Những quả dâu tây đỏ tươi cùng kích cỡ được xếp khéo léo trong hộp giấy, chắc hẳn là mới được hái và vận chuyển về bằng máy bay, Ngôn Dật có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tươi mát từ chúng. Cậu biết trong này một nửa là mùi tiền, không còn lựa chọn khác ngoài việc cố gắng chống đỡ đau đớn, dùng hết sức lực còn lại bày ra dáng vẻ thích ăn.
Dạ dày cậu sôi trào, xoắn xít vào nhau giống như bị một người đàn ông lực lưỡng vắt chặt chiếc khăn, nhanh chóng nứt toác ra, dùng sự đau đớn để ngăn cản chuyện cậu sắp bỏ thứ lạnh lẽo dính dấp nước này vào miệng nuốt.
Ngôn Dật liên tiếp ăn chừng mười trái.
Thứ mà cậu thích thú không phải dâu tây, mà là tin tức tố an ủi được ám trên mỗi quả dâu khi nhận được.
Tin tức tố trong tuyến thể của mỗi người có sự khác biệt tinh tế về các chức năng, đại khái có thể được chia thành áp chế, động viên, tán tỉnh, v.v., thay đổi theo tâm trạng của cơ thể.
Alpha muốn phóng thích tin tức tố động viên cần bảo đảm việc duy trì sự yên tĩnh mới có hiệu quả, xuất phát từ ý muốn bảo vệ Omega nhỏ yếu mà tự động thoát ra ngoài tuyến thể, kí©h thí©ɧ các giây thần kinh cảm thụ ở tuyến thể của Omega và truyền đến trung tâm thần kinh, khiến Omega có đủ cảm giác an toàn, đưa đến tác dụng giảm đau và trấn an.
Sự phóng thích tin tức tố động viên từ Lục Thượng Cẩm làm Ngôn Dật cảm thấy mệt mỏi, bởi vì hắn thiếu đi sự kiên trì.
Cùng với đó là ý muốn bảo vệ cậu.
Một Omega đứng trên đỉnh của kim tự tháp có tuyến thể khác biệt bậc ba nằm ngoài tầm với của Alpha, có thể cưỡng ép hai chiếc GTR dừng lại bằng tay không, bắt được những viên đạn tốc độ cao của khẩu AK47 và phá vỡ kính chống đạn hai lớp máy bay trực thăng bằng tay không. Omega đó, triệu người chỉ có một, hết năm này qua năm khác hao mòn đi tiếc thương của Lục Thượng Cẩm.
Hắn mua một đôi nhẫn cưới đắt giá, quỳ gối đeo vào ngón áp út Ngôn Dật, khiến cho Ngôn Dật lầm tưởng họ đã thật sự kết hôn.
Khi ký hiệu trên tuyến thể bị tẩy đi, không còn ràng buộc, Lục Thượng Cẩm cho rằng điều này chính là chia tay. Nhưng đối Ngôn Dật mà nói nó hiện hữu cho việc gia đình tan vỡ, nơi cậu từng sống mười năm cũng không thể viết tên cậu lên lần nữa.
Tình cảm giống như mua một tuýp kem đánh răng vào thời điểm khó khăn.
Lúc mới mua, chỉ cần bóp nhẹ là có thể lấy được một đoạn dài kem, nhưng đáng tiếc người ta cứ muốn rút trở lại. Sau này dùng nhiều hơn, thì bắt đầu chèn ép đập dập nó, cuộn thành nếp dày mới chắt ra được chút ít bé bằng hạt đậu, mệt mỏi vì tốn quá nhiều công sức bỏ ra cho nên tạm thời chưa vứt đi vội.
Con thỏ nhỏ đao thương bất nhập, căn bản cần gì người che chở?
Lục Thượng Cẩm sờ đầu cậu: “Chiều nay tôi có chuyến bay, phải đi công tác ít ngày, khi nào trở lại sẽ đưa em về nhà.”
Nghe đến hai từ công tác, Ngôn Dật liền cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng khi nghe nửa câu sau, cậu đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Bốn từ “Đưa em về nhà” bình thường nhưng tại sao khi ghép vào lại ấm áp đến vậy, như que diêm đột nhiên sáng lên trong đêm giá lạnh, chiếu vào con ngươi rạng ngời long lanh của Ngôn Dật.
