- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 16
Quản Sự Cụp Tai
Chương 16
Nguyên Mịch vốn đang ở phim trường, một bên trang điểm một bên lướt weibo, trông thấy bình luận đánh giá “Kỹ năng diễn xuất rất tuyệt” vô cùng hot kia, lập tức nheo mắt.
Nhìn lại ID đó lần nữa.
Nguyên Mịch bị một luồng nhiệt không tên bóp lấy cần cổ, cưỡng ép suy nghĩ giảm béo xuống, mở web đặt đồ ăn order ngay hai cân đầu thỏ cay.
Vừa chốt đơn xong, điện thoại liền gọi tới.
Xác nhận màn hình ghi chú: ‘Hạ tổng’, là người không thể trêu trọc nổi.
“Xin chào ngài, Hạ tổng.” Nguyên Mịch lễ phép cười, lấy cuốn kịch bản che khuất khóe miệng đang nhếch lên, ngồi trong góc nói chuyện.
“Đưa địa chỉ bệnh viện của người kia cho tôi, tiền sẽ chuyển vào tài khoản.”
Âm thanh kiêu căng đầy ngạo mạn của Alpha.
——
Rất nhanh Ngôn Dật đã nhận được thông báo tin nhắn bị hack và xóa, trong vòng ba ngày tới không thể đăng bình luận.
Trong đời lần đầu tiên có nhiều người nói chuyện với cậu như vậy, cái không khí náo nhiệt thế mà chỉ tồn tại 15 phút liền chết yểu, thật đáng tiếc.
Chơi với Nguyên ảnh đế có thể gϊếŧ thời gian, đã sáu bảy tiếng trôi qua, Ngôn Dật mệt mỏi ôm điện thoại di động, nằm trong chăn chờ cơn đau do sưng tấy lan tràn khắp cơ thể, ập đến như thủy triều, ảnh hưởng của thuốc phát tác, dằn vặt ngày qua ngày.
Có đôi lúc cậu rất muốn đi ra ngoài một chút, cô đơn không phải nửa đêm mất ngủ, mà là đột nhiên muốn tìm ai đó uống ly rượu, nhưng lướt qua danh sách bạn hồi lâu, cuối cùng quên đi.
Gần tám giờ, Ngôn Dật chạy vào phòng tắm mấy lần nhưng không nôn ra được gì, mất hết sức lực bò trở lại giường, đành nằm nhoài bên mép bồn cầu, chật vật nặng nề co mình, giống như cậu đang cố gắng nhồi nhét một vò rượu Ngũ Lương Dịch trong bữa tiệc.
Ngôn Dật quyết định quỳ gối ngủ bên bồn cầu, muốn nôn cũng thuận lợi hơn chút.
Nếu có Lục Thượng Cẩm ở đây, cậu sẽ không thất thố như thế, cậu muốn để hắn nhìn thấy bản thân hoàn hảo kiên cường nhất của mình, không muốn lòng Lục Thượng Cẩm có thêm những tính từ như “Phiền phức” vào trong ấn tượng vốn đã mờ nhạt.
12 giờ đêm. Cửa phòng bệnh khe khẽ mở ra, hình dáng một người cao lớn nhấc theo một chiếc hộp vuông đi tới, không bật đèn lớn, mà dùng đèn pin điện thoại rọi sáng, mở công tắc chiếc đèn giường mờ mịt, tránh đánh thức người đang ngủ say trong chăn.
Alpha nín thở, giấu diếm tin tức tố, liếc mắt đến giường bệnh, chỗ đó trống không.
Y tìm trong phòng bệnh một hồi, phát hiện ra thỏ nhỏ đang co ro ngủ trên nền trong phòng tắm.
Đồng dạng với con thỏ cầm mũ bảo hiểm đen, một tay giơ Desert Eagle chỉ vào trán y ngày đó khác hẳn nhau, cậu suy yếu như cánh bướm tàn phế, chết cứng trong trận gió Bắc đầu đông rét muốt.
Từ trước đến nay cậu chưa từng nhận được cảm giác vỗ về như vậy, người kia kiên nhẫn phóng thích tin tức tố mà không hề vội vã, cũng chẳng có tạp chất hỗn loạn.
Một mùi hương thanh đạm tràn ngập trong không khí, khó mà phân biệt được là mùi thơm của thứ gì, tựa như vô tình ngửi thấy ở tiệm hoa, hình như là hoa Baby.
Amazon.com: Homcomoda Artificial Flowers Babies Breath Flowers Fake Gypsophila Plants Bouquets for Wedding Home DIY Decoration (A-White, 12PC): Furniture & Decor
Gypsophila/ Hoa Baby
Cảm giác an toàn đầy đủ mãi đến sáu giờ sáng hôm sau mới biến mất.
Ngôn Dật ngủ thẳng đến trưa, bị y tá thay thuốc tiến vào làm tỉnh lại, bên cạnh gối có một cái hộp.
Mở ra nhìn một chút, là cỏ khô Timothy nhập khẩu.
Y tá hỏi cậu: “Ai đưa trà đến vậy?”
Ngôn Dật cũng không nhớ rõ, cửa sổ mở toang, mùi tin tức tố của người chưa rõ danh tính đã hoàn toàn biến mất trước khi cậu tỉnh lại.
Cậu nói: “Không phải là trà.”
Y tá hiếu kỳ: “Vậy đó là thứ gì?”
Ngôn Dật cầm một ít cỏ khô bỏ vào trong miệng, mùi thơm dai dẳng, không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
“Là thức ăn cho thỏ.”
Nó trở thành món chính duy nhất mấy ngày nay cậu ăn được mà không bị nôn ra ngoài.
Nhưng cậu không dám đi tìm hiểu, cũng chống cự việc muốn biết mùi vị hoa Baby nhàn nhạt trong cái hộp này đến từ ai, là bản năng sợ hãi lòng tốt của người lạ.
Lục Thượng Cẩm sau đó trở về, trạng thái của Ngôn Dật đã chuyển biến tốt, từ từ thích ứng tác dụng phụ của loại này thuốc mê này, có thể về nhà chờ đợi cuộc phẫu thuật.
Ngôn Dật ngồi vị trí phó lái, nhìn dãy cây xanh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về, nhưng thật ra là đang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Thượng Cẩm qua gương chiếu hậu.
Từ trước đến nay đều là Ngôn Dật lái xe, rất ít khi có cơ hội yên tĩnh ngắm nhìn Lục Thượng Cẩm như vậy, nhìn rất lâu mà không bị từ chối hay quấy rầy.
Chiếc xe không đi về phương hướng quen thuộc, lúc này Ngôn Dật bỗng nhiên thức tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Không trở về nhà sao?”
Lục Thượng Cẩm vẫn nhìn thẳng phía trước, chờ tín hiệu từ đèn giao thông, gõ nhẹ đầu ngón tay thon dài vào vỏ da vô-lăng.
“Về nhà tôi, cha muốn tôi đưa em về nhà cho họ gặp.”
Trong lúc đi công tác Lục Lẫm đã gọi một cuộc điện thoại Quốc tế, thúc giục miết khiến Lục Thượng Cẩm phiền muộn không thôi.
Khóe miệng vốn hơi nhếch của Ngôn Dật lập tức cứng đờ, chóp mũi run lên với biên độ cực nhỏ, không tự chủ được dậm chân.
“Không, em không đi, Cẩm ca, em không đi!”
Cậu run rẩy nắm chặt tay trái, giấu ra sau lưng, cọ vào vải vóc chiếc áo, trong lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi sờ vào tuyến thể sau gáy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 16