Chương 70

Tô Hà từ chối để Đường Nhất Kiệt đưa cô về, cô tự mình đón xe bus, nhưng lên xe bus rồi cô mới chợt nhớ tới là mình không biết nên đi đâu về đâu, đến trạm dừng tiếp theo cô liền đi xuống xe, sau khi xuống xe rồi cô lại càng thêm mờ mịt.

Cuộc sống của cô đã bị làm cho trở nên rối loạn, không có nhà, không có người yêu thương, không có công việc và bây giờ ngay cả đối tượng thầm mến cũng không còn. Hiện tại cô cái gì cũng đều không có, chỉ còn có duy nhất một người bạn.

Lúc Tô Hà gọi điện thoại đến, Đảng Lam đang bấy lực nhìn Hồng Kỳ thu hết tất cả đồ ăn vặt của cô lại. Cũng bởi vì hôm nay cô không ăn hết một chén cơm, Hồng Kỳ liền muốn tịch thi đồ ăn vặt của cô.

Đảng Lam chợt phát hiện, sau khi trở thành người yêu của Hồng Kỳ, điều tệ nhất chính là Hồng Kỳ quản cô nhiều hơn. Trước kia, đối với những đòi hỏi của cô Hồng Kỳ chưa bao giờ cự tuyệt, ngay cả khi những đòi hỏi của cô không hợp tình hợp lý. Khi Hồng Kỳ làm anh trai, anh đối với cô sủng nịnh vô điều kiện, mà lúc này anh lại thay đổi rất nhiều, anh sẽ quản cô rất nhiều việc.

Ví dụ như không được ăn quá no, cũng không thể ăn quá nhanh, không được ăn quá nóng, càng không thể ăn rất lạnh, ăn xong rồi không được phép nằm ngủ ngay lập tức mà phải làm những vận động thích hợp sau đó mới được đi ngủ.

Kỳ thật Đảng Lam cho rằng, những yêu cầu này của Hồng Kỳ đối với cô, không nghiêm túc mà nói chính là cởϊ qυầи đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện. Cần phải làm những vận động thích hợp sau khi ăn no sao? Có khi nào thì anh để cho cô nằm xuống liền ngủ luôn, ngày nào anh cũng phải ép buộc cô vài lần mới chịu bỏ qua. Đảng Lam cảm thấy, lượng vận động của hai người là quá nhiều, tuyệt đối không thể nghi ngờ. Mà Hồng Kỳ vẫn khăng khăng giữ lý luận về sức khoẻ của mình như trước, hơn nữa gần đây anh bắt đầu kiểm soát đồ ăn vặt của cô.

Đảng Lam không biết đống đồ ăn vặt được giấu ở đâu, hai ngày trước Hồng Kỳ đã nói sẽ để cho cô ăn ít đồ ăn vặt, nhưng nói ngoài miệng không bằng chân hcinhs hành động, hôm nay cô sẽ phải tìm cho ra chỗ đồ ăn vặt đó.

Sau một hồi tìm kiếm, Đảng Lam vụиɠ ŧяộʍ đe một túi chân gà nhét ở phía sau lưng mình. Hồng Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, anh không chút lưu tình nào vươn tay về phía cô: Lấy ra.”

“Cái gì?” Đảng Lam chớp chớp mắt mấy cái quyết định giả ngu, còn xoè hai bàn tay ra trước mặt Hồng Kỳ tỏ ra mình trong sạch: Anh xem không có cái gì cả, thật sự, tất cả đều ở trong hộp mà.”

Hồng Kỳ cũng không chịu thua, anh nghiêng người thò tay ra phía sau lưng cô lôi túi chân gà ra: Đây là cái gì?”

Đảng Lam lẩm bẩm một câu: Chỉ có mỗi túi này mà anh cũng không để lại cho em. Hồng Kỳ, em thật sự không ăn nhiều lắm đâu, hôm nay em không có chút cảm giác ngon miệng nào.

Hồng Kỳ sờ sờ cằm: Ý của Lam Lam nhà chúng ta là không hài lòng với tài nghệ nấu nướng của anh sao?”

