Edit: Ciara
Beta: Kim
Uy hϊếp?
Công khai uy hϊếp!
Con ngươi hơi nhíu lại, tâm tư Chiêm Sắc chuyển động vài giây…
Đột nhiên, cô nâng cằm, nở nụ cười quỷ quyệt.
“Sếp Ngải, thật ra thì, bây giờ kỳ thi công chức đối với tôi mà nói, thật sự… Là việc nhỏ.”
“Hả? Cái gì?”
“Cái đó cùng lắm chỉ là hình thức.”
“Ngây thơ! Đó là vì không ai tích cực làm nghiêm túc, một khi đã tích cực…”
“Đa tạ cô tích cực.” Sau khi hai người đấu võ mồm vài câu, Chiêm Sắc không thể nhìn nổi khuôn mặt kiêu ngạo và bướng bỉnh của Ngải Mộ Nhiên. Bây giờ cô có hai sự lựa chọn. Một là tát cô ta, hai vẫn là tát cô ta. Một cái là tát thật, một cái là tát giả, một cái cứng rắn tát, một cái lạnh nhạt tát. Suy nghĩ một chút, cô hơi mím môi, chuẩn bị tát một cái nhẹ, cái tát khiến cô ta không thể che mặt.
“Tôi nghĩ sếp Ngải sẽ nhanh chóng nhận được thiệp mời.”
Ngải Mộ Nhiên khó hiểu nhìn cô.
Chiêm Sắc nhướng mày, không mặn không nhạt cười, lại ném thêm một quả bom.
“Nhận được sự quan tâm, tôi sắp kết hôn cùng Thiếu Hoàng.”
“Cô nói cái gì?”
Ngải Mộ Nhiên cao giọng, gót giày như bước vào hư không, phải lùi lại một bước mới đứng vững. Khuôn mặt vừa rồi còn hồng hào dịu dàng xinh đẹp, sắc hồng phấn đột nhiên mất đi, mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha.
“Tôi nói… Tôi đồng ý kết hôn cùng Thiếu Hoàng. Ôi, nói ra thì rất dài, vốn dĩ tôi không nghĩ sẽ đồng ý với anh ấy. Nhưng mà, cô cũng biết, phụ nữ đều rất sĩ diện, đặc biệt là khi đàn ông chủ động trước, không ép được. Nếu không phải hôm nay cô đả kích tôi, tôi thật đúng là không hạ được quyết tâm. Ha hả, cho nên sếp Ngải, tiệc cưới thế nào cô cũng đều phải đến tham dự nha? Lại nói, cô còn được tính là nửa bà mối mà.”
“Cô…. Cô… Cô….. Tiểu tiện nhân!”
“Đừng mắng chửi người chứ? Chậc chậc, đáng thương. Tự tạo nghiệt, không thể sống…! Sếp Ngải, gặp lại sau.”
Lời nói đầy khí phách, quyến rũ nói xong, Chiêm Sắc làm lơ sự tức giận của cô ta, phóng khoáng quay người bước đi.
Tim vỡ nát đầy đất.
Vì sao ngay cả đả kích Ngải Mộ Nhiên, còn phải dựa vào người đàn ông kia!
Khốn khϊếp!
Chiều hôm nay đã có kết quả giám định sự cố của Chương Trung Khải.
Nhắc tới có chút đáng buồn.
Hóa ra người đồng nghiệp cho anh ấy mượn xe, sau khi nhận số tiền lớn bồi thường từ Thiết Thủ, xe sửa chữa rất nhiều chỗ, đột nhiên nhiệt huyết dâng trào muốn tiến hành cải tiến lại. Đương nhiên, anh ta luyến tiếc số tiền lớn phải bỏ ra nên không đi làm ở một cửa hàng cải tiến chuyên nghiệp mà đi làm ở một cửa hàng cải tiến không phân tích sơ đồ đường dây và kết cấu cụ thể của xe, cũng không tiến hành xem xét đường dây điện. Do đó, trong quá trình lái xe, dây chuyền bị quá tải, chập điện nên mới xảy ra tai nạn này.
Biết được kết quả, sự áy náy của Chiêm Sắc đối với Chương Trung Khải càng thêm lớn.
