Chương 4-1
Edit: Yuuki
*****
Beta:
๖ۣۜJmiuღ
Ngày hè nóng bức, Mạc Tầm bị nóng đến suýt cảm nắng, mỗi ngày đều phải uống mấy bát nước ô mai ướp lạnh do nha đầu làm mới cảm thấy khá lên được, hơn phân nửa thời gian đều lười biếng nằm ngủ ở tấm chiếu trải trên mặt đất, vì như thế này mới mát.
Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, thời gian mới có mười ngày, Đao thúc làm việc rất năng suất đã giúp nàng tìm một tòa nhà tốt ở phía tây nam Đô Thành, chiếm diện tích khoảng chừng một phần ba Hách Liên sơn trang, lâm viên lầu các rộng lớn, trong ngoài tường cao có rất nhiều cây xanh, vị trí của hai tầng lầu cao ở cạnh núi, tính chất bảo mật cá nhân thật tốt, rất thích hợp cho nàng mở một nơi buôn bán đặc biệt.
Hai ngày trước, nàng tìm tới Diêm gia bảo ở đối diện, đã gặp Diêm gia bảo chủ Diêm Hạo Thiên, hắn trông thấy nàng thì rất ngoài ý muốn, nhưng khi nàng mở miệng nói muốn mượn một số tiền lớn, hắn không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý, ngay lập tức lấy ngân phiếu đưa cho nàng, ngay cả hỏi một câu khi nào trả? Mượn một số tiền lớn như vậy để làm gì? Vân vân cũng không hỏi, còn tự mình hộ tống nàng trở về Hách Liên sơn trang.
Quan trọng nhất là, nàng giống như mang thai, một lần trúng thưởng, bởi vì kinh nguyệt đã chậm bảy, tám ngày, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, không chỉ thế, mỗi ngày nàng đều rất lười biếng, cũng không muốn nhúc nhích, không ăn được, rất muốn ngủ, còn rất thích uống nước ô mai, tám chín phần là vậy rồi.
Tóm lại, mọi thứ tiến triển vô cùng thuận lợi, có nhà lầu, có tiền, ngay cả đứa nhỏ cũng có, bây giờ chỉ còn lại hại việc gần như có thể làm cùng một lúc, đó là trang hoàng và thuê nhân công, mà việc này cũng phải chờ lúc nàng ở Đô Thành mới có thể tiến hành, nói cách khác, mấy ngày nay nàng cần phải gói đồ để rời khỏi Hách Liên sơn trang.
Thở dài một tiếng, cả người Mạc Tầm nằm sấp trên chiếu.
Không phải là nàng nên vui vẻ đứng dậy nhảy múa sao? Vì sao nàng lại có chút lưu luyến không muốn rời nơi này? Nguyên nhân là vì hai mươi ngày qua đều bị làm hư sao? Bởi vì ở chỗ này được ăn ngon lại có thể ôm mỹ nam?
Ôi, mỹ nam…
Nàng thừa nhận Hách Liên Kỳ hai trăm, ba trăm phần trăm là mỹ nam tử, nhưng mà không phải là nàng không hề yêu hắn sao? Hắn cũng không yêu nàng, đây là sự thật, căn bản không phải là diễn kịch… Được rồi, tuy rằng nàng cũng thừa nhận nàng hẳn là nàng không có khả năng yêu một nam nhân nhanh như vậy, hơn nữa nam nhân của nàng còn có chút không tầm thường, nhưng hiện tại nàng sở dĩ không muốn rời đi, xác thực là vì nam nhân kia…
Nàng nhớ hắn, rồi lại giận hắn đến nghiến răng…
Haiz. Cái này gọi là tự ngược.
Nếu như hắn biết nàng đã có đứa nhỏ, hẳn là rất cao hứng đi? Bởi vì hắn có thể không cần phải ôm nàng, mục đích cũng đã đạt được.
“Ta nghe nói nàng không thoải mái.” Giọng nói nhu hòa thản nhiên, trong ngày hè sau giờ ngọ như có gió nhẹ thổi vào trong phòng không đóng cửa.
Tim Mạc Tầm vì giọng nói nhẹ nhàng này mà bỗng chốc đập thình thịch, nhưng nàng không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ, dù sao bây giờ nàng đang nằm sấp, muốn giả vờ ngủ cũng không khó.
