3 tháng sau.
Tại phố B.
"Tiểu Kỷ mua nhiều đồ ăn quá vậy? Lạ à nha"
"Cậu chắc mua ít hơn tớ! Nhìn lại 2 tay cậu kìa"
"Cũng tại lâu rồi mới về lại thành phố B chứ bộ, mua nhiều nhiều còn về làm quà cho mọi người trong công ty. Ủa sao mua nhiều món này thế, tớ thấy ăn chua muốn chết" Phàm Hy Bảo vừa nói vừa bóc 1 miếng mứt hoa quả chua ngọt đặc sản thành phố B ăn thử.
"Tối qua Hàn Ninh nói chị ấy muốn ăn mứt quả chua ngọt ở đây, nên mua nhiều một chút" Kỷ Hạ Giang vừa nói vừa đi thử tiếp những loại mứt quả khác, loại nào thấy đúng vị Hàn Ninh thích cô liền mua 2-3 túi nên thú thật bây giờ chẳng còn chỗ xách nữa rồi.
Kỷ Hạ Giang đi đến thành phố B đã được 2 tuần. Cô, tiểu Phàm và vài người bạn lúc Đại Học của bọn họ cùng nhau hùn vốn mở thêm 1 nhà hàng *Đói* chi nhánh 2 ở thành phố B. Nên bây giờ tiểu Phàm phải xin nghỉ phép năm còn cô tạm thời phải giao nhà hàng ở thành phố A cho quản lý rồi cùng bạn tốt bay đến đây.
Bởi vì bạn bè cũ đều ở thành phố B nên lẽ ra Kỷ Hạ Giang và Phàm Hy Bảo cũng không cần ở lâu vậy vì tạm thời mọi thứ đã xong, chỉ chờ ngày khai trương lại bay qua là được. Nhưng bọn họ còn nhính thời gian đi về thăm bố mẹ tiểu Phàm mấy ngày thành ra lịch trình kéo dài hơn dự định. Dự kiến cả 2 còn ở thêm 1 tuần nữa tại đây.
"Kỷ Hạ Giang, cấm phát cẩu lương đó nha. Yêu với đương!!" tiểu Phàm cười trêu chọc bạn tốt.
"Đâu phải yêu đương, là hôn nhân nha bạn học Phàm. Cậu ganh tị à? Thì nhanh tìm người nào đó đi" Kỷ Hạ Giang nhướng mày nói.
Phàm Hy Bảo liếc người bạn vênh váo bên cạnh, "À chị Hàn Ninh có báo kết quả cậu chưa, sao sao rồi? Tớ nôn nóng muốn chết mà quên mất cậu cũng chẳng nói, hừ đáng ghét. Cậu tính giấu con nuôi của Phàm Hy Bảo này à?"
"Tối qua chị ấy nói bảo bối con nuôi của cậu chưa đến gõ cửa, nên tớ không báo. Sao cô Phàm còn nôn nóng hơn cả tớ thế này? Muốn thì tự đi mà sinh cục cưng đi nha"
"Đồ thần kinh! Nể mặt cục cưng tương lai tớ rộng lượng không trách cậu. Đã mua bao nhiêu đồ chơi, quần áo, rất nóng lòng chờ cục cưng mà"
Phàm Hy Bảo thở dài hơi tiếc một xíu. Mọi người trong đám bọn cô khi nghe tin chị Hàn Ninh và tiểu Kỷ muốn có em bé đều rất vui mừng, ai cũng trông chờ trái ngọt từ 2 bà chủ này.
"Con cái là duyên phận mà, bao giờ cục cưng sẵn sàng muốn 2 người bọn tớ trở thành 2 người mẹ thì sẽ đến thôi."
Kỷ Hạ Giang nói, lại cảm giác ngỏ ngào từ đáy lòng khi nhắc đến 2 chữ "cục cưng". Tuy cô trông có vẻ không nôn nóng, nhưng thật sự cũng vô cùng mong chờ bạn nhỏ mau đến.
