- 🏠 Home
- Đô Thị
- Quan Trường
- Quan Sách
- Chương 14: Tất cả đều bị tịch thu
Quan Sách
Chương 14: Tất cả đều bị tịch thu
Bốn người thuê chung phòng, không khí ngày càng hòa hợp.
Nhất là hai người Trần Kinh và Vương Thanh Nhàn. Hai người này hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng hình như mới quen đã thân như thường. Hai người càng tán gẫu càng hòa hợp, cuối cùng không ngờ còn xưng là anh em.
Tưởng rằng Chu Sâm Lâm trong tình huống này sẽ không xuất hiện, Trần Kinh cũng không cứng rắn như khối đá, ngược lại còn nói chuyện rất nhiều. Vốn Chu Sâm Lâm tưởng khó có thể kết nối vấn đề, Trần Kinh liền xử lý một cách dễ dàng, nhẹ nhàng giấu diếm dấu vết, căn bản không có ý định muốn gây khó dễ chỗ nào.
Vương Thanh Nhàn vẫn rất khách khí đối với Trần Kinh, ông ta không có chút biểu lộ chút cay nghiệt. Nơi nơi đều là của mình từ nông thôn đến xã quan. Lãnh đạo Phòng lại yêu cầu cái gì, ông ta cũng vỗ ngực cam đoan, thái độ phi thường kia thật là tốt.
- Trần lão đệ, tôi kính cậu một chén! Tôi Vương Thanh Nhàn ngốc già này hơn cậu vài tuổi. Một tay lo chuyện một nơi lớn như vậy. Công việc của tôi còn có chỗ sơ hở, còn làm phiền cậu dọn dẹp, nói tiếp lại hổ thẹn!
Vương Thanh Nhàn cầm chén một lần nữa hướng Trần Kinh kính rượu.
Trần Kinh nâng chén rượu lên nói:
- Bí thư Vương khách khí. Ai cũng biết anh Vương đức cao vọng trọng, lâm nghiệp của Bình Động đều nắm bắt được hết. Nếu như cục chúng ta không phải nhờ sự giúp đỡ của anh, sinh thái Bình Động ngày hôm nay đâu được như vậy?
Hai người chạm chén, đồng thời uống cạn, Vương Thanh Nhàn ánh mắt ngạo nghễ nhìn Chu Sâm Lâm nói:
- Anh Chu, các người có nghe rõ lời Phó cục trưởng Trần nói không? Trạm lâm nghiệp không chỉ triển khai công tác ở Đảng ủy chính quyền lãnh đạo xã. mMọi người càng phải tôn trọng lãnh đạo chủ quản cấp cao. Vấn đề này mọi người phải nghĩ lại, nhất là cậu phải xem xét lại!
- Hôm nay Phó phòng Trần ở đây, cậu có ý kiến gì không?
Chu Sâm Lâm sắc mặt trướng lên đỏ bừng, đứng dậy hận không thể tìm thấy một lỗ lẻ chui xuống. Nhưng ánh mắt hắn chạm đến ánh mắt của Vương Thanh Nhàn, bật người giật mình một cái.
- Phó phòng Trần, công việc trạm chúng ta vẫn chưa xong. Không biết công việc thực tế trên lâm trường Bình Động thế nào. Đầu tiên tôi muốn kiểm điểm. Công việc trên lâm trường Bình Động càng phải nghiêm trị không cho vay…
- Tốt lắm, tốt lắm! Trạm trưởng Chu, không có con người nào vẹn toàn, nhân vô thập toàn! Không có gì là thập toàn thập mỹ.
Trần Kinh thản nhiên nói, hắn chỉ chỉ vào bàn đầy thức ăn.
- Cũng giống như bàn thức ăn này, đều là món ngon mỹ vị. Cậu xem, kia là hoẵng, đây là tê tê, đều là động vật được bảo vệ.
- Chúng ta là người làm công tác lâm nghiệp, ăn thức ăn như vậy, có phải là trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi không?
Chu Sâm Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Kinh. Ánh mắt Trần Kinh vừa vặn với ánh mắt đối diện. Ánh mắt Trần Kinh trong suốt, vô cùng trong.
- Phó phòng Trần, ý kiến xử lý sự việc Bình Động của chúng ta là…
Chu Sâm Lâm thử hỏi.
Trần Kinh trầm ngâm một chút, sờ sờ cằm nói:
- Công việc trên lâm trường Bình Động phải nghiêm túc phê bình giáo dục! Cậu là Trạm trưởng Chu mà, suy xét cái cương vị công tác hay không, cậu ở Bình Động cũng được vài năm rồi, có thể vào thành rồi!
Hắn hạ giọng, lấy lại giọng ôn hòa nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì đứa nhỏ nên học trung học rồi đúng không! Phải ở trên thị trấn. Ở nông thôn,giáo dục chung quy rất kém, anh vào thị trấn, đúng là cả gia đình đều có lợi.