Tất cả những đau đớn anh ấy phải chịu bây giờ, đều là vì giúp đỡ cô.
Nếu không phải vì giúp cô, anh ấy sẽ không đi mượn xe.
Nếu không phải vì giúp cô, anh ấy sẽ không chọc tức Quyền Thiếu Hoàng.
Nếu không phải..
Nguyên nhân hậu quả đến cùng một nơi, cô phát hiện ngoại trừ trách nhiệm của chính mình, còn có một người đàn ông đáng ghét —— Quyền Thiếu Hoàng.
Nếu anh không bá đạo, không lái chiếc Aston Martin ONE-77 đi cản đường, cố ý khiến ô tô của Chương Trung Khải đυ.ng vào xe anh, sẽ không phát sinh những chuyện sau này. Thiết Thủ sẽ không đền tiền, chủ xe cũng không cần đi sửa chữa, càng sẽ không cải tiến ô tô….
Nói tóm lại, tất cả đều có vòng tuần hoàn nhân quả.
Cô là người chịu trách nhiệm trực tiếp chuyện xảy ra với Chương Trung Khải, vậy Quyền Thiếu Hoàng chính là người chịu trách nhiệm gián tiếp.
Bởi vì trời đất xui khiến liền hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của một người đàn ông sống rực rỡ, hoặc là nói, hủy hoại cả đời anh ấy.
Vì vậy, bất kể cô làm gì cho anh ấy, đều là vì báo đáp.
Buổi tối, ngồi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sống lưng Chiêm Sắc dựa vào vách tường, trong tay nắm lấy điện thoại thất thần suy nghĩ.
Một lúc sau, cô hít một hơi, đầu ngón tay rốt cuộc cũng ấn về phía màn hình.
Thời gian một ngày đã đến, sớm muộn gì đều rơi vào ổ sói —— Chết thì chết, dù sao cũng là một dao.
“Chiêm tiểu thư ——”
Âm thanh của hộ lý vang lên, cắt đứt hành động quay số điện thoại của cô.
Vừa nghe nói bác sĩ điều trị của Chương Trung Khải có việc tìm cô, Chiêm Sắc không do dự, lập tức buông điện thoại đi theo.
Bác sĩ điều trị là một người đàn ông trung niên có phúc tướng, có lẽ vì thông cảm cho hoàn cảnh của bọn họ, không giống như lời đồn xảy ra bất hòa giữa bác sĩ với bệnh nhân, thái độ của ông ấy quả thực không tồi, “Chiêm tiểu thư, hiện nay tình hình trị liệu của người bệnh tương đối khả quan. Chúng tôi kiến nghị mau chóng phẫu thuật, mau chóng cấy ghép da, không nên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.”
“Chi phí phẫu thuật và tiền mua da, ước chừng bao nhiêu ạ?”
“Chất lượng da tốt…Tương đối đắt, ít nhất 50 vạn trở lên…” Thấy sắc mặt cô thay đổi, bác sĩ nhướng mày, thở dài, “Chiêm tiểu thư, vết bỏng có diện tích rộng giống như của bạn trai cô, việc điều trị quá khó khăn. Tính mạng nguy hiểm không nói, phẫu thuật cũng không phải một lần là có thể hoàn thành, yêu cầu phải qua nhiều lần phẫu thuật… Quá trình này cô tính xem, khẳng định phải tốn rất nhiều tiền, cô cần chuẩn bị tâm lý.”
“Được, bây giờ tôi đi chuẩn bị.”
Chiêm Sắc nói xong rất lo lắng.
Đi chuẩn bị ở đâu?
Hiện tại Chương Trung Khải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chi phí mỗi ngày đều gần một vạn…
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, bác sĩ kia dường như rất xúc động, “Ở xã hội bây giờ, người con gái như cô thật không nhiều. Đừng nói còn chưa kết hôn, mấy ngày trước ở bệnh viện chúng tôi, cũng có người bị bỏng nặng… Người đàn ông kia bị chết cháy, người nhà cũng không xuất hiện…”
Đang nói, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Hướng về cô cười xin lỗi, bác sĩ kia nhận lấy, chỉ nghe ông ấy gọi một tiếng ‘viện trưởng’, sau đó không ngừng gật đầu, lông mày giãn ra.