Không có, không có, hài long, rất hài long.” Đảng Lam vội vàng phản bác, nói đùa sao, bây giờ miệng cô sớm đã được Hồng Kỳ dưỡng thành kén ăn, bữa sáng bữa trưa bữa tối hay ăn khuya đêù là do Hồng Kỳ làm. Tay nghề của Hồng Kỳ quả thực tốt đến mức người người ghen tỵ, quan trọng nhất chính là khẩu vị của cô, mọi thứ đều dựa theo sở thích của cô mà làm ra.

Hiện tại Đảng Lam cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, có một người biết rõ khẩu vị của mình như thế, lại còn là một người đàn ông có khả năng nấu nướng tốt, là một chuyện rất hạnh phúc, đương nhiên, nếu anh không loay hoay quản cô thì còn tốt hơn rất nhiều.

Đảng Lam chìa tay ôm lấy cánh tay của anh làm nũng, cô lắc lắc tay anh và nói: Hồng Kỳ, em thật sự chưa ăn được bao nhiêu đồ ăn vặt đâu, thật sự, em thề đó.” Nói xong cô còn giơ tay phải lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt vô cùng chân thành.

Nhưng Hồng Kỳ còn lâu mới bị cô lừa, anh chỉ chỉ vào trán của cô: Nhóc con, em cho rằng em ăn xong một túi lớn rồi quăng xuống dưới lầu là anh liền không biết sao?”

Đảng Lam trợn tròn mắt: Không phải lúc về nhà anh còn đi bới thùng rác đó chứ?”

Hồng Kỳ gõ gõ vào cái trán của cô: Cần phải làm thế sao? Tất cả đồ ăn vặt của em đều là do anh mua, ít đi bao nhiêu chẳng nhẽ anh không phát hiện ra hả? Anh có không cho em ăn sao, đống đồ ăn vặt đó đều là mua cho em, nhưng em cũng không thể ngay cả cơm cũng không ăn, lần này chỉ là trừng phạt nhỏ để cảnh cáo, ba ngày không được ăn đồ ăn vặt, chờ khi nào em ăn cơm thật ngon mới có thể bỏ lệnh cấm.”

Ba ngày?” Đảng Lam kêu rên một tiếng, nằm ngửa ở trên ghế sô pha: Hồng Kỳ, anh để cho em đi chết đi.”

Nói bậy bạ cái gì đó, không ăn đồ ăn vặt thì có thể chết hả?” Hồng Kỳ kéo cô ngồi dậy, xoa xoa mặt cô dỗ dành, anh nói: Anh đi bổ dưa hấu cho em được không? Hôm nay anh mua lúc ở trên đường về, chắc chắn là sẽ ngọt.”

Đảng Lam do dự trong chốc lát cuối cùng cũng gật đầu, Hồng Kỳ đi vào phòng bếp bổ dưa hấu, Đảng Lam cũng đi vào theo anh, nhìn anh gọt vỏ quả dưa hấu đi rồi cắt thành từng miếng nhỏ xếp ngay ngắn vào trong bát thuỷ tinh, trắng đỏ xen lẫn trông thật hấp dẫn khiến người khác có cảm giác thèm ăn.

Đảng Lam dung dĩa xiên một miếng đưa lên miệng, nhịn không được nheo mắt lại, thật sự là rất ngọt. Chợt nhớ tới Tô Hà thích nhất là ăn dưa hấu, cô ai oán nói với Hồng Kỳ: Con nhóc Tô Tử kia dạo này không biết bận việc gì nữa, từu lúc đi làm ở Toà thị chính liền không thấy bóng dáng đâu cả. Hồng Kỳ, anh nói xem, có phải Tô Tử với Đường Nhất Kiệt đã có tiến triển gì rồi hay không? Con nhóc này vừa có bạn trai liền không có nhân tính, chị em tốt là em đây mà cũng quăng luôn ra phía sau đầu.”

Ánh mắt Hồng Kỳ loé sang, trong lòng anh thầm nghĩ, đoán chừng không thể an bình mà phát triển được, Mạc Đông Dương là một người đàn ông biếи ŧɦái có ham muốn chiếm giữ cực kỳ cao, Tô Hà muốn phát triển mối quan hệ với Đường Nhất Kiệt, quả thực chính là bước chân vào đầm rồng hang hổ.

Lúc đầu Hồng Kỳ vẫn luôn do dự không biết có nên nói việc này với Đảng Lam một chút hay không, sau đó ngẫm lại, đây dù sao cũng là việc riêng của Tô Hà. Hơn nữa, Tô Hà và Đảng Lam là chị em tốt của nhau, bọn họ chưa bao giờ giấu nhau điều gì, nếu Tô Hà muốn giấu diếm Đảng Lam, nhất định là cô ấy có những lý do riêng, mình nên tôn trọng suy nghĩ của Tô Hà. Cho nên, từ đầu đến cuối Hồng Kỳ không hề nói ra với Đảng Lam chuyện này.

Thấy vẻ mặt của Đảng Lam khá là buồn bực, Hồng kỲ lấy một miếng dưa hấu đút vào trong miệng cô và nói: Tô Hà vừa mới vào đơn vị mới, muốn hào nhập được với mọi người ở trong đó đương nhiên cần có thời gian, chờ thêm một hồi nữa cô ấy sẽ tìm em thôi.”

Liền ngay lúc này, tiếng điện thoại di động của Đảng Lam vang lên, Đảng Lam liếc mắt nhìn cuộc gọi đến, rất nhanh liền nuốt miếng dưa hấu ở trong miệng xuống, cười noi: Con nhóc này thiêng thật, vừa mới nhắc tới đã xuất hiện rồi.”

Đảng Lam nghe máy, Hồng KỲ quay trở lại trong phòng bếp để dọn dẹp, anh nghe thấy Đảng Lam nói: Ừ, mình đang ở nhà, Hồng Kỳ mua dưa hấu ngọt chết đi được, cậu có tới không?”

Cho dù trong tình huống tâm tình cực độ không tốt, Tô Hà cũng có thể nghe ra Đảng Lam sống rất tốt, ngữ khí của cô so với dưa hấu trong miệng cô còn ngọt hơn, quả nhiên, Hồng Kỳ đại ca mới là chân mệnh thiên tử của cô ấy, lúc trước, khi còn cùng với Diệp Tiêu, mỗi lần cô gọi điện thoại tới, giọng điệu của Đảng Lam đều là cô đơn, giống như người vợ cô đơn vò võ.

Diệp Tiêu bận, bận sự nghiệp, bận xã giao, không rảnh chú ý đến Lam Lam, lại có thời gian cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, vô luận hắn có bao nhiêu lý do, đều không đáng tha thứ, Hồng Kỳ đại ca không bận sao, quản lý gia nghiệp, xã giao hẳn là nhiều hơn, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề lơ là Đảng Lam, cho nên sự nghiệp bận rộn chỉ là lý do bên ngoài của đàn ông mà thôi, chỉ cần trong lòng có người con gái mình yêu, bận đến mấy cũng sẽ rút ra được chút thời gian.

Tô Hà nghĩ mình không nên quấy rầy hai người, nhưng hiện tại cô không biết mình nên đi đâu, ngày hôm nay qua đi, cô khẳng định không thể cùng Mạc Đông Dương tiếp tục được nữa, kỳ thật cô cảm thấy bọn họ đã sớm nên giải tán, vì sao cô phải ở dưới sự khống chế của người đàn ông này, cô không ước ao quyền thế tiền tài, yêu cầu của cô rất thấp, cô thầm nghĩ tìm một công việc, sau đó đi làm tan tầm, giống như nghìn vạn người khác, sinh hoạt bình thường là thỏa mãn rồi, nhưng hết lần này đến lần khác cho cô gặp Mạc Đông Dương, mà bây giờ người cô có thể dựa vào chỉ có thể là Đảng Lam.

Tô Hà vừa muốn nói gì, ngẩng đầu lên thấy Triệu Minh đứng ở ngay phía trước, cách mình chưa tới mười thước, có thể thấy được hắn vẫn đi theo mình, từ Hội sở cho đến bây giờ.

Tô Hà nói với Đảng Lam: "Được, vậy lát tớ qua."

Vừa cúp máy, Triệu Minh đã đi tới, nói thẳng: "Tô Hà nếu cô có ý định nhờ vả Đảng gia, tôi khuyên cô đừng tự tìm phiền toái thì hơn, lời nói rất rõ ràng, Đảng gia thêmTriệu gia, so sánh với Mạc gia, vô luận về tiền tài hay là bối cảnh đều kém hơn, mà tính cách Mạc tổng, nhiều ngày qua, cô chắc cũng đã hiểu được ít nhiều, tôi nghĩ cô sẽ không muốn nhìn thấy cảnh vì chuyện của cô cùng Mạc tổng mà Đảng gia gặp phiền toái."