Môi Chu Sâm Lâm động động, muốn nói cái gì, lại không dám nói nên lời.
Trong lòng y có một loại cảm giác vô cùng vớ vẩn, nghe Trần Kinh nói chuyện. Giống như lãnh đạo nói chuyện với cấp dưới, sao lại có cảm giác này?
Việc điều vào thị trấn, Chu Sâm Lâm sớm đã suy nghĩ đến. Nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết đoán.
Những mối quan hệ trong thị trấn rất phức tạp. Nhất là xa cách người chú thân thiết. Lo lắng người khác ở trong chuyện này chỉnh sửa, chú cũng lo lắng về phương diện này.
Đương nhiên quan trọng hơn là hiện tại trong Phòng không có vị trí gì tốt. Cầm được mấy đồng lương còm, căn bản không nuôi được vợ và con, còn kém xa so với Trạm trưởng trạm lâm nghiệp Bình Động.
Chu Sâm Lâm vẫn không thể quyết đoán việc này. Hôm nay để Trần Kinh giải quyết dứt khoát, trong nháy mắt Chu Sâm Lâm không biết theo ai, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lời nói của Trần Kinh còn chưa dứt, thì y đã chuyển đề tài, tiếp tục nói:
- Về vấn đề xét xử vật liệu gỗ, tất cả làm tiền xử lý phi pháp đi! Điểm này không thể nghi ngờ!
- Hả? Cái đó…
Chu Sâm Lâm biến sắc, há miệng nói hai chữ cảm thấy không ổn, thần sắc cũng thay đổi.
Y nghe rất hiểu, Trần Kinh muốn đem bốn trăm mét khối gỗ sung công, trực tiếp tịch thu!
Bốn trăm mét khối đó không phải là số lượng nhỏ, đống kia có thể xếp được một tòa núi nhỏ. Dựa theo giá vật liệu gỗ thị trường, bốn trăm mét khối gỗ kia cũng phải vài trăm ngàn. Ở thời đại này, lương của nhân viên công vụ một tháng còn không đủ một ngàn. Mấy chục vạn là của cải mà rất nhiều nhân viên chính phủ cả đời đều chưa thấy bao giờ.
Những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là Chu Sâm Lâm trong lòng rất rõ những lợi ích đằng sau chỗ gỗ đó.
Đó đều là những thứ mà các vị thần chú ý ở trong huyện, thậm chí là trong thành phố. Mỗi lãnh đạo một chiếc điện thoại, trạm lâm nghiệp liền có lỗ hổng. Lỗ hổng này mở, chồng chất lên chính là hơn một ngàn mét khối. Hiện tại hơn bốn trăm mét khối gỗ này, chỉ có điều trong đó có một bộ phận.
Hiện tại nếu dựa theo lời nói của Trần Kinh, tịch thu toàn bộ chỗ gỗ này, không biết bao nhiêu người mắc tội.
Chu Sâm Lâm nghĩ rằng chuyện này không làm được, người khác nhất định sẽ có cái nhìn kín đáo với y. Y muốn tiếp tục đợi ở Bình Động cũng không được.
Vừa nghĩ đến những thứ này, Chu Sâm Lâm lại nhập vào tòa châm, y hận không thể nói rõ sự tình.
Hiện tại y là hai đầu chịu tiếng xấu cho người khác, kết quả không lấy lòng được là tất nhiên. Y đem ánh mắt cầu cứu hướng Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh. Thiệu Danh giả bộ uống trà, Vương Thanh Nhàn gật đầu tỏ thái độ nói:
- Kết luận xử phạt đối với cục, chúng tôi kiên quyết phục tùng!
Vương Thanh Nhàn giải quyết dứt khoát, Chu Sâm Lâm ngay tức khắc yên lặng.
Y đột nhiên nhận ra trong khuôn mặt giảo hoạt của Trần Kinh, Trần Kinh đề xuất tiền phi pháp bốn trăm mét khối gỗ giống như giúp Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh xướng mặt đen.
Gần đây, xã Bình Động liên tiếp mở các cuộc họp về công tác lâm nghiệp. Truyền đạt tầm quan trọng của công tác trồng cây và cấm phá rừng. Tình hình khai thác gỗ lung tung sở dĩ không thể ngăn chặn, mà ngày càng lan rộng ra chính là do nể nhau về mặt tình cảm.
Vật liệu gỗ này được coi là một tài nguyên. Bàn về Lễ Hà, cũng không phải là nơi nào cũng là nơi sản xuất gỗ, cho nên vài khu chủ sản ở huyện, người nhòm ngó không ít.
Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh cũng muốn làm công tác lâm nghiệp đến nơi đến chốn, giảm bớt một vài hậu họa sau này. Hôm nay Trần Kinh xướng mặt đen này, mọi người đều để hắn đắc tội. Hai người Thiệu Danh và Vương Thanh Nhàn ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ làm sao có thể phản đối ý kiến của Trần Kinh?
