“Tô Tử, sinh nhật vui vẻ.” Trong ống nghe điện thoại truyền tới giọng nói của Đảng Lam, bạn thân kiêm bạn xấu của Tô Hà, vừa nghe chính là cười trên nỗi đau của người khác, Tô Hà không nén nổi tức giận: “Tiểu Lam lam, nếu không thì cứ thương lượng với anh Diệp nhà chúng ta, hai người chúng ta cùng chung một chồng, để cậu làm bà lớn, tớ cam tâm tình nguyện làm bà nhỏ.”
“Phi! Tô Tử, cậu thiếu đòn nên mới chú ý tới anh Diệp nhà tớ phải không, bà cô già như cậu mau tìm một người đàn ông giải quyết cơn khát đi, đỡ phải nhìn chằm chằm anh Diệp nhà tớ rồi chảy nước miếng, cậu là xử nữ già hai mươi sáu năm, nói ra cũng khiến cho tớ mất mặt, 26 năm rồi mà còn không mang mình ra bên ngoài đẩy mạnh tiêu thụ, cậu có thấy cậu quá mất mặt không, nếu thực sự không thể tìm được, để chị tìm cho em giải thèm, mất công nội tiết tố không được cân bằng tạo thành tâm lý dị dạng, chị đây mà chấm ai, thì em gái cứ yên tâm sử dụng.”
Đảng Lam đã rất nhiều lần dùng cách này đả kích Tô Hà, cô đã sớm miễn dịch, mặc dù trong lời nói của Đảng Lam có hơi độc địa, nhưng cô ấy đối với cô rất tốt, thậm chí so với mẹ của cô còn tốt hơn, với lại cô rất dễ mềm lòng, điển hình là loại người ăn nói chua ngoa nhưng trái tim đậu phụ, mẹo đối phó với cô tốt nhất, chính là giả vờ đáng thương, cô ấy khẳng định sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, ở đầu bên kia thấy Tô Hà không nói gì, Đảng Lam bắt đầu dè dặt hỏi: ”Tô Tử, chị đây nói đùa thôi, cưng đừng coi là thật nhá! Không phải vì tớ đang sốt ruột thay cậu sao, được rồi, tối nay chị sẽ mừng sinh nhật cho cưng, chúng ta tới Kim Đỉnh, để bà chị đây ra sức, không đến nửa tháng, chắc chắn sẽ chọn được một anh cho cô em, em chỉ cần đợi chị ra hiệu là xong.”
Đương nhiên Đảng Lam là vì lấy lòng Tô Hà mà nói ra câu nói đùa này, dựa vào giá trị con người Đảng Lam, cho dù mua luôn Kim Đỉnh cũng không thành vấn đề.
Tô Hà vui vẻ hùa theo: “Lời này là cậu nói, tớ cũng không có ép buộc cậu.” Đảng Lam nghe thấy câu trả lời này, liền biết lại bị cô gái này giở trò, nhưng cũng may cô gái nhỏ này cười rồi, Đảng Lam còn sợ cô sẽ thật sự buồn, trong suy nghĩ của mẹ Tô Hà, chỉ hận không thể nhanh chóng gả cô ra ngoài, bắt đầu từ khi lên đại học, Đảng Lam là người rõ ràng nhất.
Tình trạng gia đình Tô Hà tương đối đặc thù, là dạng gia đình tái hôn, khi Tô Hà lên mười tuổi, bố của cô xảy ra tai nạn rồi qua đời, mẹ của cô tái hôn, mang theo cô tới Tô gia, bố dượng của Tô Hà đối xử với cô cũng tốt, nhưng dù sao vẫn không phải là con đẻ, bỏ mặc cô lớn lên, ở Tô gia chính là tồn tại quá gượng gạo.
Dưới Tô Hà còn có một em trai, Tô Lỗi là con của mẹ cô và bố dượng sinh ra, năm nay mười sáu tuổi, vừa lên lớp mười, là một con mọt sách, nhưng cậu ta rất ích kỷ, không hề thân thiết với chị gái Tô Hà, mẹ Tô Hà rất thương đứa con trai này, còn đối xử với Tô Hà thì khá lạnh nhạt.
Sau khi Tô Hà lên đại học, mẹ Tô không chỉ một lần nói qua, hy vọng cô sớm lấy chồng, mục đích là muốn lấy căn phòng của cô, cho Tô Lỗi dùng, nhà của cô có hai phòng khách, Tô Lỗi luôn ở phòng khách cũng không phải là biện pháp lâu dài.
Tô Hà luôn cảm thấy mình là người ngoài trong căn nhà này, mẹ, bố dượng và em trai mới là một nhà ba người, mà bản thân mình tồn tại rất gượng gạo, cô cũng muốn cố gắng đem bản thân mình gả đi, nhưng chính là gả không được, thậm chí đến ngày hôm nay ngay cả bạn trai cũng không có, càng không cần đề cập đến chuyện kết hôn.
Sau khi tốt nghiệp, mẹ và bà con thân thích không ngừng giới thiệu đối tượng cho cô, Tô Hà chính là muốn tìm một người trước khi kết hôn đều không có, những người đàn ông đó không hề nhìn trúng cô.
Tô Hà và Đảng Lam hẹn nhau ra ngoài, cúp điện thoại nhảy xuống giường, kéo ngăn tủ cạnh tường ra, lấy chiếc quần jeansmặc lên người, khoác chiếc áo khoác, sau đó soi soi gương, Tô Hà không khỏi sờ sờ mặt mình, tuy rằng nhìn qua không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt bình thường, khí chất bình thường, nếu đem cô quăng giữa một đám người, muốn tìm cô chắc cũng cực kì hao công tổn sức, nay đuôi lông mày khóe mắt lại thêm một tia oán hận, hai mươi sáu tuổi rồi, qua hôm nay cô liền chính thức thành gái ế, cũng không thể trách đám đàn ông đó không một ai nhìn trúng cô, bộ dạng bình thường, dáng người bình thường, khí chất bình thường, công việc thì lại càng bình thường.
Liệt kê từng cái trong 26 năm cuộc đời của cô, cũng trải qua kỳ thi đại học tốt đẹp như vậy, khiến cho cô mơ mộng vào một trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp vẫn tầm thường như cũ, công việc cũng cực kỳ tầm thường, đảm nhận chức vị ở một công ty nhỏ, chức vị không cần nhắc tới, nói dễ nghe chính là trợ lý, nói khó nghe một chút chính là tạp vụ, làm mấy năm cũng không được thăng chức, cũng nằm trong dự liệu.
Cô không có sắc, cũng không có tài năng, càng không có thủ đoạn, tâm cơ, dựa vào cái gì chứ, cô từng nghe mấy sinh viên thực tập mới lén bàn luận về mình, ngoài việc đặt cho cô biệt danh là Tô đầu gỗ, không có chức vụ chói mắt, tự nhiên tiền lương cũng sẽ cao, cho dù cô có thể dọn ra ngoài, nhưng với đồng lương ít ỏi, cô vẫn là không có dũng khí, điều này được mọi người gọi là người nghèo chí ngắn.
Tô Hà cảm thấy bản thân mình không có khí khái, so với Đảng Lam, cuộc sống của Tô Hà rất mịt mù, cũng may Đảng Lam không có ghét bỏ cô, tình bạn của hai người từ cấp ba đến sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn được duy trì, cũng là thứ mà Tô Hà quý trọng nhất.
Đảng Lam nói cô là con thỏ, khi ở trong trường, nếu như có người bắt nạt cô, Đảng Lam sẽ ngay lập tức đứng ra, tàn nhẫn bắt nạt lại người đó, lúc đó Tô Hà còn nói, nếu như Đảng Lam là con trai thì tốt rồi, như vậy cô sẽ gả cho cô ấy, Đảng Lam vô cùng ghét bỏ nói: “Đừng mơ, tớ mới không cần cậu, tớ đã có anh Diệp nhà tớ “
Tô Hà nhớ tới vẻ mặt khi đó của Đảng Lam, không nhịn được bật cười, như Đảng Lam khi gặp được tình yêu mãnh liệt, cũng thay đổi thành cô gái nhỏ, trước khi Diệp Tiêu xuất hiện, đánh chết Tô Hà cũng không tin.
Tô Hà tìm một chiếc dây buộc tóc, tùy ý buộc tóc của mình thành đuôi ngựa, đeo ba lô ra khỏi phòng, Tô Lỗi ở trong phòng khách đeo tai nghe đang luyện nghe tiếng anh, mẹ cô từ phòng bếp bê một đĩa dưa hấu tới, vừa gõ cửa phòng Tô Lỗi, vừa nhìn cô, hỏi: “Muộn như vậy còn muốn ra ngoài?” Tô Hà vâng một tiếng, “Hẹn ăn cơm với Đảng Lam.”
Tô Lỗi đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị, tối nay chị có quay về nhà ngủ không?” Vẻ mặt Tô Hà sững lại, biết cậu là muốn dùng phòng của mình, Tô Hà rất thức thời thuận theo mong muốn của cậu: “Không quay về ngủ, em tới phòng chị mà học bài.”
Nói xong, cô tới trước cửa đổi giày, vừa mới mở cửa ra, mẹ Tô gọi cô lại: “Tiểu Tô, dì Trần giới thiệu bạn trai cho con, hẹn mười giờ sáng ngày mai gặp mặt, là nhân viên công vụ, có nhà, điều kiện cũng rất tốt, con gặp đi, đừng kén chọn quá, càng kén càng không tốt, hẹn ở công viên trung tâm, mẹ đưa số điện thoại của con cho người ta rồi, đừng quên.”
Tô Hà đáp lời: “Dạ.” Tiến vào trong thang máy nhìn thấy khuôn mặt mình trên vách mặt kính, không nhịn được cười khổ, thật sự là sự tồn tại của cô bị người ghét bỏ, đại khái ngay cả mẹ ruột cũng không nhớ tới hôm nay sinh nhật của mình, một lòng một dạ muốn gả mình đi.
Mặc dù Đảng Lam là chị em tốt, nhưng từ đầu tới cuối Tô Hà luôn cảm thấy, cô và Đảng Lam là hai người ở hai thế giới, cũng hoàn toàn bởi vì hào quang của Đảng Lam, mặt mày Đảng Lam xinh đẹp, thân hình quyến rũ, thậm chí còn có thề trở thành minh tinh, mà năng lực càng rõ như ban ngày, còn có gia thế rất hùng hậu, Đảng gia ở thành phố H có thể coi là danh gia vọng tộc, thật sự chính là thiên chi kiều nữ.
Mà tình bạn của mình với Đảng Lam có thể duy trì lâu dài, đối với cuộc sống của Tô Hà mà nói là kỳ tích không thể nào xảy ra, mà Diệp Tiêu bạn trai của Đảng Lam là đàn anh đẹp trai của trường bọn họ, cũng là nhân vật huyền thoại không thể bám víu, bị Đảng Lam nắm trong tay cũng là chuyện bình thường.
Cả hai đều chói mắt giống nhau, sau khi tốt nghiệp cùng nhau thành lập một công ty kinh doanh trên mạng, chỉ mấy năm ngắn ngủi, người đã trở nên nổi tiếng, tài sản hơn trăm triệu, Đảng Lam không chỉ một lần đề nghị Tô Hà tới làm chung với cô, nhưng Tô Hà cố chấp cho rằng, tình bạn của hai người không nên trộn lẫn thế tục, có thể cứ thuần túy như vậy mới là tốt nhất.
Đảng Lam khi đó chọt đầu của cô nói, không biết trong đầu của cô chứa thứ gì, nhưng Tô Hà đặc biệt cố chấp, Đảng Lam cũng không lay chuyển được cô.