Kỷ Hạ Giang và Hàn Ninh sau khi khám sức khoẻ các thứ thì bác sĩ khuyên rằng thể trạng Hàn Ninh thích hợp mang thai hơn.
Không phải vì Kỷ Hạ Giang mắc bệnh gì, chỉ là mấy năm qua lao lực quá bệnh vặt nhẹ quá nhiều lúc khám ra Hàn Ninh còn cùng cô tức giận mấy ngày liền.
Nên cuối cùng bọn họ quyết định...à không là cô Hàn ra phán quyết bản thân sẽ mang thai. Bọn họ sau đó cũng điều dưỡng thân thể theo chỉ định bác sĩ, lần thứ 1 không thành công, lần thứ 2 hôm qua có kết quả Hàn Ninh báo với cô là chưa thành công.
Kỷ Hạ Giang nhớ bản thân đã dỗ dành chị nhà rằng "không sao cả, bảo bối chưa đến liền đợi lần tới sẽ đến mà".
Cô biết Hàn Ninh rất trông mong đứa trẻ, chị ấy không dám làm sai một điều gì bác sĩ dặn dò để mong thân thể thật tốt giúp quá trình thụ tinh nhân tạo được thành công, nhưng có lẽ bọn họ còn thiếu xíu may mắn....
Buổi tối, tại quán rượu *Tỉnh* trong con ngõ ở thành phố B, vẫn như mọi ngày náo nhiệt vô cùng.
"Chúc mừng Hàn lão bản của chúng ta, cạn ly. Mà không biết là trai hay gái nhỉ? Ôi mình nôn biết quá"
"Hahaha không ngờ mình sắp được làm dì, à không phải là mẹ nuôi."
"Vậy mình cũng là mẹ nuôi. L
"Anh xin chức ba nuôi của nhóc con đó."
"Mọi người rộn ràng quá đó, chưa gì đã tranh nhau mẹ nuôi, ba nuôi. Các cậu tự sinh đi, mình đã làm mẹ mấy người các cậu vẫn độc thân!!!"
"Này mình có chồng rồi. Chẳng qua chưa muốn có em bé, nựng ké con Hàn lão bản trước vậy"
"Biết cậu làm mẹ rồi nha cô Hàn. Các cậu xem cô Hàn Ninh nhà bọn mình cười đến không khép mồm được kìa"
"Tô Vân, đứng đắn" Hàn Ninh liếc nhìn bạn tốt lại ngả ngớn đùa giỡn bên cạnh.
"Hàn Ninh, cậu chưa báo với tiểu Kỷ chưa? Sao buổi sáng tên nhóc Phàm Hy Bảo nhắn tin than thở với tớ là hụt chức mẹ nuôi rồi kìa"
Hân Ngôn hỏi.
"Mình giấu tiểu Kỷ, đợi em ấy trở về mới bất ngờ"
Hàn Ninh mỉm cười xoa xoa bụng, vùng bụng phẳng lì nhưng ở đây sẽ dần dần to lên là nơi mà cục cưng của bọn cô ở tạm để chờ ngày gặp bọn họ.
Cô muốn đợi em ấy đi công tác về sẽ chính miệng nói cho em ấy biết, cả 2 bọn cô sắp được làm mẹ rồi.
"Biết rồi, Hàn lão bản ạ"
"À anh quên, lúc nãy có bảo đám nhóc chưng yến bồi bổ trong bếp cho Hàn lão bản chắc được rồi để anh vào lấy." Jay đứng dậy đi về phía trong lấy đồ bồi bổ cho Hàn Ninh, đây cũng là bồi bổ cho con nuôi của anh a~
Là quán rượu, nhưng lâu rồi bà chủ quán rượu không được phép uống rượu, mỗi lần đến đều được mọi người trong quán làm nước ép, nước mát, trái cây, chưng đồ bổ cho. Đến nỗi bọn họ còn trêu nhau, quán rượu sắp thành quán nước giải khát.