Nghĩ thông suốt, trong lòng Chu Sâm Lâm âm thầm kêu khổ. Đương nhiên để vời ra khối hầm tảng đá mà Trần Kinh gây ra. Y phải làm náo động, liên quan đến mình cũng phải mang ra, thật sự là tám kiếp huyết mốc.
Mọi người vui chơi giải trí đến mười một giờ, Trần Kinh giơ tay, đứng dậy nói có chuyện quan trọng phải đi trước.
Việc đã bàn xong, Vương Thanh Nhàn cũng không níu kéo nhiều. Ba người tiễn Trần Kinh đến cửa quán cơm, Trần Kinh bỗng nhiên quay mặt nói với Vương Thanh Nhàn:
- Thời điểm cuối năm nay, chỉ tiêu Tuyết Áp Mộc có thể thả lỏng một chút. Đến lúc đó mọi người báo cáo đến cục, tôi đến phê duyệt!
Chu Sâm Lâm sửng sốt, đang muốn mở miệng nói, Thiệu Danh tiến lên cầm chặt tay Trần Kinh nói:
- Vậy rất cảm tạ! Có một câu của Phó phòng Trần, trên dưới Bình Động đều cảm kích anh vô cùng.
Lòng dạ Vương Thanh Nhàn khá sắc sảo, nhưng ánh mắt ông lúc này cũng rất dịu dàng.
Cái gọi là Tuyết Áp Mộc là một thuật ngữ chuyên dụng, lúc phá cây trồng trong rừng, tất cả cây gỗ cấm chặt, Tuyết Áp Mộc chính là thứ gỗ mà hàng năm vì gió to tuyết nở mà tự nhiên cây bị hư hại.
Gỗ này vốn không có chỉ tiêu cố định. Nhưng không có chỉ tiêu cố định, phía dưới sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng, không có cách nào quản lý.
Kinh nghiệm lâu năm cộng lại, phát triển cho tới hôm nay, Tuyết Áp Mộc đã trở thành một danh từ chỉ gỗ.
Từng xã, thị trấn, vì chỉ tiêu này, hàng năm đều phải vặn óc suy nghĩ. Trần Kinh chủ động đề xuất thả lỏng một ít chỉ tiêu Tuyết Áp Mộc , tự nhiên có thể làm Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh tăng thiện cảm.
Khách đi khỏi, ba người một lần nữa trở lại căn phòng thuê chung. Chu Sâm Lâm liền oán giận Vương Thanh Nhàn:
- Tên họ Trần bản thân khoe khoang, bản thân là tảng đá thối. Hắn cũng bắt tôi theo hắn, trong chuyện hại người không lợi mình này, hắn cũng có khả năng làm ra.
Bí thư Vương, ông nói xem, mấy trăm mét khối gỗ cũng chưa thu, ông định để tôi nói rõ với người khác như thế nào đây?
Chu Sâm Lâm tôi bất lực như vậy, việc lớn một chút mà lãnh đạo giao cho đều không xử lý được. Về sau tôi còn có thể sống yên ổn thế nào ở Lễ Hà?
Vương Thanh Nhàn nâng chén trà lên, trên tay châm một điếu thuốc, khói nhẹ lượn lờ. Ánh mắt vẫn xem xét Thanh Sơn ngoài cửa sổ, thâm thúy xa xưa. Đối với sự bực tức của Chu Sâm Lâm, ông bình thản như không nghe thấy gì.
Thiệu Danh tiến đến bên cạnh Vương Thanh Nhàn hạ giọng nói:
- Bí thư, ông… Tôi cũng hiểu được Trần Kinh thực sự có chút liều lĩnh, ông có gọi điện một chút cho Trưởng phòng Lâm không?
Vương Thanh Nhàn khoát tay, khóe miệng sâu xa tươi cười khó hiểu nói:
- Sau này quà vào thành phố chuẩn bị nhiều thêm một phần, phần của Trần Kinh không thể thiếu.
Thiệu Danh sửng sốt nói:
- Bí thư, Phòng Lâm nghiệp trước kia chỉ có Trưởng phòng Lâm có, Phó phòng Triệu cũng không có.
Vương Thanh Nhàn lắc đầu , nói:
- Trần Kinh và Triệu Văn Long không giống nhau, chuyện này cậu nhất định phải nhớ rõ, không được quên.
Ông đứng dậy, ánh mắt xem xét liếc Chu Sâm Lâm:
- Đi thôi, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Còn ở đây làm gì?
Ông cất bước đi ra trước, đôi tay ở phía sau. Ánh sáng của chiếc đèn ở trên đầu rọi xuống làm chói mắt.
- Khá lắm! Người trẻ tuổi có gan làm là đáng cổ vũ! Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Người già chúng ta cái gì cũng sợ, đã theo không kịp thời đại rồi!
Vương Thanh Nhàn thì thào nói, dường như nói một mình, lại dường như nói chuyện với hai người Thiệu Danh và Chu Sâm Lâm.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Quan Trường
- Quan Sách
- Chương 14: Tất cả đều bị tịch thu