Không nhận được câu trả lời, Hách Liên Kỳ phe phẩy quạt, nhẹ nhàng bước chân vào phòng, liếc mắt nhìn thê tử đang nằm ngủ trên mặt đất, dứt khoát ngồi xuống trên chiếu cạnh nàng.
Một tay nhẹ nhàng cầm quạt, quạt cho nàng, tay kia lại cầm lấy tay nàng giúp nàng bắt mạch…
Đúng là… Hỉ mạch?
Hách Liên Kỳ lại xách định một lần nữa, lúc này mới chậm rãy buông tay nàng ra.
Khó trách Tình Nhi nói với hắn, gần đây mỗi ngày phu nhân đều muốn ngủ, cả người lười biếng, lại thích uống nước ô mai, hóa ra là nàng mang thai. Sở dĩ không bị những người khác phát hiện là bởi vì nàng không có triệu chứng nôn ọe rõ ràng, ngược lại khiến cho người ta nghĩ rằng nàng bị bệnh.
“Nàng có biết mình mang thai bé con không?” Hắn khẽ hỏi một câu.
Bây giờ hắn đang nói chuyện với nàng à? Mạc Tầm không mở mắt ra, tim có chút khẩn trương đập thình thịch.
“Ta biết nàng đã tỉnh.” Hách Liên Kỳ xoay người ghé sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào khuôn mặt hồng hào của nàng, môi hắn ngay trước cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lúc nói chuyện hơi thở giống như gió đang hôn lên môi của nàng.
Nàng run rẩy, theo bản năng nén giận, mắt lại hơi hơi mở ra, chống lại hắn.
Biết nàng có thai, sao hắn lại không vui mừng chứ? Hắn hẳn là rất vui mừng, chỉ là nàng thấy mặt hắn vẫn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Không vui mừng sao? Thật ra cũng không phải, tóm lại, không thể nói rõ được, con ngươi đen bình tĩnh như vậy dừng ở trên mặt nàng, gần quá, gần đến mức khiến người ta thẹn thùng, làm cho nàng không cách nào suy nghĩ được gì.
Một lần nữa nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta muốn tới Đô Thành.”
Hắn không trả lời, vươn lưỡi ấm áp khẽ liếʍ lên môi mềm mại thẹn thùng như cánh hoa của nàng.
Cơ thể nàng chấn động, tim giật thót, vội vàng mở mắt ra, hai tay nắm chặt một góc chiếu.
Hắn hôn nàng làm gì?
Chẳng lẽ, hắn muốn việc kia?
Không đâu… Hắn lấy nàng chỉ vì sinh đứa nhỏ mà thôi… Cho nên cái hôn mới vừa rồi hẳn là hắn rất vui vẻ vì nàng có đứa nhỏ mà bày tỏ thôi, ám hiệu gì đó cũng không phải.
“Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường, cảm ơn huynh đã giúp ta tìm một tòa nhà, khi tới Đô Thành rồi, ta muốn tự mình giám sát, khiến cho tòa nhà kia trở nên đẹp hơn…”
Nói chưa hết, hắn đã lại chạm môi mình lên môi nàng, lúc này không chỉ lướt qua mà là đem lưỡi tiến sâu vào trong miệng nàng, khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng loạn lên, tim đập nhanh.
Nàng mạnh mẽ đưa tay đẩy mặt hắn ra…
Bò dậy, mặt nàng hồng hồng nhìn hắn: “Hách Liên Kỳ, ta đã có đứa con của huynh, cho nên huynh không cần phải chạm vào ta nữa!”
Hách Liên Kỳ nghe vậy, nhíu mày: “Ý gì?”
“Ý chính là mục đích mà huynh lấy ta đã đạt được, cho nên trước khi ta sinh hạ đứa con của huynh, không, phải nói là từ nay về sau huynh không được chạm vào ta nữa.”
“Cho nên, ý của nàng là trong mười tháng tới đây chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng như cũ, nếu ta cần nữ nhân thì phải tới kỹ viện tìm sao?”
Kỹ viện? Hắn muốn tới kỹ viện tìm nữ nhân?
Không hiểu sao lòng Mạc Tầm cảm thấy đau xót, có chút cảm giác không thoải mái, nhưng rất nhanh nàng đã xem nhẹ điều đó.
