🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Không khí buổi tối Tất niên càng về khuya càng náo nhiệt, Phàm Hy Bảo hài hước nói đủ thứ trên trời cùng mọi người
Jay và Tô Vân rất hưởng ứng cùng nàng trò chuyện thỉnh thoảng Hàn Ninh cũng tham gia. Bên này Hân Ngôn và Kỷ Hạ Giang đang nói về vài địa điểm 2 người đã đi qua, chia sẻ kinh nghiệm của những con người thích du lịch.
"Ôi 11 giờ rồi để mình đi chuẩn bị rượu một tí còn xem pháo hoa" Jay nhìn đồng hồ nói xong bước vào bếp.
Mọi năm họ đều cùng nhau uống rượu xem pháo hoa đón năm mới
"Uống ở đâu ạ?" Phàm Hy Bảo hỏi
"Tại em chưa biết thôi ban công nhà Hàn Ninh là địa điểm yêu thích của mọi người, về đêm càng đẹp. Vậy chúng ta dọn dẹp bàn ăn đi rồi ra ngoài đó" Tô Vân giải thích
Kỷ Hạ Giang xung phong rửa bát vì nàng đến trễ.
Còn lại mọi người lau dọn phòng khách xong cũng quà, rượu và quà vặt, kéo nhau ra ban công
"Woww chị Hàn Ninh thiệt biết hưởng thụ nha, ban công xinh quá đi em nhìn còn muốn nằm ngay luôn" Phàm Hy Bảo nói, nhìn như thế này ngủ ngoài đây cô cũng đồng ý
"Đúng đó nên bọn chị khi tụ họp đều ra đây uống rượu ngắm trời đêm" Hân Ngôn nói
"Sao không ra ngoài kia?" Hàn Ninh nãy giờ vừa dỗ Đình Đình ngủ xong, đi vào phòng bếp định lấy thêm nước lọc ra ban công thì thấy chỉ có Kỷ Hạ Giang ở đó
"Em rửa bát. Đình Đình ngủ rồi à?" Kỷ Hạ Giang hỏi
"Ừm" Hàn Ninh đáp, nàng đi đến hỗ trợ tráng nước bát dĩa
"Không cần đâu, để em. Ra ngoài đi" Kỷ Hạ Giang giành lại cái bát từ tay nàng, từ lúc xảy ra chuyện giằng co rồi lại nắm tay về nhà đến giờ 2 người đều chưa từng nói chuyện với nhau, thật sự bầu không khí này quá có chút lúng túng...
"2 người nhanh hơn, sắp 12h rồi" Hàn Ninh trả lời không nóng không lạnh, liền giành lại bát tiếp tục rửa.
2 người rất nhanh xử lý xong đống bát dĩa, cũng bước ra ngoài ban công.
Bên ngoài Jay đang trên ghế mây pha chế rượu, Tô Vân và Phàm Hy Bảo lấy thêm 2 cái ghế mây khác ngồi kế bên Jay, Hân Ngôn ngồi trên cái nệm sofa.
"Hàn Ninh, tiểu Kỷ đến đây ngồi" Hân Ngôn nói vì nệm sofa Hàn Ninh đặt ở ban công như chiếm hết diện tích rồi, rất rộng rãi 4 người nằm còn đủ.
Nên tình huống bây giờ là Kỷ Hạ Giang ngồi giữa 2 người Hàn Ninh và Hân Ngôn, cô nghĩ thời tiết thành phố A đã lạnh còn ngồi giữa 1 nóng - 1 lạnh, bất giác rùng mình luôn rồi
"Em lạnh à, chăn đây đắp đi là chăn mới đó, bọn chị hay ra ngoài này cũng thường phải đắp vì lạnh nên Hàn Ninh luôn giặt sạch để trong giỏ." Hân Ngôn nói giơ tay lấy chăn thêm
"Chị Hân Ngôn em cũng muốn, lạnh thật" Phàm Hy Bảo nói, trời ơi đã lạnh rồi còn ở ban công tầng 20
"Đây chị lấy cho mọi người" Hân Ngôn thấy còn 2 cái lớn, 1 nhỏ. Liền đưa cho Jay cái nhỏ, bản thân nàng đang đắp 1 cái nhỏ rồi nên đưa cho tiểu Phàm - Tô Vân 1 cái, 1 cái tiểu Kỷ và Hàn Ninh.