*xoảnggg...* . Truyện Xuyên Không
"Hàn Ninh có sao không?"
"Hàn Ninh có bị bỏng không?"
"Sao thế sao thế có sao không?"
"Coi chừng mảnh vỡ, cậu ngồi yên. Lấy cho mình cái khăn với"
"Ngồi yên, lau lau cái sàn đã cậu ngồi yên đi bọn mình dọn"
....
....
Mọi người bị doạ giật mình bởi Hàn Ninh vừa làm rơi hủ yến, tất cả đều lo sợ cô ấy bị bỏng hoặc mảnh vỡ trúng người.
"Không sao không sao đâu. Mình bất cẩn thôi, làm phiền mọi người rồi" Hàn Ninh nhẹ nhàng xoa xoa bụng, cô thật hậu đậu làm rơi hủ yến chắc chắn doạ cục cưng giật mình rồi. Không hiểu sao, tuy là bản thân cô không có gì nhưng tự nhiên có nỗi bất an vô hình hiện lên trong cô.
"Jay, cậu đi nhờ mọi người làm hủ khác nha. Đây mình với Hân Ngôn quét sạch mảnh vỡ rồi" Tô Vân vừa nói vừa cẩn thận rà soát lại sợ còn sót mảnh vỡ nào.
"Ok đi liền. Cậu chờ chút nha Hàn Ninh"
"Chưng yến lâu, để mình ra phố mua cháo cho Hàn lão bản lót dạ" Thu An vừa nói cũng xách túi đi ra ngoài. Bọn họ đã ăn no nhưng Hàn Ninh hơi ốm nghén nên không muốn ăn gì, đợi hủ yến làm lại thì khá lâu nên cô phải đi mua gì đó kẻo cô Hàn nhà bọn cô đói.
Hàn Ninh nói cảm ơn, nhìn mấy người bạn tất bật vì mình lại có chút xúc động. Trước đây, bọn họ đã săn sóc cô như đứa em nhỏ trong nhà bây giờ hình như còn đặc biệt săn sóc hơn.
*reeeng reeng*
"Chị nghe đây tiểu Phàm"
"Chị...chị chị Hân Ngôn..."
Hân Ngôn nhíu mày khi nghe tiếng Phàm Hy Bảo khóc nức nở từ đầu dây bên kia "sao vậy tiểu Phàm? Chuyện gì vậy?"
"Chị, tiểu Kỷ tiểu Kỷ cậu ấy... bị tai nạn đang ở trong phòng cấp cứu....chị chị tìm chị Hàn Ninh nhanh...nhanh qua đây đi ạ. Chị ơi nhanh đi". Phàm Hy Bảo nói 1 hơi lại không nhịn được khóc lớn.
Cô báo ngay cho chị Hân Ngôn, vì điện chị Hàn Ninh không được.
Hàn Ninh, chị làm ơn nhanh qua đây đi. Xin chị, xin chị đến ngay với tiểu Kỷ.
"Được được bây giờ bây giờ bọn chị qua đó liền. Em bình tĩnh tiểu Phàm, bọn chị đến liền."
Hân Ngôn hốc mắt đỏ lên, cô bảo tiểu Phàm bình tĩnh nhưng chính cô đang dậy sóng trong lòng. Kỷ Hạ Giang em ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện, bọn họ chỉ vừa mới ăn mừng cục cưng của em ấy đã đến mà.
Hân Ngôn cúp máy đi nhanh vào trong quán, lúc nãy ở trong hơi ồn nên cô ra ngoài nghe.
Lúc cô vào trong đã đυ.ng phải Jay, anh ấy thấy cô khóc liền hỏi. Khi nghe tin cũng sững người, bọn họ không biết tình trạng của tiểu Kỷ hiện tại ra sao nhưng trước mắt phải nói nhẹ nhất có thể để không làm kích động người đang mang thai - Hàn Ninh.