“Ừm, đưa em về nhà…” Ngôn Dật nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu lại của Lục Thượng cẩm, khẽ hôn lên đầu ngón tay hắn.
Lục Thượng Cẩm cúi đầu hôn mi tâm cậu: “Ngoan một chút.”
Hắn rời đi, Ngôn Dật bị bỏ lại trong phòng chăm sóc đặc biệt xám trắng trống trải, cậu lấy cuốn sổ quen thuộc và một cây bút ra, lật sang trang mới, viết vào bốn chữ “Đưa em về nhà”.
Phía sau ghi thêm một dấu cộng “+112 điểm”.
Mỗi lần Lục Thượng Cẩm khiến cậu đau lòng, cậu sẽ trừ hắn một điểm, điểm tối đa là 100, khi nào chỉ còn 0, thì sẽ thôi thích hắn nữa.
Đến tận khi nãy, điểm của Lục Thượng Cẩm chỉ còn có 12, hộ chiếu đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cậu vẫn còn yêu hắn.
Một câu đưa về nhà liền rót đầy trái tim tổn thương từ trước đến nay.
Ngôn Dật dành hai tiếng đồng hồ nằm gục bên bồn cầu tại phòng rửa tay, nôn hết toàn bộ nước dâu tây lạnh lẽo khuấy đảo trong dạ dày đẩy ra ngoài.
Cuối cùng cũng thấy đỡ hơn chút.
Cậu chui vào trong chăn, lướt weibo, nhàm chán kéo hết những người không quen biết vào danh sách đen, trước giờ không biết thao tác, đã theo dõi mấy trăm tài khoản lộn xộn.
Xóa một lúc nhiều tài khoản, dường như đã tác động đến cơ chế bảo mật nào đó, để kích hoạt được cần phải phải nhập mã xác minh kiểm tra.
Ngôn Dật ngẩn ra, gõ từng cái tên một, đến khi hồi phục, bên trong danh sách chỉ còn mỗi mình Nguyên Mịch.
Hóa ra một người có thể tẻ nhạt đến mức độ này.
Bộ phim truyền hình mới của Nguyên ảnh đế được phát hành, trên tấm poster cậu ta mặc một bộ trang phục đen tuyền lộng lẫy và cầm song kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, đứng bên cạnh một Alpha quyến rũ khác có mái tóc dài và vẻ ngoài mạnh mẽ.
Những người hâm mộ gào thét đánh giá trong những tấm ảnh chụp, bình luận “AAAAA” bên trên như đang phát ra tiếng kêu chói tai.
Alpha quyến rũ trong ảnh cúi đầu hôn lên trán Nguyên Mịch, cậu ta nâng đôi mắt ngây thơ vô tội như cún con, chân thành thâm tình nhìn đối phương. Có chút hơi quá lố, nhưng sự nhiệt tình vẫn còn ở đó.
Lục Thượng Cẩm lúc nãy cũng để lại cho cậu một nụ hôn trên mi tâm không khác biệt lắm so với bức ảnh này, lực cúi vừa phải, nhưng tựa như vì cố gắng thực hiện cảnh quay trước ống kính nên mang cảm giác có lệ mà xa cách.
Ngôn Dật cũng đăng một dòng bình luận:
“Kỹ năng diễn xuất rất tuyệt.”
——
Mười phút sau, bình luận này của cậu lập tức hot lên, trở thành miếng mồi cho người khác vào xỉa xói đánh giá.
“Hiện tại anti-fan núp sâu quá ta? Hai mặt giả tạo có phải là tính cách của mày?”
“Tất cả chúng ta đều yêu thương Nguyên Nguyên, anh cũng nên như thế, hay là mẹ chết nên không có ai yêu thương? “
“Người mù lớ ngớ coi chừng bị thương, nếu như còn chút lương tâm nào thì khống chế bản thân tí đi, đừng tạt nước bẩn vào Nguyên Nguyên nữa, cảm ơn.”
Ngôn Dật: “…”