Tô Hà hít một hơi khí lạnh: "Ý của anh là tên khốn kia sẽ tìm Đảng gia gây phiền toái?"

Tên khốn?

Khóe miệng Triệu Minh giật giật, tuy rằng không nên, nhưng hắn cảm thấy hình dung lão đại như vậy rất chuẩn xác, hắn có nên nói cho Tô Hà biết, cô nói rất hay, cô nói không hề sai chút nào, lão đại nhà hắn chính là một tên khốn không hơn không kém, cho nên tốt nhất chớ chọc hắn, nhưng lời này nói ra, thư ký tổng tài như hắn có vẻ như không có trình độ nhỉ.

Cân nhắc ngôn từ một chút, Triệu Minh nói: "Chính xác mà nói, chỉ cần Mạc tổng không buông tay, cô sẽ không có lựa chọn thứ hai, mà Mạc tổng toàn làm việc bằng yêu thích cá nhân." Ý tứ chính là tên khốn kia không nói tình cảm, cho dù cùng Đảng gia lui tới, cho dù cùng Hồng Kỳ có chút quan hệ cá nhân đều vô dụng.

Tô Hà liền buồn bực, tên khốn muốn là gì thì làm kia, sao lại sống được đến bây giờ, còn sống rất thoải mái, Mạc Đông Dương chính là ác nhân, đại ác nhân, mà chính mình bất hạnh bị hắn coi trọng, chỉ cần hắn không buông tay thì phải chịu xui xẻo, đời này cũng đừng mong thoát khỏi tay hắn, hiện tại là xã hội cũ sao?không phải, hiện tại là xã hội pháp quyền, mình cũng không bán cho hắn, dựa vào cái gì hắn nói không thả sẽ không thả.

Triệu Minh âm thầm liếc nhìn thần sắc của cô, nói thật, cô nhóc kia bình thường thì hiền lành trung thực, đôi khi quật khởi lên toàn để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên làm không tốt, nhưng làm không tốt cũng phải làm, lão đại kêu hắn đi theo Tô Hà, không phải là sợ cô nhóc này chạy sao, kỳ thật, lão đại quá chặt chẽ rồi, cô nhóc kia có thể chạy đi đâu, nhưng hắn không thể để cô đi tìm vị tiểu thư Đảng gia kia, trước mắt mà nói, sự tình đang rất đơn giản, nếu Đảng gia xen vào, nói không chừng sẽ rất phiền toái, tính tình vị đại tiểu thư Đảng gia kia không dễ chọc, hơn nữa quan hệ với Tô Hà cũng rất tốt.

Hơn nữa, cho dù Tô Hà muốn thế nào, hôm nay cũng phải trở về gặp lão đại trước rồi hãy nói, đừng nói sau này, cửa ải hôm nay còn không biết có thuận lợi qua được hay không: "Tô Hà, cho dù cô có ý kiến gì cũng phải cùng Mạc tổng khai thông, cô hiểu không?"

Tô Hà có cái gì không hiểu chứ, nếu gã khốn kia có thể khai thông được, còn có thể đến tình trạng hiện nay sao, nhưng Tô Hà cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Triệu Minh, mà Tô Hà cũng phải về thu thập hành lý của mình, nếu không thể chạy trốn, cô chỉ có thể đối mặt.

Tô Hà mở cửa, ngồi vào trong xe, Triệu Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có dự cảm xấu, tuy rằng Tô Hà chịu trở về, Triệu Minh luôn cảm thấy, sắc mặt của cô không thích hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất có nét kiên quyết.

Sau khi lên xe, Tô Hà nhắn tin cho Đảng Lam, nói hôm nay muộn rồi không đi nữa, ngày mai sẽ qua tìm cô, Đảng Lam nhìn tin nhắn, ngẩng đầu oán giận nói với Hồng Kỳ: "Con nhỏ Tô tử kia không biết làm sao vậy, đầu thần não quỷ à, vừa nãy nói đến, lúc này lại gửi tin nhắn nói không đến."

Hồng Kỳ nở nụ cười, ôm lấy cô hôn một cái: "Anh thật ghen tị với Tô Hà, vừa rồi em cằn nhằn Tô Hà, cô ấy không đến khẳng định là không muốn quấy rầy chúng ta." Ngữ khí rõ ràng không có hảo ý, Đảng Lam không quên vừa rồi hắn tịch thu đồ ăn vặt của cô đâu, hừ một tiếng: "Anh nói ăn cơm xong phải vận động một chút mới có thể ngủ."

