguyên Mịch lẳng lặng lùi lại nửa bước, sợ bị chim lớn mổ vào mắt.

Lục Quyết chú ý đến người mới bên cạnh Lục Thượng Cẩm, thoáng đánh giá Omega thanh tú, tướng mạo đẹp đẽ này, cơ thể mảnh mai tỏa sáng như ánh sao, cười ý vị với Lục Thượng Cẩm: “Xinh đẹp đấy, nhưng lại thiếu đi hương vị.”

Nguyên Mịch không dám trả lời xằng bậy, đành chờ hắn giải vây cho mình.

Chỉ không ngờ Lục Thượng Cẩm khinh thường giải vây cho cậu, nhấp một ngụm champange do người phục vụ đưa tới, hiển nhiên không muốn nhắc đến vấn đề này.

Nhưng Lục Quyết lại có vẻ chưa chịu từ bỏ, mãi mới lôi ra được chủ đề, vì vậy liền tiến lên trước thăm dò hỏi: “Thỏ nhỏ mà cháu yêu thương cưng nhiều nhiều năm kia sao không dẫn đến?”

Chim ưng đúng lúc này khẽ hú một tiếng dài, bỗng thấy Lục Thượng Cẩm hơi nhếch khóe môi: “Ngôn Dật cơ thể không khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi.”

Nguyên Mịch cảm giác Lục Thượng Cẩm đột nhiên căng thẳng, càng thu mình lại bên cạnh hắn. Đi theo hắn ba năm, cậu ta biết hai từ “Ngôn Dật” là điều cấm kị của Lục Thượng Cẩm, mỗi khi có ai nhắc đến cái tên này, trong mắt hắn sẽ là phức tạp xen lẫn căm hận.

“Được rồi.” Lục Quyết gật đầu, dẫn Lục Thượng Cẩm xuống cầu thang, vẫn nhiệt tình hàn huyên nói về người ba đã mất của hắn.

“Mấy ngày trước chú có sai người đến đốt giấy cho ba của cháu, nếu như anh ấy vẫn còn sống, nhìn thấy Tiểu Cẩm tương lai hứa hẹn thế này chắc sẽ vui mừng lắm.”

Nhắc đến ba, bàn tay Lục Thượng Cẩm bất động thanh sắc siết thành quyền, nắm đến mức khớp xương trắng bệch. Ba của hắn là Omega tắc kè hoa, lúc hắn mười tuổi đã qua đời.

Hắn hôm nay đến đây chỉ vì một chuyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »