- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 10
Quản Sự Cụp Tai
Chương 10
Y chọn một quyển, dự định lật thử bên trong coi có hình minh họa của mình không, nhưng trong đó chỉ ghi chép một ít tài liệu và quảng cáo nghiên cứu phát minh dược phẩm mới, đành mất hứng gấp lại.
Trang bìa có một cái quảng cáo nổi bật.
Nguyên Mịch kinh ngạc gõ bàn gọi Ngôn Dật sang đây xem: “Nhìn này nhìn này, Tiêm Almustine…. Alkylation….. Guanine…… Tôi không biết mấy chữ kia, bỏ đi, có thể dùng loại dược phẩm này để cải thiện độ khớp. Vớ vẩn… Làm gì có thứ đồ tốt nào như thế chứ, y chang ba cái quảng cáo thuốc màu vớ vẩn, để tôi tìm một chút, số điện thoại báo cáo…. Alo cho hỏi số 315 là hàng giả…”
Ngôn Dật đoạt lấy điện thoại của Nguyên Mịch bấm tắt, giật cuốn tạp chí và đọc chăm chú, ánh mắt như bị hút vào mấy từ ‘Cải thiện độ khớp’ kia.
Nguyên Mịch khịt mũi, dù cho Ngôn Dật là một Omega tế bào tuyến thể phân hoá bậc một hiếm thấy, thì vẫn phải quỵ lụy bởi sự bài trí của tin tức tố, coi độ khớp trở thành tiêu chuẩn, trái lại tình cảm của mình thì đem vứt xó, thật đáng thương.
“Quảng cáo giống vậy được dán khắp nơi, đâu đâu cũng có, nếu anh tin vào nó tức là không muốn sống nữa.” Nguyên Mịch giễu cợt nói, “Này thì có gì tốt chứ, tôi biết vài người mẫu Alpha, có thể giới thiệu cho anh, ai cũng chân dài, lưng rộng eo thon, tuy rằng không mạnh mẽ như tuyến thể phân hóa bậc hai, nhưng cũng đủ nói chuyện yêu đương với anh, biết bao Alpha, với điều kiện của anh muốn tìm kiếm một người có độ phù hợp cao dễ ợt.”
Y cần nhanh chóng đuổi cổ con thỏ tai cụp coi như có kha khá sức cạnh tranh này khỏi Lục Thượng Cẩm, để chính mình độc chiếm hắn —— Tài nguyên và vị thế.
Thành thật mà nói, độ xứng đôi cao đối với Nguyên Mịch chính là vật cản, y không muốn bị dằn vặt bởi tin tức tố đến tận cùng khi yêu trúng một Alpha không tim không phổi, nhưng cũng nhờ đó mới có thể bảo đảm được vị trí trong lòng Lục Thượng Cẩm vì xung quanh hắn có quá nhiều oanh oanh yến yến.
Ngôn Dật thở dài: “Cậu không hiểu đâu.”
Nguyên Mịch liếc một cái: “Anh có giỏi thì tiêm nó vào, chết đi mới tốt à?”
Ngôn Dật bất đắc dĩ cười cười, y là đúng là củ cải trắng Omega, EQ thấp, kỹ năng diễn xuất tệ hại.
Bên ngoài phòng bệnh chen lấn một đám ký giả ngu ngốc, đang chờ phỏng vấn ảnh đế thân tàn ma dại.
Nguyên Mịch nhanh chóng dùng khăn ướt lau mặt, phủ thêm một lớp kem bb, đội mũ che đi mái tóc chưa gội, lấy kịch bản dưới gối ra đặt ở trên đùi, lật đi lật lại tờ giấy mà mấy bữa nọ ký linh tinh lên, giả bộ đang chú tâm phác họa. Thời điểm phóng viên tiến vào, y ngẩng đầu với góc nghiêng vừa phải, thể hiện trước ống kính vẻ đẹp mỹ nhân bệnh tật hoàn hảo nhất, sau đó mệt mỏi nở nụ cười: “Không sao cả, chẳng mấy chốc tôi sẽ nhanh chóng trở lại phim trường, xin mọi người yên tâm.”
Ngôn Dật không muốn gặp lại người treo ba cái cúp kim kê này nữa.
——
Lúc Lục Thượng Cẩm trở về biệt thự trời đã khuya, người hắn bám dính tin tức tố và mùi rượu nồng nặc, trên mặt còn ửng đỏ do say rượu.
Tài xế đưa hắn trở về nhưng hắn không nhìn thấy ánh sáng trong nhà, trước đây dù thời gian trễ hơn nữa, vẫn sẽ lưu lại cho hắn một ngọn đèn, Ngôn Dật có thể chờ hắn hoặc nằm trên ghế sofa ôm chăn nhung lông vịt ngủ, nhưng chắc chắn không thể không chờ hắn.
Điều này làm cho Lục Thượng Cẩm cảm thấy rất bực bội.
Trong nhà không bật đèn, chỉ có phòng vệ sinh sáng lên, Lục Thượng Cẩm kéo cửa đến thẳng đó nhìn vào bên trong.
Có thứ gì từ trên bồn rửa tay lăn xuống, vỡ tan trước mũi giày da của hắn, chất lỏng lạnh lẽo bắn tung tóe hết ống quần đắt đỏ, một tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên giòn giã trong căn phòng trống vắng yên tĩnh sắc bén đến chói tai.
Ngôn Dật đã mất ý thức nằm trên sàn phòng tắm, hai mắt vô hồn, sắc mặt trắng bệch cơ hồ đồng nhất với màu trên tường gạch, cậu nằm yên bất động, bên cạnh có một hộp thuốc tiêm không rõ nhãn mác, ống tiêm đã sử dụng vứt cách đó không xa, tuyến thể sau cổ cậu sưng tấy, thân thể tái nhợt như người sứ.
“Ngôn Ngôn.” Con ngươi của Lục Thượng Cẩm đột ngột căng cứng, cúi người ôm Ngôn Dật lao ra khỏi nhà, nhét cậu vào ghế sau, nổ máy phóng đi trong vội vã.
Thân thể cậu lạnh lẽo, không còn tí nhiệt độ nào, mềm yếu giống như một cái xác bị rút hết xương.
Lục Thượng Cẩm gọi một cú điện thoại, trong vòng mười phút, toàn bộ các bác sĩ trong bệnh viện đều tập hợp đông đủ đợi nhận lệnh. 3 giờ sáng, chiếc BMW màu đen dừng ngay cửa bệnh viện, các y tá với tốc độ nhanh nhất đặt Ngôn Dật lên cáng, đẩy người tới phòng phẫu thuật.
Lục Thượng Cẩm chờ đợi ngoài phòng giải phẫu, nghe mấy cái bác sĩ trình bày tình huống, rất nhanh, trợ lý của Lục Thượng Cẩm cũng đến, làm thủ tục ngoài đại sảnh.
Bác sĩ là một Beta, đối mặt với khuôn mặt băng sương của Lục Thượng Cẩm thì bủn rủn cả người, hai chân run cầm cập, tế bào tuyến thể phân hóa bậc hai phóng ra tin tức tố hung mãnh áp chế cực đại, giọng nói của bác sĩ cũng run rẩy, đè nén báo cáo tình huống phẫu thuật bên trong: “Người bệnh tiêm vào trong tuyến thể một loại thuốc không rõ nguồn gốc, dẫn đến việc tuyến thể bị mất khống chế, rối loạn, tình hình vẫn chưa rõ ràng, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình, mong Lục tiên sinh kiên trì chờ đợi kết quả cuối cùng.”
Trợ lý làm thủ tục xong xuôi vội vã trở lại, mồ hôi còn chưa kịp lau, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận trầm thấp của Lục Thượng Cẩm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý khóc không ra nước mắt, cậu ta lấy gì để giải thích cho hành vi kì lạ của một con thỏ tai cụp đây.
Nhưng cũng không dám đối mặt với Lục Thượng Cẩm đang nổi giận mà nói “Không biết” được, cậu ta còn chưa có lá gan đó, chỉ đành cố gắng nhớ lại lịch trình hôm nay của Ngôn Dật, vỗ trán một cái: “Hôm nay anh ấy ở trong phòng bệnh của Nguyên Mịch tiên sinh rất lâu, hiện giờ Nguyên tiên sinh đang nghỉ ngơi… Hay để ngày mai tôi đi hỏi thử chút?”
Lục Thượng Cẩm gạt trợ lý qua một bên, tự mình vào thang máy, đi đến tầng có phòng bệnh chăm sóc đặc biệt thì dừng lại.
Nguyên ảnh đế đang ngủ say, bị một tiếng đạp cửa ầm vang đánh thức, giây lát sau đèn phòng liền bật sáng, bất ngờ bị một bàn tay nâng lên ném khỏi giường bệnh.
Lục Thượng Cẩm lạnh mắt từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Sau khi nghe Nguyên Mịch giải thích, Lục Thượng Cẩm vẫn chưa tiêu tan hết phẫn nộ, không chút thương hương tiếc ngọc nào mà đạp một cước lên cái bụng yếu ớt của Nguyên Mịch.
Nguyên Mịch đau đến nỗi co tròn người như con tôm, máu ứ kẹt ngay cuống họng nhưng không thể nào trốn chạy dưới chân Lục Thượng Cẩm, chỉ đành dùng thanh âm cực kì thê lương chất vấn: “Tự anh ta điên rồ ngớ ngẩn chứ liên quan gì đến em?! Cẩm ca, em có chỗ nào sai mà anh phải giận chó đánh mèo với em? Đúng là em đâm vào tay anh ta, nhưng anh ta cũng có chịu thiệt chút nào đâu!”
Có lẽ trên bản tin tức cũng chưa từng xuất hiện tình huống nào mà Alpha ra tay tàn ác với Omega có độ khớp đến 89% với mình. Cơn phẫn nộ của Lục Thượng Cẩm chưa nguôi ngoai, thờ ơ không lên tiếng.
Đâm vào tay Ngôn Dật?
Lục Thượng Cẩm khựng lại. Hắn còn cho rằng Ngôn Dật vô cớ tấn công Nguyên Mịch là ý định đột ngột nảy sinh.
Nguyên Mịch giống như một tín đồ hướng tới thần linh bi ai cầu xin, cọ cọ dưới chân Lục Thượng Cẩm, giãy dụa nắm lấy một mảnh ống quần của hắn, giọng nói nghẹn ngào đau khổ, tựa hồ đang mờ mịt tìm kiếm một đáp án.
“Cẩm ca… Tại sao… Độ khớp giữa chúng ta là 89%, anh vẫn ra tay đánh em ư?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tình Cảm
- Quản Sự Cụp Tai
- Chương 10