Lửa trại dẫn đường được duy trì trên trấn nhỏ, đốt cháy nhánh gỗ tùng tạo nên những đốm lửa tung bay bập bùng, lách tách bay trong bầu trời đêm đen kịt.
Ngôn Dật đi sâu vào con hẻm nhỏ hẹp trống trải, vạt áo gió theo đó tung bay, cậu mang một khẩu 590M nặng nề, giữ chặt vết thương do bị đạn bắn trúng bên trái bụng dưới, bước qua mấy cái xác Alpha linh cẩu đã bị bắn thành cái sàng, máu sền sệt dính lên đế ủng đen bóng và họng súng, trông như những hạt cơm nát bấy dưới nền đất, từng hạt lại từng hạt.
Đi ngang qua cửa tiệm hoa, chủ nhân nơi này là một người phụ nữ trung niên bình thường với tế bào tuyến thể chưa phân hóa và thức tỉnh, bà ôm chặt đứa con của mình thu người vào trong góc, tay run rẩy và đổ hết tiền giấy và tiền xu hiện có, quỳ ngã dưới đất cạnh chân Ngôn Dật, không ngừng run giọng cầu xin: “Đừng … Đừng bắn… Tiền, tiền tôi sẽ đưa hết cho cậu…”
Chủ tiệm hoa che mắt đứa trẻ, ngẩng đầu không ngừng van xin, thanh niên tuấn tú mặc đồng phục quản gia áo gió màu đen, vóc dáng thon dài, là một Omega mềm mại xinh đẹp, sợi tóc xám nhạt mượt mà, đôi tai thỏ nhỏ nhẹ nhàng giật giật, phủi đi những bông tuyết rơi trên vành tai.
Cũng chính Omega này, vừa lúc nãy đối đầu với mười chiếc xe jeep bên trong là Alpha linh cẩu phân hóa J1 cuối hẻm, trên tay chỉ cầm một khẩu súng sơn ngắn 590M, đối phương là mười mấy Alpha mạnh mẽ nhanh nhẹn, mà hiện tại, duy nhất mình cậu có thể toàn vẹn đi ra ngoài hẻm.
Ngôn Dật cúi người bẻ một cành hoa hồng từ bình hoa trong quầy hàng, cẩn thận gỡ đi tấm lụa lưới trắng bao bọc lấy hoa, đôi tay nhuốm đầy máu trông vô cùng nhợt nhạt vì mất máu và mệt mỏi.
Cậu cắm bông hồng vào túi trước ngực.
Lục Thượng Cẩm rất thích những loài hoa có hương vị mang hơi hướng xâm lược như thế, Ngôn Dật sờ sau gáy, tuyến thể được che chắn bởi miếng bảo vệ gáy bằng thép đen chặt chẽ, tránh cho lúc chiến đấu những chỗ yếu điểm sẽ bị tổn thương đồng thời giấu đi mùi tin tức tố kẹo sữa tỏa ra ngọt nị, cũng tránh chọc giận Lục Thượng Cẩm.
Ngay giao lộ có một cái đèn đường mất điện, chiếc Porsche xám bạc đậu dưới bóng tối, Ngôn Dật cúi người gõ cửa sổ xe:
“Tiên sinh, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ.”
Lục Thượng Cẩm mở mắt, đẩy cửa xe, kéo Ngôn Dật đến trước mặt kiểm tra từ trên xuống dưới, như con báo tao nhã bá đạo soi xét kỹ con mồi của mình.
Ngôn Dật một tay bỏ súng bắn vào bao đựng thắt lưng bên hông, tay phải rút một bông hồng trong túi ra đưa cho Lục Thượng Cẩm, mỉm cười nói: “Tiên sinh, ngài như con báo đen dưới ánh trăng đêm nay, em yêu ngài.”
Đổi lấy lời này là nụ hôn mãnh liệt của Lục Thượng Cẩm, hắn không nhịn được xé bỏ bảo vệ trên gáy Ngôn Dật, đặt cậu tựa lên cửa xe, liếʍ láp tuyến thể sau gáy cậu, lắng nghe tiếng Omega thống khổ thở dốc mềm mại trong l*иg ngực.
Ngôn Dật nhẹ giọng khoe: “Tiên sinh, nhiệm vụ lần này rất thuận lợi.”
Cậu hy vọng xa vời điều đó sẽ khiến hắn nhẹ tay hơn một chút.
Lục Thượng Cẩm thờ ơ: “Đó là việc mà em nên làm.”
Bàn tay của Lục Thượng Cẩm không kiêng dè nhấn vào vết thương do súng gây ra bên eo Ngôn Dật, nắm chặt lấy nó, cậu phải nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội từ người yêu, mỗi lần giao hoan, Alpha sẽ khiến cậu niếm trải nỗi đau vô hạn cực kì kinh khủng.
Thỏ tai cụp là một chủng tộc vô cùng yếu đuối.
Ngôn Dật nhìn Alpha cao lớn lạnh lùng phía sau qua kính chiếu hậu.
Nếu như Alpha của cậu có thể chạm vào lưng cậu, hoặc nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu, có lẽ sẽ khiến cậu cực kì thỏa mãn và hạnh phúc, Ngôn Dật cong người lên, ảo tưởng nhận được động viên đến từ Alpha.
Trong mắt của Lục Thượng Cẩm, cậu chính là một vệ sĩ không gì không làm được, là kỹ nam thỏ tai cụp đa tình phóng đãng.
Mà trong mắt Ngôn Dật, mỗi lời tỏ tình của cậu đều là nguyện vọng cay đắng cuối cùng trong tâm khảm, cậu yêu Alpha của mình vừa nồng nhiệt vừa âm thầm, muốn đoạt hắn về để bù đắp mọi lỗi lầm của bản thân.
Ngôn Dật vô lực vịn cửa xe, không giãy dụa nữa, mặc cho Lục Thượng Cẩm phát tiết trên người, tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm.