Chương 11: Phiên ngoại

Edit: Lạc Thiên Vỹ

*****

Beta:

๖ۣۜJmiuღ


Trong sân viện to như vậy, một bé trai chín tuổi cùng một bé gái sáu tuổi, người ở phía trước đang học bài, người phía sau đào đất, bé gái đang đào đất, bàn tay nhỏ bé mập mạp cũng không có bao nhiêu lực, mỗi lần đất bị bé đào lên đều bay cao nửa ngày, lần này dứt khoát trực tiếp rơi vào trên sách của bé trai, còn bắn lên mặt bé trai.

Chỉ thấy bé trai chậm rãi phủi sạch sẽ đất trên sách xuống, rồi tự mình xử lí sạch sẽ đất trên người và trên mặt, một câu cũng chưa hề ra khỏi cổ họng.

Bé gái cầm cái xẻng ngẩng đầu híp mắt nhìn bé trai, môi mỏng xinh xắn dễ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn híp mắt lại cũng rất xinh đẹp, hiển nhiên là mỹ nhân trời sinh, tính tình của nàng hiển nhiên cùng với tướng mạo cổ điển xinh đẹp của nàng không có ăn khớp ——

“Này, Diêm Tước, huynh có thể mắng muội. Là muội cố ý đấy.” Kỳ thật bé không phải cố ý, nhưng chẳng biết tại sao lại muốn nói như vậy, bé muốn xem rốt cuộc huynh ấy có tức giận hay không.

Diêm Tước nhẹ nhàng liếc nhìn nàng, “Phụ thân huynh nói, nam nhân không thể tức giận với nữ nhân.”

Bé gái cười cười, “Nhưng mẹ muội nói, trên thế giới này nam nữ ngang hàng, phải trái đúng sai cùng với việc là nam hay là nữ không quan hệ, nữ nhân cũng có thể làm chủ việc nhà, nam nhân cũng có thể ở nhà chăm con, chỉ cần hai người có thể cùng một chỗ hạnh phúc vui vẻ sống là tốt rồi, cho nên, huynh có thể tức giận với muội.”

Nói tới mẹ bé đây, người nơi này đều nói phải gọi nương, nhưng mẫu thân lại thích được gọi là mẹ, bởi vì mẹ cũng thích bé gọi mẹ như vậy, nên dĩ nhiên bé gọi như vậy.

Mẹ bé rất khác biệt, biết rõ rất nhiều rất nhiều chuyện tất cả mọi người không biết, thường thường ôm bé, giới thiệu rất nhiều những thứ hiện tại không có, thí dụ như là xe, nhà cao tầng, có thể dùng tay nhấn một cái là làm cho nhà vệ sinh sạch sẽ xinh đẹp ngay lập tức, rồi thật sự là đẹp ngây người.

“Huynh không muốn tức giận.” Diêm Tước lạnh nhạt nói.

“Vì sao?”

Diêm Tước lại nhìn bé gái một cái, mới chập chạp nói: “Bởi vì nương muội nói, đánh là thương mắng là yêu, huynh không muốn yêu muội, cho nên không muốn tức giận với muội, đánh muội, chửi mắng muội, như vậy, phụ thân muội cũng sẽ không một mực muốn ta cưới muội.”

Cái gì…

Bé gái tức giận đến vứt cái xẻng xuống dưới, nhào tới trong l*иg ngực của bé trai, không, như vậy còn chưa hết, bé dứt khoát trực tiếp nhảy lên ngồi vào trên người bé trai, hai bàn tay mập mạp nhỏ bé bắt cổ áo lấy bé trai ——

“Muội có chỗ nào không tốt? Huynh nói đi!”

Diêm Tước lạnh lùng liếc nhìn bé gái, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo một chút vui vẻ cực nhỏ: “Miệng của muội luôn nói mấy lời ly kỳ cổ quái, hành vi một chút cũng không đoan trang thục nữ, luôn đào đất chơi khiến cho một thân thế kia, lại vừa yêu thích leo lên trên người nam nhân, có chỗ nào tốt?”

Bé gái trợn mắt nhìn bé trai, nhìn lại mình bây giờ, hiểu rõ xác thực đúng là mình đang ngồi ở trên người của người ta không sai, không khỏi hơi tức giận, “Huynh… Cũng không phải nam nhân, huynh chỉ là bé trai… Muội cũng vậy không phải nữ nhân, muội còn là bé gái, mẹ của muội có nói, trẻ con chơi cùng nhau không quan hệ, còn có, muội nói lời gì cổ quái?”

“Người ta gọi nương muội gọi cái gì mà mẹ, người ta gọi phụ thân, muội lại gọi là cha, đây không phải lời nói cổ quái sao? Còn có, cái gì nam nữ ngang hàng? Trượng phu là trời, muội không biết sao? Về sau nếu huynh lấy nữ nhân, nhất định phải hiểu được tam tòng tứ đức, muội… Tuyệt đối không đủ tư cách.” Nói xong, Diêm Tước đặt Mạt Nhi xuống dưới, cầm sách đứng dậy rời đi.

Bé, Hách Liên Mạt Nhi, cứ như vậy ngây ngốc ngồi dưới đất, lâu thật lâu sau mới oa một tiếng khóc lên…

Cha Hách Liên Kỳ nói, nàng nhất định phải bắt lấy tâm của Diêm Tước, để cho sau này Diêm Tước ca ca cũng gọi là người một tiếng cha, đây là nguyện vọng của cha, nguyện vọng rất lớn rất lớn đó, bé đương nhiên muốn đạt được cho cha, nhưng, làm sao bây giờ?

Diêm ca ca căn bản là không thương bé, không thích bé, còn nói bé không đủ tư cách làm thê tử huynh ấy…

Mạt Nhi càng nghĩ càng thương tâm, tiếng khóc ngày lớn, mãi cho đến có một người đi tới một tay ôm lấy bé mới ngưng——

Bé trợn mắt nhìn người tới, người tới có điểm chột dạ chuyển con mắt.

Rõ ràng chỉ thua kém không đến ba tuổi, chẳng biết tại sao hai người lại kém nhiều như vậy?

Đối phương lại có thể giống như người lớn một tay ôm lấy bé…

Còn duỗi tay của mình ra thay bé lau một đống nước mắt trên mặt…

Hại bé, tim đập thật nhanh thật nhanh, mặt thật là đỏ…

Không phải huynh ấy nói không thích mình sao, không muốn yêu mình sao, càng không muốn lấy mình sao?

“Sao huynh lại chạy về?” Bé chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng trợn mắt nhìn Diêm Tước.

“Nương nói, nam nhân không thể làm cho nữ nhân khóc, tuy muội chưa tính là nữ nhân, nhưng vẫn là nữ …” Diêm Tước nói không được nữa, bởi vì cảm thấy càng giải thích càng buồn cười, có chút giấu đầu hở đuôi.

Kỳ thật, nó chưa nói chính là, nó cũng không chán ghét Mạt Nhi, chỉ là rất không muốn gọi Hách Liên Kỳ một tiếng cha, dù sao, cảm giác từ khi vừa ra đời đã bị người ta bức bách gọi là cha, ừ, thật sự là không tốt lắm…

Nhưng, nó thật sự không ghét Mạt Nhi.

Đây là lời nói thật.

Cả đời cũng không nhất định sẽ mở miệng nói ra lời thật lòng…

Đồng chú thích: về phần Diêm Tước con trai của Diêm Hạo Thiên về sau có lấy Hách Liên Mạt Nhi con gái của Hách Liên Kỳ hay không, vậy cũng chỉ có thể…hỏi trời.

———-o0o Hoàn o0o———-