Nàng hất cằm: “Đúng. Ta nói rồi, trừ việc sinh con này ra, huynh không thể can thiệp vào chuyện của ta, đương nhiên ta cũng không thể can thiệp vào chuyện của huynh.”
Lời này nói xong, thì trong lòng Mạc Tầm muốn cho mình 100 điểm, bởi vì rất có khí thế, đây mới là bộ dáng của phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt, nếu người ta không yêu nàng, thì nàng cần gì phải ỷ lại bám lấy người ta không buông?
Hách Liên Kỳ nở nụ cười, tươi cười nhưng lại làm cho kẻ khác không rét mà run.
Thật sự là lời nói khiến người ta bực bội, nghe thấy như vậy làm cho trong cơ thể hắn bị một cỗ lửa giận khó chịu đốt, nhưng lại sạnh sẽ lưu loát khiến cho hắn không thể bắt bẻ được. Hoặc là nói, so với trong tưởng tượng của hắn nàng càng lý trí và hiểu chuyện hơn? Làm cho hắn hoàn toàn không phải lo lắng về sau.
Cây quạt phe phẩy, cuối cùng hắn cũng gật đầu: “Được, theo ý nàng.”
Một nữ nhân còn buông được, vì sao một đại nam nhân như hắn lại không bỏ xuống được chứ? Nếu thực như vậy, thì không phải đây là chuyện rất buồn cười sao?
***
Không ngờ, nửa tháng sau, hắn đường đường là Trang chủ Hách Liên sơn trang, vậy mà thật sự bị dân chúng Đô Thành chê cười.
Đồn rằng nàng đã lấy chồng mà còn tưởng mình là danh kỹ, ở trên đường kiếm khách, hành vi không kiểm điểm.
Đồn rằng giữa ban ngày ban mặt nàng kéo tay một nam nhân trên đường cái, cho đến khi nàng quay về nhà lớn ở Đô Thành, khóa cửa chính lại, mấy canh giờ sau mới thấy nam nhân kia đi ra, không biết đã làm việc gì!
Đồn rằng già trẻ nàng đều ăn sạch sẽ, mạnh mẽ không sợ, bộ dáng xinh đẹp, vóc dáng cao lớn, loại người có bộ dáng thô lỗ, hoặc là thư sinh tài tử, nàng gặp một người thì yêu một người, ở trước mặt những người này, nàng vĩnh viễn ôn nhu động lòng người, tươi cười rạng rỡ, không còn là danh kỹ Lãng Minh Nguyệt hung dữ lạnh như băng lại chọn khách rất khắt khe như trước kia.
Đồn rằng sở dĩ nàng trở thành bộ dạng như bây giờ, đều là vì gả cho một trượng phu bất lực, không cách nào khiến cho nàng được yêu thương hạnh phúc, mới có thể gả vào cửa chưa đến một tháng đã một mình trở về Đô Thành sinh sống, hắn vì áy náy nên mới giúp nàng mua một tòa nhà lớn cho nàng ở, để cho nàng ở Đô Thành chơi đùa với nam nhân cũng làm như không thấy.
Đồn rằng Hách Liên Kỳ hắn sắp chết, mới có thể để cho nàng muốn làm gì thì làm như vậy…
Đúng là hắn thực sự sắp chết, là sắp bị nữ nhân này làm cho tức chết! Ở nước Thiên Nghiệp này chưa từng có nữ nhân nào bị người ta truyền đi lời khó nghe như vậy, hơn nữa mọi người còn chỉ ra chứng cứ rõ ràng, chỉ kém không tự mình một lần trình bày trước mặt hắn tiết mục nàng làm cách nào quyến rũ nam nhân trên đường cái cho hắn xem.
Thật sự đủ rồi!
Trên danh nghĩa nàng vẫn là thê tử của hắn, nhưng lại công khai làm chuyện như vậy khiến hắn không chịu nổi, có thấy hơi quá đáng không?
Đúng là hắn đã nói sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng, nhưng hắn thực sự không nghĩ rằng Lãng Minh Nguyệt hiểu rõ đạo lý, làm việc luôn có chừng mực, lại sẽ khiến danh tiếng của mình bị hủy hoại đến mức này…
Ánh nến nhẹ nhàng lay động trên bàn, chiếu ánh sáng lên trang sách thuốc làm cho hắn nóng nảy thấp thỏm, ban đêm, hương mai ngoài cửa sổ lan tỏa, cũng giống như tâm tư của hắn lúc này.