Một phút sau đặt điện thoại xuống, trên mặt ông ấy mang theo nụ cười, vui sướиɠ tự đáy lòng.
“Chúc mừng cô nha, Chiêm tiểu thư.”
Chúc mừng cô? Cô có gì đáng để chúc mừng?
Chiêm Sắc không thể hiểu được, cười, “Bác sĩ Vương, ông đang nói gì thế?”
“Ha ha, là thế này, tôi vừa nhận được điện thoại của viện trưởng. Cô đấy, gặp được quý nhân. Có người nguyện ý quyên góp chi phí điều trị cho bạn trai cô, còn tìm chuyên gia tới mổ chính cho cậu ấy, tiền sẽ được chuyển tới tài khoản của bệnh viện!”
“Ai vậy? Tên người đó là gì ạ?” Chiêm Sắc hết sức kinh ngạc.
“Viện trưởng không nói… Ôi trời, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, mặc kệ người đó là ai, lần này cuối cùng cũng tốt lên rồi.”
Nhìn gương mặt tươi cười của bác sĩ điều trị, trong lòng Chiêm Sắc vừa vui mừng vừa lo sợ.
Làm chuyện tốt không để lại tên, Lôi Phong sống?!
Cô cười không nổi.
Ông chủ Vương kia có một câu nói đúng, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, càng sẽ không thể nhặt được tiện nghi dễ dàng.
Hơn nữa, người có thể không nháy mắt mà quyên góp số tiền này không nhiều lắm.
Sẽ là ai đây?
Chỉ chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Nếu đã có người cho chi phí chữa bệnh, cuộc điện thoại Chiêm Sắc muốn gọi kia, tự nhiên cũng không cần thiết. Không có phản hồi, chính là từ chối. Cô tin tưởng, Quyền Thiếu Hoàng có thể hiểu được ý cô.
Hai ngày này, ngoại trừ thời gian đi làm bình thường, cô càng bán mạng làm việc. Sau đó mỗi ngày vẫn tới bệnh viện đều đều.
Buổi sáng ngày thứ ba nhận được tiền quyên góp, ca phẫu thuật cấy ghép da đầu tiên của Chương Trung Khải bắt đầu.
Anh là cô nhi, không có người đến thăm. Bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có một mình Chiêm Sắc lẳng lặng chờ đợi. Quá trình chờ đợi vừa dài vừa lo lắng, nhìn đèn báo, cảm giác tâm trạng chợt cao chợt thấp, cô không có cách nào diễn tả được.
Ca phẫu thuật ước chừng khoảng ba tiếng, theo lời bác sĩ, lần này chủ yếu là cấy da ở vùng cổ và vùng mặt. Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng tỷ lệ sống sót còn phụ thuộc vào tình trạng khôi phục và sức đề kháng của bệnh nhân. Nếu da cấy không sống được, hai bộ phận này sẽ phải cấy da thêm một lần nữa…
Nghĩ đến quá trình thống khổ kia, trong lòng Chiêm Sắc như đầy chì.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Chương Trung Khải có các hộ lý chuyên nghiệp. Công việc của các cô ấy là bôi thuốc, tiêu độc, làm sạch.
Vì vậy, thật sự công việc Chiêm Sắc cần làm cũng không nhiều.
Nhưng mà trong lòng cô càng thêm bất an.
Chuyện thứ nhất: Ba ngày qua, cô không biết tin tức gì về người ân nhân kia.
Rất rõ ràng, đối phương không yêu cầu báo đáp.
Chuyện thứ hai: Thời gian ba ngày, thế nhưng Quyền Thiếu Hoàng cũng không gọi điện thoại đến…
Hành động quỷ dị cỡ nào?
Tính tình của vị kia, sao có thể chứ?
Buổi tối hôm nay.
Vì những việc này mà trong lòng cô bực bội, lúc ở bệnh viện nhận được điện thoại của Thiết Thủ.