Hồng Kỳ vui vẻ nháy mắt mấy cái: "Là vận động một chút mới có thể ngủ, bất quá, anh bỗng nhiên cảm thấy Lam Lam của anh nói rất có lý, kỳ thật vận động trên giường cũng coi như vận động, không bằng hôm nay chúng ta thử xem."

Đảng Lam tức giận túm hai bên mặt của anh: "Em cũng không biết da mặt của anh dày như vậy." Nhưng cái bóp của cô làm sao có thể ngăn trở chàng trai đói khát mười mấy năm này, Hồng Kỳ hiện tại hận không thể bù lại những năm đã qua kia, cho nên cơ hội đến là phải làm, hơn nữa căn cứ nghiên cứu tinh thần, trước mắt đã qua giai đoạn khai trai, đi vào phương diện kỹ xảo, không giống như vừa mới bắt đầu chỉ biết làm, nay bắt đầu nghiên cứu các loại tư thế cùng với địa điểm, tỷ như hôm nay, Hồng Kỳ liền muốn cùng Lam Lam thử làm trong bồn tắm lớn, ngẫm lại thật kích động, mà đàn ông một khi bị du͙© vọиɠ khống chế, liền không còn là Hồng Kỳ dễ đối phó nữa, cho nên khi cùng Hồng Kỳ trong bồn tắn lớn, Đảng Lam ốc còn không mang nổi mình ốc, lại làm sao có thể nghĩ đến chị em tốt nữa.

Trên thực tế, có thể nói cảnh ngộ hiện tại của Tô Hà là đặc biệt hung hiểm, bởi vì cô đã hoàn toàn chọc giận đại ma đầu, Mạc Đông Dương cũng không nán lại quá lâu, đến giờ ăn thì đã trở lại, trên suốt đường về đều suy nghĩ, nên trừng phạt bé thỏ nhỏ không nghe lời như thế nào, nghĩ đến vừa rồi bé thỏ nhỏ dám nho nhỏ đối đầu với hắn, Mạc Đông Dương tức giận, hơn nữa cô vì người đàn ông khác mà đối nghịch với mình, làm Mạc Đông Dương đặc biệt khó chịu, đã vậy cô còn chạy.

Triệu Minh nói, hai người bọn họ chỉ ngồi một chốc trên ghế đá cạnh con sông bên cạnh trường trung học, làm trong ngực Mạc Đông Dương bốc lên sự ghen tị nặng nề, không cần suy nghĩ đây nhất định là hai người kia cùng nhau hồi tưởng những năm tháng học trung học, thiếu niên thiếu nữ thanh xuân nảy mầm, đoạn ký ức kia có lẽ tương đối khắc sâu, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ.

Mạc Đông Dương cảm thấy, mình rất rộng lượng, không truy cứu bé thỏ nhỏ lừa hắn mà tìm việc làm, nhưng bé thỏ nhỏ đã quá lớn gan rồi, lần nữa đυ.ng vào điểm mấu chốt của hắn, hơn nữa hiện tại, Mạc Đông Dương không rõ, cô dựa vào cái gì mà ngang ngược giảo hoạt như vậy.

Mạc Đông Dương vào cửa, liền thấy Tô Hà ngồi ngẩn người ở trên sô pha, bên chân là cái túi cô mang theo lúc tới đây, đã thu thập xong, trang phục bé thỏ nhỏ mặc trên người cũng là của cô, cho dù hắn mua cho cô nhiều như vậy, từ đầu đến chân cô một cái cũng không có, thậm chí điện thoại hắn đưa cô cũng đặt ở trên bàn trà, cách cô thật xa, rõ ràng là không cần nữa.

Ánh mắt Mạc Đông Dương u ám, bé thỏ nhỏ lại muốn cùng hắn nháo chia tay sao, Mạc Đông Dương đi tới, liếc hành lý trên đất, nhìn chằm chằm cô: "Em làm cái gì vậy, gan quá ha, hay là nói, hôm nay cùng bạn học cũ ôn lại chuyện xưa, anh cũng không biết, bé thỏ nhỏ nhà anh nhìn cực kì nghiêm chỉnh, nhưng đã biết yêu từ thời học rung học cơ đấy, có phải bị anh nói trúng rồi không, sao không nói lời nào."