Kỷ Hạ Giang nhận lấy mở ra đắp lên chân mình định đắp dùm Hàn Ninh nhưng kịp thời dừng lại, hình như nếu làm vậy có chút kỳ lạ nên cô chỉ đưa qua cho Hàn Ninh.
Hàn Ninh không nói gì, nhận lấy 1 góc chăn đắp lên người
"Đây mọi người uống đi" Jay pha rượu xong liền đưa cho mỗi người, liền cùng nhau cạn ly.
"Cảm giác tuyệt ghê, trời lạnh lạnh đắp chăn uống rượu là thích nhất" Tô Vân cảm thán, nhân sinh không còn gì sung sướиɠ hơn
"Em thích thời tiết thành phố A quá" Phàm Hy Bảo dẻo miệng, là ai lúc nãy gào thét trong lòng kêu lạnh??
"Hình như thành phố B ấm hơn nhỉ?" Hân Ngôn hỏi
"Đúng vậy ạ, nhưng mùa hè rất nóng, hihihi mùa hè em sẽ chạy đến đây trú nhờ mọi người"
"Hoan nghênh em, khi nào rảnh cứ đến" Tô Vân nghĩ kếy bạn cùng bạn nhỏ đúng là kéo tuổi trung bình của nhóm bọn cô trẻ ra haha ai lại không thích
"Nếu bọn em rảnh. Kỳ thật muốn đi lâu rồi nhưng mỗi lần tính đều có việc, tiểu Kỷ rất khó xin nghỉ ở nhà hàng lần này lên kế hoạch rất lâu mới đến được ạ"
"Tiểu Kỷ làm ở nhà hàng? Làm thêm?" Hân Ngôn nhìn Kỷ Hạ Giang hỏi
"Vâng ạ, nơi đó khá đông nên khó xin nghỉ"
"Vì cậu ấy là bếp trưởng đó chị" Phàm Hy Bảo phụ hoạ, giống như đang khoe khoang con gái
"Oh! Thật giỏi vậy mà bọn anh chưa được thưởng thức tài nghệ" Jay trố mắt nhìn
"Cũng tạm được ạ. Lần sau đi, lần sau đến em và tiểu Phàm sẽ mời mọi người" Kỷ Hạ Giang ngại ngùng cười cười nói, bạn nhỏ tiểu Kỷ da mặt rất mỏng rất ngại khi được khen nên thường sẽ không nói gì đâu, chỉ có người mẹ giả Phàm Hy Bảo đi khoe khoang dùm
"Nhất trí nhé" Hân Ngôn chạm cốc cùng nàng
"Hàn lão bản sao không nói gì vậy? Không khoẻ à?" Tô Vân chú ý Hàn Ninh có vẻ hơi yên lặng
"Ừa hơi lạnh thôi, thời tiết gần qua năm mới đúng thật lạnh nhỉ?" Hàn Ninh cười cười đáp
"Đúng mình xem dự báo rồi, tối nay hơi lạnh có cần lấy áo không?" Hân Ngôn hỏi
"Không cần đâu, mình uống một chút là nóng lên ngay hình như Jay pha vẫn còn hơi nhẹ" Hàn Ninh lắc lắc ly rượu
"Từ từ Hàn lão bản ạ, cậu phải đi từ mức dễ chứ không nóng vội hahaha" Jay cười đáp
Kỷ Hạ Giang quay qua hỏi "chị muốn đổi sang ngồi giữa không, ấm hơn"
"Không" Hàn Ninh lạnh lùng đáp, càng nhìn Kỷ Hạ Giang càng tự nhiên mất hứng...
Kỷ Hạ Giang gật gật đầu, liền im lặng không dám động đậy.