Điện thoại Thiết Thủ và họ Quyền giống nhau, mặt trên dãy số đều có một chữ ——‘Vô’. Nhưng mà hiện tại cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, người trong cơ quan tình báo, đại khái đều như vậy đi? Cô nhận điện thoại rồi vội vàng hỏi một câu “Anh tìm tôi có việc gì?”, cho đến khi nghe được giọng nói của Thiết Thủ ở đầu dây bên kia mới ngượng ngùng xin lỗi.
“Thật ngại quá, Thủ ca, tôi tưởng…..”
Thiết Thủ vạn năm không có cảm xúc, ngữ khí hôm nay mềm mại hiếm có, “Chiêm lão sư, Tứ gia uống say, làm phiền cô tới đây một chuyến.”
“Ồ!” Cô muốn nói, chuyện Quyền Tứ gia uống say thì liên quan gì tới cô, nhưng cô có ấn tượng khá tốt với Thiết Thủ, không muốn làm khó anh ta. Vì thế liền tìm một cái cớ uyển chuyển, “Chuyện là, Thủ ca, đêm nay tôi đã đồng ý với mẹ rồi, có việc phải về nhà, không quá thuận tiện.”
“Tôi đón cô.”
“Thủ ca, tôi thật sự vội! Nhờ anh chuyển lời tới Quyền Tứ gia… Về sau, cũng đừng tìm tôi.”
Nói xong câu đó, không đợi Thiết Thủ lên tiếng, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Trải qua những việc này, cô thật sự không muốn dây dưa với tên họ Quyền.
Mặc kệ như thế nào, con người phải kiên cường độc lập, đặc biệt là người như cô. Nhưng người đàn ông kia tính tình quá cường bạo, quá bá đạo, cô không muốn có một ngày bị anh ăn mất bản tính của mình.
Hơn nữa, lời cô nói với Thiết Thủ cũng không phải nói bừa cho có lệ.
Hôm nay mẹ cô đã gọi điện thoại cho cô ba lần, nói có chuyện gấp kêu cô buổi tối phải đến nhà thuê bên kia.
Cô có thể cự tuyệt bất kì người nào, lại không thể cự tuyệt mẹ mình. Lý do vì sao cô kéo dài đến thời điểm hiện tại vẫn chưa đi, hoàn toàn là vì không muốn nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của người cha dượng Lỗ Hữu Đức.
Ra khỏi bệnh viện, cô theo thường lệ lên tàu điện ngầm hướng tới nhà thuê của mình.
Dọc đường đi, nghĩ đến chuyện xui xẻo trong năm nay, nhìn Thủ đô vừa quen thuộc vừa xa lạ ngoài cửa sổ, cô cảm thấy ông trời đang trêu đùa cô.
Quá nhiều sự trùng hợp!
Trùng hợp đến nỗi tùy tiện tìm ra một chuyện, đều có thể làm thành một quyển sách văn học.
Nhưng không có trò đùa nhất, chỉ có trò đùa hơn.
Sau khi xuống xe, cô đi bộ chừng mười phút, mới bước đến căn nhà cho thuê bừa bộn, từ xa bị ánh đèn xe làm chói mắt, không mở mắt ra được. Thật vất vả lắm mắt cô mới thích nghi với bóng tối, cô nhận ra chiếc Aston Martin ONE-77 của Quyền Thiếu Hoàng.
Cửa xe mở, người đàn ông chân dài bước ra từ xe thể thao.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt anh sâu thẳm, giữa ngón tay ánh lên tia sáng nhỏ, trong màn đêm dày đặc, nét mặt anh không rõ ràng lắm, nhưng từng đường nét rõ ràng toát lên vẻ gợi cảm khó tả… Đương nhiên, còn có sự kiêu ngạo lạnh lùng không thể chạm tới.
Lãnh ngạo, vĩnh viễn thuộc về Quyền Thiếu Hoàng.
Gợi cảm, cũng không thể thiếu phần.
Chiêm Sắc giật khóe môi, nhìn anh đi từng bước chậm rãi tới gần, cô không biết nên nói gì.
Nhìn anh, cô trầm mặc.
Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cũng trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, gió đêm chậm lại, sông núi vắng lặng.
Thật lâu sau ——
Người đàn ông vươn tay ra, gắt gao ôm lấy cô.
“Chiêm Tiểu Yêu!”