Tô Hà nhìn hắn thật lâu: "Mạc Đông Dương anh cảm thấy có ý nghĩa sao?"

"Sao lại không có ý nghĩa." Mạc Đông Dương khẽ nhíu mày: "Anh cảm thấy rất có có ý nghĩa, anh còn tưởng rằng bé thỏ nhỏ anh nuôi là một cô nhóc ngốc, không thể tưởng được còn có tâm tư này, em nói cho anh biết, hai người rốt cuộc là ai thích ai, là cậu ta thích em hay em thích cậu ta vậy?" Giọng điệu của Mạc Đông Dương lúc này giống như đã uống cả thùng giấm chua.

Tô Hà bình tĩnh nhìn hắn, cô cảm thấy Mạc Đông Dương thực ngây thơ, ngây thơ giống một người đàn ông ghen tị với chính tù binh của mình, Tô Hà cũng không biết nói như thế nào, ngẫm lại, cô thật hồ đồ, để cho người đàn ông này áp bức.

Mạc Đông Dương nhìn bé thỏ nhỏ mở cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn nộn, nói từng chữ một: "Tôi thích anh ấy, tôi thầm mến anh ấy,

từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi liền thích, tôi vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh ấy, yên lặng chú ý anh ấy, cho dù anh ấy không biết, cho dù anh ấy đi rồi, tôi vẫn còn thích anh ấy, quá khứ, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn, tôi đều thích anh ấy, cho dù ở dưới thân anh, tôi cũng nghĩ đến anh ấy, cho nên tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi muốn đi tìm anh ấy, bởi vì anh ấy cũng thích tôi, chúng ta muốn ở bên nhau, sẽ ở cùng nhau, ai cũng không ngăn cản..."

Tô Hà chưa dứt lời, liền bị Mạc Đông Dương nắm hàm dưới, tay hắn rất lớn, bóp Tô Hà rất đau, nói không nên lời, ngọn đèn trên trần nhà chiếu vào mặt hắn, Tô Hà có thể nhìn rõ đường cong phẫn nộ trên mặt hắn, vặn vẹo dữ tợn đáng sợ: "Bé thỏ, em muốn tìm đường chết đúng không, cho là anh không nỡ trừng phạt em, nên cứ chọc giận anh như vậy phải không, ở dưới thân anh, em đều nghĩ đến Đường Nhất Kiệt? Hửm? Mỗi lần ở dưới thân anh rêи ɾỉ, nghĩ đến cũng là Đường Nhất Kiệt? Em đã lên giường cùng cậu ta rồi phải không? Bằng không sao lại rõ ràng như vậy, nói, lén lút làm rồi? Làm lúc nào? Có phải lần trước đi công tác hay không..."

Tô Hà có chút ngốc, không thể tưởng được gã khốn này có thể liên hệ như vậy, nhưng hắn bóp cô đau quá, nếu thừa nhận, hắn sẽ bỏ qua cho mình, nghĩ đến chỗ này, Tô Hà cố gắng gật gật đầu, chẳng qua cô vừa động một chút, liền phát hiện mình sai lầm rồi.

Lửa giận trong mắt Mạc Đông Dương vọt lên, gần như thiêu hủy cô, hắn đẩy cô ra, khí lực tương đối lớn, lớn đến mức Tô Hà đập chân vào góc sô pha, ngã trên mặt đất, Tô Hà nhìn sắc mặt Mạc Đông Dương, sợ hãi, đứng lên thật nhanh, chạy ra cửa.

Còn chưa mở được cửa, Mạc Đông Dương đuổi theo, bắt lấy cô đè lên tường: "Bé thỏ chạy cái gì, lúc này sợ, ở dưới thân anh nghĩ đến Đường Nhất Kiệt? Hôm nay anh sẽ cho em thấy rõ, người đang làʍ t̠ìиɦ với em là ai?"

Tô Hà giãy dụa kịch liệt: "Anh buông, buông, buông, đừng, không được, ưm ưm ưʍ..." Tiếng nói của Tô Hà được bao phủ bởi môi lưỡi của Mạc Đông Dương, Mạc Đông Dương đè lại lực đạo của cô, Tô Hà cảm thấy, chính mình khảm vào trong tường, mà người đàn ông này giống như cầm thú phát tình, quần áo của cô rất nhanh đã thành mảnh nhỏ, hắn nâng một chân cô lên, cứ như vậy mà đi vào trong thân thể cô...