"A 12h rồi" Phàm Hy Bảo la lên
"Nhìn kìa, bắn pháo hoa rồi" Tô Vân chỉ lên trời, pháo hoa từng chùm được bắn lên toả sáng cả 1 bầu trời
"Để chụp lại, đẹp quá" Jay nói lấy điện thoại ra, mọi người cũng lấy ra quay chụp lưu giữ thời khắc pháo hoa năm mới.
Kỷ Hạ Giang cũng quay, nhưng quay liền trúng nửa người Hàn Ninh hiện ra trong khung hình.
Chị ấy mặc một váy 2 dây dài màu xanh nước biển càng tôn lên làn da, đang ngẩn đầu nhìn pháo hoa, ánh sáng phản chiếu sườn mặt chị ấy vào trong mắt cô, khiến Kỷ Hạ Giang nghĩ người phụ nữ này giờ phút này đặc biệt đến không biết diễn tả ra sao
Kỷ Hạ Giang đang ngẩn ngơ thì tay chạm phải bàn tay rất lạnh của Hàn Ninh
"Trời lạnh thế này còn mặc không ấm gì hết vậy, tay chị lạnh hết lên rồi" Kỷ Hạ Giang thì thầm vừa đủ Hàn Ninh nghe có chút trách móc, lại nắm lấy bàn tay Hàn Ninh xoa xoa
Hàn Ninh nghe được cũng thấy tay bị nắm, giật ra "không lạnh"
"Chị chỉ mạnh mồm" Kỷ Hạ Giang vẫn giữ làm ấm
"Buông"
"Không"
Mọi người đều đang ngắm pháo hoa hoặc quay chụp hay trả lời tin nhắn năm mới, không ai để ý thấy 2 nhân vật kia đằng kia...
Hàn Ninh bực bội, liền dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay của Kỷ Hạ Giang thật mạnh
Bạn học tiểu Kỷ bị đau muốn khóc nhưng không dám la lên, liền buông tay ra.
Sau lại cảm nhận tay hơi chảy máu liền nhanh đứng dậy giả vờ nói mình đi lấy nước
"Ui!!!" Kỷ Hạ Giang nhanh chân vào trong bếp rửa vết thương vì sợ mọi người thấy, chị Hàn Ninh ra tay thật tàn nhẫn nha cấu 1 cái rách mấy chỗ trong lòng bàn tay còn rỉ máu.
Hàn Ninh nói đi vệ sinh, nhưng lại theo đến đứng ngay cửa phòng bếp nhìn Kỷ Hạ Giang đang làm sạch vết thương, có chút hối hận
Không hiểu vì sao mình lại nổi tính trẻ con như vậy, cấu muốn rách da người ta...à không phải muốn là rách luôn rồi
"Tiểu Kỷ, tay em..." Hàn Ninh nhỏ giọng nói
"A giật cả mình" Kỷ Hạ Giang hết hồn cứ tưởng ai khác vào
"Đến đây, đi thoa thuốc sát trùng" Hàn Ninh nhìn Kỷ Hạ Giang dù rửa sạch vết máu, nhưng không yên tâm tốt nhất nên sát khuẩn. Nàng cũng tự biết móng tay mình để dài và nhọn ra sao
Hàn Ninh kéo Kỷ Hạ Giang đi vào phòng làm việc của nàng, lục tìm thuốc. Bởi vì nhà có trẻ con, nên hầu như không thiếu thuốc gì.
Kỷ Hạ Giang lần đầu tiên bước vào. Cô nhìn xung quanh, rất sạch sẽ, ngăn nắp nha, có kệ sách, tạp chí, 1 bộ bàn làm việc và ôi trời 1 tủ rượu cao chất đầy rượu!!! Người phụ nữ này đích thị là bà chủ quán rượu
"Xin lỗi" Hàn Ninh vừa thoa xong thuốc, nhìn lòng bàn tay lại hối lỗi
"Không sao đâu, ổn rồi. Nấu ăn thỉnh thoảng còn bị dao trúng nhiều hơn" Kỷ Hạ Giang nói dối, cô đã bao giờ bị dao nào làm thành ra như thế đâu.