Đảng Lam cùng anh Diệp còn chưa kết hôn, nhưng đã ở cùng nhau, căn hộ hoàng kim 200 mét vuông ở trung tâm thành phố H, là tổ ấm của Đảng Lam và anh Diệp, Tô Hà đã đến rất nhiều lần, cũng thường thừa dịp anh Diệp đi công tác, thay anh ngủ bên cạnh Đảng Lam.
Đảng Lam mở cửa, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Hà một lượt, nhíu mày ghét bỏ, lôi cô vào trong, trực tiếp lôi cô lên lầu, tiến vào phòng ngủ, mở cửa tủ, bắt đầu cầm từng bộ quần áo thử trên người của Tô Hà.
Tô Hà cười đẩy cô. “Đảng Lam, tớ mặc như thế này là được rồi, cũng không phải đi xem mắt, làm gì mà nghiêm trọng như vậy.”
Đảng Lam trừng mắt. “Nghiêm trọng gì chứ, cậu không biết Kim Đỉnh là nơi nào sao, cậu như vậy bước vào so với bà dì dọn vệ sinh còn khó coi hơn, cậu tự tại, nhưng chị của cậu mất mặt, nghe lời, đổi váy tớ chọn cho cậu, lại trang điểm nữa, đảm bảo sẽ biến thành tiểu mỹ nhân.”
Nói xong, Đảng Lam lấy ra một chiếc váy búp bê liền thân màu trắng, ướm thử, rồi muốn cởϊ qυầи áo của Tô Hà, Tô Hà nhanh chóng nhận lấy: “Tớ tự mình thay.”
Đảng Lam cười ha ha hai tiếng: “Không phải chị chưa từng thấy qua, xấu hổ gì chứ.”
Tô Hà lườm cô, tiến vào trong phòng tắm, nghiêm túc mà nói, chiều cao của cô và Đảng Lam không khác nhau mấy, nhưng cô mập hơn Đảng Lam một chút, mà chiếc váy này rất rộng rãi, trắng rất mơ mộng, từng tầng, từng tầng thiết kế, cộng thêm cổ búp bê, Tô Hà cảm thấy, sau khi mình mặc vào, giống như cô gái mười tám tuổi ôm mộng mơ, không thể nghi ngờ trông rất ngây thơ.
Khi Tô Hà chậm rì rì bước ra ngoài, Đảng Lam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay từ lúc đầu Đảng Lam cảm thấy Tô Hà lớn lên rất xinh đẹp, không phải là loại kinh diễm, mặt mày hợp lại một chỗ, có cảm giác điềm tĩnh như cô em gái nhà bên, rất đáng yêu, quan trọng nhất chính là nhìn không giống hai mươi sáu, cứ như vậy đi ra ngoài, nói cô mười tám tuổi người ta cũng tin.
Đảng Lam đẩy cô tới ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho cô, đem tóc của cô xoã xuống, tìm một chiếc kẹp pha lê kẹp ở một bên, rồi vỗ tay: “Được rồi, việc lớn đã hoàn thành, tiểu mỹ nhân, tới đây trẫm thơm một cái.” Nói xong, chụt một tiếng hôn lên mặt của cô.
Tô Hà đẩy cô, nhìn chính mình trong gương, không nén nổi hoảng hốt, trong hồi ức cô từng trang điểm như vậy, khi đó là tốt nghiệp cấp ba, lớp cô tổ chức vũ hội tốt nghiệp, cũng là Đảng Lam trang điểm cho cô, để cho cô lần đầu tiên thực hiện giấc mộng làm cô bé lọ lem, tỉnh mộng, cô vẫn là Tô Hà tầm thường.
Nháy mắt đã qua tám năm, cô từ cô gái nhỏ ôm mộng hão huyền, biến thành gái ế cần được thanh lý, Đảng Lam vỗ mặt cô: “Nghĩ gì vậy, đi đôi giày này, đi thôi, hôm nay chị sẽ tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho em, đảm bảo em cả đời khó quên…”-
Tui 30t chưa có bạn trai nè, cũng đâu có tự cảm thấy mình ế đâu :))))