Đau, Tô Hà nhịn không được hít vào, nhưng lại càng đau, người đàn ông này căn bản không cho cô một chút thời gian thích ứng, liền kịch liệt đâm vào, không ngừng đâm chọt, hắn cầm lấy chân cô, kéo đến độ cong lớn nhất, mỗi một lần va chạm Tô Hà đều cảm thấy đau từ trong tâm, hơn nữa, hắn đang cắn cô, không giống như trong quá khứ, phảng phất như muốn ăn cô, loại đau này cùng với đau phía dưới đan vào một chỗ, Tô Hà hận không thể ngất đi.

Nhưng đáng sợ hơn là, đau đớn đi qua, cô cảm giác được thân thể bắt đầu thích ứng, thậm chí có phản ứng, Tô Hà cảm thấy vừa chật vật vừa khó chịu, cô trốn tránh nhắm mắt lại, lại bị Mạc Đông Dương nắm gương mặt: "Mở mắt ra nhìn ta, xem ra bé thỏ nhỏ quả nhiên là một đãng phụ (người phụ nữ dâʍ đãиɠ) a, mới vừa rồi không phải luôn miệng nói không cần sao? Nói, thoải mái hay không, là anh không thỏa mãn được em đúng không, còn dám ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ, mở mắt ra nhìn anh, nhìn cho rõ, anh là Mạc Đông Dương."

Tô Hà không muốn mở mắt, lúc này cô mới biết được thể lực của người đàn ông này mạnh hơn cô rất nhiều, chỉ cần hắn muốn, cô cũng chỉ có thể thuận theo ý hắn, hơn nữa, khiến cô cảm thấy thẹn vô cùng chính là, dưới tình huống như vậy thân thể của cô lại có phản ứng, cô đích thật là một da^ʍ phụ.

Mà hôm nay Mạc Đông Dương hiển nhiên là tức giận rồi, cố ý làm cô nhục nhã, từ trong thân thể cô lui ra ngoài, lật người cô lại, đè xuống đất, kéo hai bắp đùi cô lên cao, tư thế khuất nhục (khuất phục + nhục nhã) này, khiến Tô Hà không nhịn được muốn khóc, nhưng cô lại cắn răng thật chặt, cô không thể khóc, cô khóc cái gì, trông cậy vào gã này thương cảm cô sao, cô không muốn nhận thương cảm của hắn.

Gần bốn mươi năm qua, Mạc Đông Dương lần đầu mất lý trí, vừa nghĩ tới bé thỏ nhỏ ở dưới thân gã khác, một cơn giận dữ không ngừng được muốn phá hủy tất cả, nếu như Tô Hà nhỏ nhẹ cầu xin hắn hai câu, có lẽ Mạc Đông Dương sẽ không ác như vậy, nhưng một câu cầu xin tha thứ cô cũng không nói, cô càng cứng rắn, Mạc Đông Dương càng tức giận, thủ đoạn càng ác độc.

Mạc Đông Dương cũng không nhớ rõ đã giằng co bao lâu, chỉ biết ngoài cửa sổ đã có ánh sáng, mới khôi phục lý trí, phát hiện bé thỏ nhỏ mềm nhũn ở dưới thân, Mạc Đông Dương hoảng sợ, vội vàng lay qua lay lại, đưa tay dò xét hơi thở, mới yên tâm.

Lý trí khôi phục, Mạc Đông Dương lại bắt đầu đau lòng, trong lòng hắn biết bé thỏ nhỏ sẽ không có cái gì với Đường Nhất Kiệt, những lời đó phỏng chừng là do tức giận hắn, nhưng hắn chỉ là không muốn nghe tên gã đàn ông khác từ trong miệng cô, điều này làm hắn ghen tỵ, hầu như phát cuồng, vì đố kị? Mạc Đông Dương đột nhiên cảm thấy châm chọc, sống gần bốn mươi năm rốt cục cũng nếm được mùi vị của ghen tỵ, bây giờ suy nghĩ một chút, bé thỏ nhỏ đã cho hắn biết thế nào là đố kỵ.

Mạc Đông Dương bỗng nhiên nghĩ đến tương lai, hắn có thể ở bên bé thỏ nhỏ cả đời không, nếu như vậy, làm thế nào để giữ cô ở bên người, việc này có vẻ cũng không khó.

Tô Hà tỉnh lại, cảm thấy toàn thân giống như bị nghiền nát, mở mắt ra, thấy hoa văn tinh xảo, Tô Hà miễn cưỡng ngồi dậy, cửa vừa mở ra, Mạc Đông Dương đi vào.

Tô Hà bỗng cảm thấy tuyệt vọng, mình rốt cuộc phải làm thế nào mới thoát khỏi người đàn ông này đây, Mạc Đông Dương ôm cô từ trong chăn ra: "Chuyện hôm qua không đề cập đến nữa được không, cuối tuần này theo anh về Mạc gia một chuyến, em vẫn chưa gặp bố già nhà chúng ta đâu, hiện tại chúng ta đi ăn điểm tâm."

Tô Hà cũng không muốn, chuyện như hôm qua hắn có thể làm như không xảy ra, mà nhìn qua cầm thú này không có chút hổ thẹn nào, trái lại tâm tình còn rất tốt.

Tâm tình Mạc Đông Dương rất tốt, tuy rằng ngày hôm qua giằng co như vậy, nhưng hắn đã hiểu được một việc, nếu như không thể rời bỏ bé thỏ nhỏ, không bằng lấy cô về nhà nuôi, bé thỏ nhỏ, cô dâu nhỏ, biến hai thành một có lẽ cũng không tệ.

Ý niệm cưới vợ của đại ma đầu nổi dậy, hoàn toàn không ý thức được phản kháng của bé thỏ nhỏ, lúc này chỉ có một mong muốn là thoát khỏi hắn, Mạc Đông Dương cắt miếng bánh mì trong đĩa của bé thỏ.

Tô Hà không nhúc nhích, nhìn thẳng hắn, dường như không ý thức nỉ non một câu: "Mạc Đông Dương anh thả tôi có được hay không?"

Mạc Đông Dương nhướng nhướng mày: "Không được, ăn đi." Tô Hà rất nhanh đưa tay cầm lấy con dao bên cạnh giỏ hoa quả, cắt vào cổ tay mình, không một chút chần chờ, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn, vẫn là thẳng tắp nhìn Mạc Đông Dương nói: "Anh thả tôi có được hay không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hồng Kỳ mài giũa khả năng tỉnh bơ không biết xấu hổ của Mạc Đông Dương đến trình độ này, cũng thật không dễ dàng, Tô Hà được người như vậy coi trọng cũng thật xui xẻo, Hồng Kỳ đặc biệt thuyết minh với Tô Hà về chồng của cô, khốn kiếp, cầm thú, ác nhân, nói chung trong thế giới của tên kia chỉ có hắn, hiện tại có thêm Tô Hà, người khác ở trong mắt hắn căn bản không có ai tồn tại, cho nên hắn mới có tới quấy rầy chuyện tốt của Hồng Kỳ một cách quang minh chính đại như vậy, nếu như một mình Tô Hà thì không tính, chỉ bằng giao tình giữa Tô Hà và Lam Lam, thì Hồng Kỳ cũng sẽ không nói cái gì, làm một bữa cơm chiêu đãi thì có sao, nhưng thêm Mạc Đông Dương nữa, Hồng Kỳ thật không thoải mái, nhất là gã kia cái gì cũng không làm, giống như đại gia, ngồi ở đằng kia chờ, làm cho Hồng Kỳ cảm thấy mình trở thành đầu bếp Mạc gia, thừa dịp Tô Hà cùng Đảng Lam ở sô pha bên kia nói chuyện, hắn nói với Mạc Đông Dương:

"Chẳng lẽ tập đoàn Đông Dương phá sản rồi, nên đường đường là Mạc tổng đến cả đầu bếp cũng không mướn được, chạy đến nhà tôi ăn chực."

Mạc Đông Dương nở nụ cười: "Cũng chưa đến mức như vậy, chẳng qua vợ tôi thích ăn cơm cậu làm, tôi lại lo lắng cho Đảng Lam nhà cậu nên chỉ có thể tới canh chừng một chút, miễn cho bé thỏ nhà tôi bị bà xã nhà cậu lừa gạt chạy mất, đúng rồi, tôi thích ăn sườn chua ngọt..."