Chương 8: Tác dụng của đồ uống ở quán rượu

Thoát khỏi cửa hàng, Giang Vãn chống cằm nhìn về phía cửa sắt.

Không biết hôm nay liệu có còn khách nữa không.

Ở phía bên kia, năm người của Lệ Diên rời khỏi Quán rượu Hồ Điệp, lúc đầu họ đi bộ bình thường một đoạn, rồi đột nhiên thân hình lướt nhanh vào trong màn sương dày đặc.

Khi đã đi đủ xa, Lệ Diên ra hiệu cho mọi người dừng lại và đi vào một con hẻm nhỏ.

“Đã cảm nhận được chưa?”

Nghe vậy, không chỉ Thành Hạ và Kỳ Hạo Vũ mà hai người còn lại cũng gật đầu.

Kỳ Hạo Vũ còn giơ tay lên, có chút không tin nổi mà nói: “Tối qua bận rộn cả đêm, chỉ uống hai ly trà hoa quả mà sức mạnh của tôi đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí bây giờ nó còn không ngừng tuôn ra, đến mức tôi muốn ra ngoài thành đánh một trận với bọn quái vật ngay lập tức.”

Vừa nói xong, cậu không nhịn được, khẽ vung tay khiến mấy mũi băng nhọn lập tức ngưng tụ giữa không trung, xuyên qua bức tường dày với tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại mấy cái lỗ nhỏ cho ánh sáng lọt qua.

Bất kể là lực sát thương hay tốc độ, đều có phần vượt cấp.

Trong mắt Lệ Diên thoáng qua tia sáng, sau đó anh giơ tay vỗ vào tường, mấy cái lỗ lập tức được bịt kín, như thể chưa từng bị xuyên thủng.

“Sức mạnh của cô gái đó, thật đáng nể.”

Thành Hạ nhìn anh: “Có nên chiêu mộ cô ấy không? Hay là báo cáo trước với Mộ tiên sinh một tiếng?”

Kỳ Hạo Vũ: “Nhưng mà lai lịch của cô ta còn chưa rõ, ai biết liệu có phải là gián điệp do Thiên Tinh Thành phái tới hay không.”

Thành Hạ hồi tưởng lại, khi bà chủ quán rượu nghe những câu hỏi của Kỳ Hạo Vũ, cô có một thoáng lộ vẻ chột dạ, sau đó né tránh,vì thế cô ta gật đầu: "Không thể chủ quan."

“Ừm,” Lệ Diên đã suy nghĩ về tất cả những gì họ vừa nói, "Tử An, Tử Nhân, hai người ở lại giám sát quán rượu, tối tôi sẽ cho người đến thay ca."

“Thành Hạ, Hạo Vũ, sau khi trở về nghỉ ngơi, hai người sẽ dẫn thêm người trong đội đến quán rượu, chú ý từng khách ra vào, bất kể là quen hay lạ.”

Sau khi sắp xếp xong, Lệ Diên nói thêm: "Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích của dực thú, nhớ phải luôn giữ liên lạc."

“Rõ.”

“Vâng!”

Khi bắt đầu hành động, Lệ Diên quay lại nhìn về hướng Quán rượu Hồ Điệp một lần nữa.

Anh không nói với bốn người rằng vào cùng thời điểm dực thú biến mất đêm qua, từ quán rượu đã phát ra một tia sáng xanh kỳ lạ. Mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng với khả năng quan sát của anh, chắc chắn không thể sai.

Tìm kiếm suốt đêm mà không thấy tung tích của dực thú, khiến anh nghi ngờ chuyện này có liên quan đến quán rượu.

Nếu Thiên Tinh Thành thật sự có một dị năng giả mạnh như vậy, sao họ lại để cô ấy đến Nhai Thành, một nơi hoang vu đầy hiểm nguy thế này?

Giang Vãn không hề biết những suy nghĩ này của Lệ Diên, cô đang nhàm chán để đầu óc thả lỏng, lúc thì nghĩ về phần giới thiệu hệ thống đã tải vào, lúc thì nghĩ đến bộ truyện tranh mà cô vẫn chưa hoàn thành.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Khi cửa sắt bị đẩy mạnh, chuông vang lên inh ỏi, Giang Vãn mới bừng tỉnh, nhìn thoáng qua đồng hồ trên máy tính tiền.

Đã là năm giờ chiều.

Một tiếng "bịch" vang lên, như có thứ gì đó nặng vừa rơi xuống đất.

“?” Giang Vãn đứng dậy nhìn, chỉ thấy một người nằm bất động phía sau cửa, không rõ là ngất hay sao.

“Chào?”

“...”

Chờ một vài phút, người đó vẫn giữ nguyên vị trí.

Giang Vãn liền thu ánh mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Vừa ngồi một lúc lâu, cô đứng dậy đi dạo vài vòng trong quầy bar, tiện thể vào nhà vệ sinh, rồi chậm rãi rót cho mình một ly trà hoa quả nóng.

— Ly bia buổi sáng đã tiêu hóa gần hết.