Hàn Ninh nhìn bạn nhỏ tiểu Kỷ còn an ủi ngược lại mình, kỳ thật người ta hiểu chuyện như thế nào giống bạn nhỏ, chỉ có nàng 30 tuổi rồi còn tuỳ hứng chẳng ra sao. Có loại xúc động thúc đẩy nàng liền đưa tay ôm lấy Kỷ Hạ Giang
"Không có gì đâu, em biết chị đùa mà không có cố ý. Em cũng đùa mạnh tay, nên hoà nha" Kỷ Hạ Giang giật mình nhìn, đưa tay ôm lại vỗ vỗ lưng Hàn Ninh
"Ừm" Hàn Ninh đáp, đầu vẫn vùi vào cổ Kỷ Hạ Giang tay càng siết chặt, đừng hỏi nàng vì sao, nàng không nghĩ được gì cả nàng chỉ muốn ôm thôi
"Không sao mà, sao còn khó dỗ hơn cả Đình Đình nữa" Kỷ Hạ Giang cười cười, cảm thấy Hàn Ninh rất đáng yêu, không nhịn được 1 tay từ vỗ lưng chuyển thành nhéo nhẹ eo chị ấy, người này thật gầy. Cô lại nói "Đình Đình đáng yêu có da thịt hơi nhiều"
Hàn Ninh nghe thấy đùa giỡn nàng, liền mở miệng cắn vào cổ Kỷ Hạ Giang nhưng không dám cắn mạnh
"Hàn lão bản, đau đó... đừng cắn" Kỷ Hạ Giang không hiểu nỗi định hỏi cô Hàn Ninh đây là người hay gì mà thích cắn thế, nhưng không dám nói ra.
Hàn Ninh rời khỏi cổ ngẩng lên nhìn, Kỷ Hạ Giang nhìn nàng thấy gò má Hàn Ninh đỏ lên có lẽ vì uống rượu, liền cười tươi. Hàn Ninh thấy lúm đồng tiền, đưa tay chọt vào má làm bạn tiểu Kỷ thấy trong lòng rất ngứa ngáy
Kỷ Hạ Giang nhìn Hàn Ninh, Hàn Ninh cũng đang nhìn nàng tay vẫn đang ôm lấy em ấy.
"Tiểu Kỷ cậu ở đâu vậy?" Tiếng tiểu Phàm bỗng vang lên, làm 2 người giật mình buông ra, lúng túng bủa vây.
Kỷ Hạ Giang hoảng hốt bước về phía cửa nhanh chân đi ra ngoài
"Tớ đây, chuyện gì vậy tiểu Phàm"
"Cậu và chị Hàn Ninh đi đâu vậy thấy lâu quá nên kiếm cậu" Phàm Hy Bảo hỏi
"Tớ hơi choáng nên mượn phòng sách của chị ấy nghỉ một chút" Kỷ Hạ Giang không nói dối, đúng thật là choáng váng.
Chết tiệt thế nhưng vừa rồi cô có loại xúc động rất muốn hôn Hàn Ninh, nếu tiểu Phàm không gọi cô tỉnh
"Chắc cậu uống nhiều rồi, tớ cũng đau cả đầu, ngoài kia lạnh quá. Ra đây, chị Hân Ngôn pha trà giải rượu kìa"
Kỷ Hạ Giang bước ra phòng khách, cũng giải thích như vừa rồi.
Nàng nhận ly trà giải rượu từ Hân Ngôn liền uống hết, thật cần gì đó giúp cô thanh tỉnh đầu óc đang rối loạn của mình lúc này. Cô làm sao lại có suy nghĩ "hôn Hàn Ninh" như thế
Hàn Ninh sau đó cũng đi ra cùng mọi người uống trà giải rượu, nàng nhìn Kỷ Hạ Giang - người vừa nhanh chân chạy khỏi phòng nàng.... đáy lòng xẹt qua điểm chán ghét