Giang Vãn mang ly bia thứ hai đến cho hội viên số 1, sau khi nhìn anh ta quay về chỗ ngồi, cô mở cửa hàng trực tuyến.
Trong số ba loại đồ uống có sẵn, sau khi do dự, cô chọn loại mình muốn uống nhất là trà trái cây.
Mặc dù khách hàng là thượng đế, nhưng tâm trạngchủ quán vui vẻ thì mới có thể phục vụ khách tốt hơn phải không?
Sau khi xác nhận mua, một thùng trà trái cây lớn đã được đưa vào kho.
[Thùng trà trái cây (10L)]: Khuyến nghị giá bán 40~60 điểm tín dụng mỗi ly, sau khi sử dụng hết cần 200 điểm tín dụng để làm đầy lại.
Ngạc nhiên, nhưng cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Giang Vãn rất nhanh đã chấp nhận được tình huống này, bởi lẽ nếu tất cả mọi thứ đều giống như thùng bia, hoàn toàn không cần chi phí và có nguồn cung vô hạn, thì mới là bất thường.
Vẫn phải dựa vào việc rút thăm để có được những món đồ tốt hơn.
Nói đến rút thăm, Giang Vãn liếc nhìn hội viên số 1, cũng không biết trong cái thành phố chết chóc này, liệu còn có những khách hàng đặc biệt giống như anh ta không.
Mười phút sau, vị hội viên bí ẩn số 1 cầm chiếc ly trống trở lại quầy bar.
“Cảm ơn, tạm biệt.”
Giọng nói của anh ta đã hoàn toàn phục hồi, thanh thoát và mang theo chút từ tính, đôi môi cũng trở nên đỏ mọng và sáng bóng. Giờ thì cô có thể chắc chắn đến 90%, anh ta hẳn là một anh chàng đẹp trai.
Là bia đã giúp anh ta hồi phục sao?
Giang Vãn mỉm cười lịch sự: "Không có gì, rất mong lần sau được gặp lại anh."
Nhìn anh ta rời đi một cách dứt khoát và gọn gàng như lúc đến, Giang Vãn liếc nhìn chiếc ly trống kia, có chút cảm thán. Nếu sau này khách nào cũng vừa bí ẩn vừa lịch sự như thế thì tốt biết mấy.
Mặc dù thật ra không cần thiết lắm, vì trong giao diện menu có mục thu hồi, cô có thể trực tiếp thu lại ly đã dùng và thay thế bằng ly mới trên giá gỗ.
Sau khi thu dọn ly, Giang Vãn lấy thùng trà trái cây từ kho ra và đặt lên quầy bar, giá vẫn là 40 điểm tín dụng.
“Đinh Đinh.”
Hả? Lại có khách nữa sao?
Giang Vãn xác nhận menu rồi ngước mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Lần này người bước vào vẫn là một người đàn ông, mặc áo khoác dài màu đen, đeo mặt nạ, dáng vẻ phong trần, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Giang Vãn mà quan sát.
Giang Vãn cố chịu đựng áp lực, chỉ vào bảng đen trên tường: "Xin chào, menu ở đó."
Lệ Diên không thể nhìn thấu cô, anh hơi nhíu mày rồi quay đầu nhìn bảng đen.
"Chỉ có bia và trà trái cây?"
"Đúng vậy."
"Cho tôi mỗi thứ một ly."
"Được." Giang Vãn đã có thể đặt hàng một cách thuần thục, nhưng việc thanh toán có gặp một chút vấn đề nhỏ.
Ngẩng đầu lên, cô thấy người đàn ông trước mặt đang bấm vào chiếc vòng trên cổ tay, một màn hình ánh sáng màu xanh lam trong suốt hiện ra.
"80 điểm tín dụng?" Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Giang Vãn, Lệ Diên mới hoàn tất thanh toán.
Thì ra không phải ai cũng có thể thanh toán ngay lập tức như vậy sao?
Giang Vãn nén tò mò lại, rót hai ly đồ uống, bia là nhiệt độ thường, trà trái cây thì còn nóng hổi, hơi nước trắng bay lên, hương trái cây thơm nức mũi.
“Mời anh dùng.”
Giang Vãn rút tay về, ban đầu định đợi khi anh ta về chỗ ngồi thì mình cũng sẽ ngồi xuống.
Nhưng đợi mãi, cô không thấy người đàn ông có ý định rời đi, mà vẫn đứng đó nhìn chằm chằm hai ly đồ uống trên quầy, dường như chìm vào suy tư.
“... Cô vừa thức tỉnh dị năng à?” Lệ Diên suy đi nghĩ lại, chỉ nghĩ ra khả năng duy nhất này.
Năm thứ hai mươi của tận thế, thứ hiếm thấy ngay cả ở Thiên Tinh Thành, giá cả cũng từ hàng vạn điểm trở lên, vậy mà anh lại có thể mua được hai ly với giá chỉ 80 điểm tín dụng ở Nhai Thành!?
Hoặc là có điều gì bí ẩn, hoặc là… cô gái này quá ngây thơ và dễ bị chú ý.
Anh ta là dị năng giả?
Có thể dùng dị năng để che giấu sự tồn tại của hệ thống cũng không tệ.
Giang Vãn ậm ừ: "Cứ coi là vậy đi."
Lệ Diên nhìn cô thật lâu, sau đó liếc qua ly bia bên cạnh cô, đã uống gần hết, rồi mới cầm hai ly đồ uống trở lại bàn tròn ngồi xuống.
Anh ta vừa đi khỏi, cảm giác áp bức đặc biệt cũng theo đó mà tan biến.
Giang Vãn xoa nhẹ l*иg ngực ngực, cúi đầu, có chút bất lực.
Quả nhiên, ở cái vị diện hoang tàn hậu tận thế này, vừa lo không có khách, lại vừa lo khi có khách.
Cũng không biết khi nào một số dị năng giả có thể gây ra nguy hiểm cho cô, liệu kỹ năng dịch chuyển của quán rượu có được kích hoạt không.
Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng khách ngồi ở bàn tròn nói vọng tới.
"Không vấn đề gì, đến đây tập hợp."
“…”