Chương 34: Vì chúng ta, vì Nhai Thành

Câu hỏi của cô quá đột ngột, khiến không chỉ ba người kia mà ngay cả Hề Duệ cũng sững sờ.

Thạch Tuyết Vân ngồi xếp bằng trên đệm, chậm rãi nói: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ này thành công, tiền tiết kiệm của chúng ta gần như sẽ đạt mười triệu điểm tín dụng. Nhưng số tiền đó chỉ đủ mua một căn hộ hai phòng ngủ cũ kỹ ở khu hạ thành của Thiên Tinh Thành, và Hầu Chính vẫn sẽ phải ngủ trên sofa.”

Là người duy nhất còn độc thân trong nhóm, Hầu Chính nhận cú đánh đau điếng, cậu ta không thể thốt ra lời.

Hề Dao không nhịn được mà nói: “Nhưng, đoàn trưởng, chẳng phải cô muốn gia nhập Thanh Hồng công hội sao?”

Thanh Hồng công hội là một trong mười công hội dị năng lớn nhất của Thiên Tinh Thành.

Để gia nhập công hội, có hai điều kiện bắt buộc: Thứ nhất, phải là dị năng giả cấp A trở lên, và thứ hai, phải là công dân chính thức của Thiên Tinh Thành.

Để đạt được điều kiện thứ hai, bắt buộc phải mua một căn hộ ở Thiên Tinh Thành.

Thạch Tuyết Vân khẽ cười: “Đó là mong muốn của tôi, không phải của các bạn.”

Nghe vậy, Hầu Chính lập tức nói: “Tất nhiên là chúng tôi sẽ theo cô, cô đi đâu chúng tôi đi đó.”

Hề Dao và Vinh Diệp cũng gật đầu đồng tình.

Nhìn ba người, Thạch Tuyết Vân khẽ "ừ" một tiếng: “Tôi biết.”

Sau đó, cô quay sang Hề Duệ, nghiêm túc nói: “Đó là vì hội trưởng của Thanh Hồng công hội có tiếng là người tốt, luôn phân phát đá năng lượng đều đặn cho các thành viên, không bao giờ tùy tiện cắt xén.”

“Nhưng bây giờ, tôi nghĩ chúng ta không cần những đá năng lượng đó nữa.”

Nghe đến đây, ba người kia cũng quay sang nhìn Hề Duệ, người ngày hôm qua còn đang trên bờ vực sinh tử, nhưng hôm nay đã hồi phục hoàn toàn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không cần phải tìm đến các pháp sư thanh lọc đắt đỏ để loại bỏ những chất độc hại đã xâm nhập vào cơ thể anh.

Cũng không cần cố gắng lùng mua đá năng lượng trên chợ đen để khôi phục dị năng của anh.

Ai mà ngờ được, tất cả là nhờ một quán rượu?

Những đồ ăn thức uống ở đó không chỉ rẻ đến bất ngờ, ngon đến khó tin, mà còn có tác dụng vượt xa sức tưởng tượng.

Nếu Nhai Thành không nằm trong khu vực nguy hiểm cao, luôn bị thiên tai và quái vật tấn công, thì đây hoàn toàn có thể là một nơi định cư lý tưởng!

Ai cần Thiên Tinh Thành nữa!

Nhưng dường như không phải là không thể định cư, khi đã có lều và túi ngủ, quán rượu cũng nằm ngay bên cạnh, đảm bảo được cái ăn cái mặc, còn có thể tăng cường khả năng để đi săn quái vật.

Thấy đồng đội đã dần hiểu ra, Thạch Tuyết Vân uống một ngụm ca cao nóng ngọt ngào, cố gắng xoa dịu cảm giác đau âm ỉ ở bụng, rồi tiếp tục nói.

“Không biết bao giờ bão tuyết mới dừng, ngay cả khi nó dừng, tuyết cũng không tan ngay, rất bất tiện cho việc di chuyển.”

“Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta nên ở lại Nhai Thành một thời gian để dưỡng sức, đồng thời xem có thể hoàn thành nhiệm vụ săn tiền thưởng đó không, cũng như nhận thêm những nhiệm vụ khác mà không ai dám nhận.”

Hề Duệ hỏi trước khi ba người kia kịp lên tiếng: “Vậy sau đó thì sao? Cô nói không muốn mua nhà nữa, ý là...?”

Thạch Tuyết Vân xác nhận suy đoán của anh: “Đã bắt đầu lại từ đầu, tại sao chúng ta không chọn một thành phố tiềm năng hơn?”

Tích lũy mười triệu điểm tín dụng trong bao lâu, mua xong nhà là hết.

Nếu sống ở Thiên Tinh Thành, họ cũng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hầu Chính là người đầu tiên giơ tay: “Tôi đồng ý!”

Hề Dao và Vinh Diệp nhìn Hề Duệ, người có vẻ vẫn còn chút do dự.

Hề Duệ nhìn thẳng vào Thạch Tuyết Vân, người có vẻ ngoài bình tĩnh nhưng tràn đầy quyết tâm, một lát sau, anh chỉ biết mỉm cười bất lực: “Tôi theo.”

Điều này có nghĩa là, anh đồng ý đặt cược cùng cô.

Và khi anh đã đồng ý, hai người còn lại tất nhiên không có ý kiến khác.

Thạch Tuyết Vân nâng cốc: “Vì chúng ta, vì Nhai Thành.”