Vốn tưởng rằng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, trước kia Lãng Minh Nguyệt giữ mình trong sạch, vẫn còn xử nữ gả cho hắn, hắn không tin nàng thật sự có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục như vậy.
Nhưng, lời đồn một lời lại một lời truyền vào tai hắn, người qua đường nhiều chuyện thật có lòng tốt, đặt biệt đến đây tỏ vẻ quan tâm, thuộc hạ của hắn chính là người cung cấp thông tin, mỗi người đều nói những lời giống nhau, hắn có thể không tin?
Mặc kệ thế nào, trong bụng nàng còn có một đứa con của hắn.
Nàng thật sự có thể làm đến mức… ai cũng có thể làm chồng?
Nắm chặt tay lại, giống như cơn gió nhẹ quét qua, trong nháy mắt cái bàn đã bị chém thành hai nửa, toàn bộ sổ sách cùng sách thuốc trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng ầm lớn.
“Trang chủ!” Đao thúc là người đầu tiên vọt vào, nhìn thấy Hách Liên Kỳ vẫn ngồi nagy ngắn trước bàn như cũ.
“Xảy ra chuyện gì? Trang chủ không sao chứ?” Nghe được tiếng vang lớn, chỉ chốc lát sau tất cả mọi người đều tiến vào thư phòng, đối mặt với cái bàn bị chém thành hai nửa, nhìn Trang chủ lại như không có việc gì mỉm cười với bọn họ, mọi người đều câm như hến, hỏi cũng không dám hỏi một câu, từng người quay đầu trở về phòng mình đi ngủ.
Trang chủ nổi giận, không cần hỏi, tất cả mọi người đều biết.
Trang chủ luôn ôn nhu nho nhã với người ngoài rất ít khi hắn thật sự nổi giận như vậy, bình thường hắn nổi giận đều khẽ mỉm cười, nói chuyện không động thủ, chỉ có lúc rất tức giận, giống như bây giờ, mới tự mình động thủ chém cái bàn mình thích nhất thành hai nửa…
Trước kia lần đầu tiên Trang chủ tức giận như vậy là khi nào nhỉ? Tám năm trước hay là mười năm trước? Tóm lại là đã rất lâu rất lâu rồi…
Đầu sỏ gây nên chuyện này, mọi người không phải đoán, bởi vì căn bản là không cần đoán, ba bốn lời đồn bên ngoài về Trang chủ phu nhân, có thể đã truyền khắp cả nước Thiên Nghiệp rồi?
Mọi người tản đi.
Chỉ còn một mình quản gia Đao thúc can đảm ở lại giúp hắn giải quyết hậu quả.
” Đao thúc, ta phải xuất Trang một thời gian.” Hách Liên Kỳ ngồi ngay ngắn như núi đột nhiên mở miệng.
Đao thúc dừng tay một chút, lại tiếp tục làm việc: “Vâng, Trang chủ, mọi thứ ta sẽ giúp ngài chuẩn bị tốt, không biết lần này ngài định xuất Trang bao lâu?”
Đường đường là Trang chủ muốn xuất Trang còn đặc biệt nói cho vị quản gia như ông biết, xem ra là muốn ra ngoài một thời gian dài, nếu ông đoán không sai thì chắc chắn có liên quan đến phu nhân.
“Ta cũng không biết, có lẽ là mười ngày nửa tháng, có lẽ là cả tháng, theo lệ cũ, cứ nói với người ngoài là ta bệnh nặng nằm trên giường, ai cũng không gặp.” Dứt lời, Hách Liên Kỳ phẩy áo bào đứng dậy đi ra ngoài cửa, nháy mắt đã biến mất.
Đao thúc nhìn bóng dáng người biến mất ngoài cửa, lại quay đầu nhìn cái bàn bị giống như bị đao cắt thành hai nửa trên mặt đất, cuối cùng chậm rãi lộ ra vẻ giật mình.
Rốt cuộc nội lực võ công của Trang chủ sâu bao nhiêu? Trên đời này không biết có mấy người có thể đuổi kịp? Ông đã đi theo Trang chủ mười mấy năm nhưng một chút cũng không đoán ra được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương