Thân thể Đoạn Niết vô cùng vô cùng xấu, nhưng giống như kỳ tích hắn vẫn nhịn được đến hai mươi hai tuổi.
Năm trước Đoạn Quỹ đã đến tuổi học chữ, Hạ vương rốt cuộc nhớ đến còn có đứa con trai này, vung tay đưa Đoạn Quỹ ra lãnh cung, rời xa cung điện vốn nhỏ hẹp kia.
Ngày dọn đi, Cửu hoàng tử khóc đến thở không ra hơi, hai mắt sưng húp giống hệt hai quả đào.
Hai năm qua, y đã dần dần rõ ràng, ngoại trừ Đoạn Niết, ngoại trừ Lục hoàng huynh này, y ở nơi thế gian lạnh lùng này ai cũng không đang tin. Hạ vương tuy cho người cho y thân phận tôn quý, nhưng cũng là người khởi xướng tình cảnh bi thảm của y. Đoạn Quỹ vốn tưởng rằng có thể cùng Đoạn Niết sống nương tựa nhau cả đời, nhưng hiện tại một Nam một Bắc, cũng không còn là khoảng cách chỉ vài bước là có thể đến, y phút chốc liền cảm thấy bản thân sắp một thân một mình rồi, không còn ai quản y nữa rồi, sao có thể không khiến cho y thương tâm muốn chết được.
Đoạn Niết phủ áo khoác thật dày, tóc như gỗ mun, da như tuyết đông, màu mắt nhìn kỹ cũng không phải đen nhanh, mà hơi ánh lên màu hổ phách.
Hắn nâng tay che miệng ho khan hai tiếng, liếc mắt ra hiệu với thái giám sau lưng Đoạn Quỹ một cái, đối phương lập tức hiểu ý, tiến lên nói: “Chủ tử, sắc trời đã không còn sớm chúng ta mau đi thôi.” Nói xong liền kéo Cửu hoàng tử ra ngoài.
“Hoàng huynh! Lục hoàng huynh ô ô ô, đệ không đi, đệ không muốn đi!” Đoạn Quỹ từ lúc có ký ức đến nay chưa bao gờ tách ra khỏi Đoạn Niết, mấy ngày hôm trước y còn đang vì phụ vương rốt cuộc chú ý tới y mà hưng phấn nhảy nhót, nghĩ đến dời đến cung điện lớn hơn, cuối cùng đã có thể không còn nhận lấy xem thường của kẻ khác. Nhưng đợi đến khi y kịp phản ứng Đoạn Niết không đi cùng y, vẫn ở lại Phượng Ngô cung, y bỗng nhiên cảm thấy Hạ vương để ý không còn quan trọng như vậy, thậm chí còn có vài phần đáng ghét.
“Đi đi.” Đối mặt với nước mắt của Đoạn Quỹ, Đoạn Niết chưa bao giờ sẽ dùng lời dễ nghe dỗ dành y, có đôi khi không nhịn được, thậm chí sẽ ra tay đánh y.
Trời đông giá rét đứng ở cửa lề mề hơn nửa ngày, đã tiêu tốn tất cả kiên nhẫn cùng thể lực của hắn. Hắn quay người liền đi về, sẽ không quan tâm đến tiếng khóc rung trời của Đoạn Quỹ sau lưng.
Sau khi Đoạn Quỹ dọn đi, hai người qua lại không còn thường xuyên giống như trước kia, thứ nhất Đoạn Niết thường xuyên bệnh, sẽ không gặp người, thứ hai Đoạn Quỹ cũng có chút giận dỗi, cảm thấy Đoạn Niết có phải căn bản không quan tâm đến y hay không, mới có thể biểu hiện không sao cả như vậy.
Đoạn Niết trước sau như một, thỉnh thoảng lại để Linh Nữ đi nghe ngóng tình hình gần đây của Đoạn Quỹ, y không đến thì không đến, đối với mấy cái này cũng không để trong lòng.
Trí Thâm võ công cao cường, thủ vệ Phượng Ngô cung rời rạc, có đôi khi gã sẽ từ thành cung Tây Bắc vụиɠ ŧяộʍ tiến đến, chỉ để gặp Đoạn Niết một lần.
Đoạn Niết sống cho tới bây giờ, cũng có công lao của gã. Nội lực của gã thâm hậu, thường xuyên giúp Đoạn Niết truyền chút chân khí, mặc dù không thể khiến Đoạn Niết sinh khí dồi dào, nhiều ít vẫn có thể khiến hắn thoải mái không ít.
Ngày hôm đó bàn tay Trí Thâm chống sau lưng Đoạn Niết, lại vì hắn truyền chút chân khí, sau khi thu chưởng bình phục nội tức, cũng không lập tức rời đi, còn cùng Đoạn Niết hàn huynh hai câu.
“Cửu hoàng tử dọn đi rồi?” Gã biết rõ sự tồn tại của Đoạn Quỹ, cũng biết chuyện Đoạn Niết dưỡng người đệ đệ khác mẹ này giống như dưỡng nhi tử trong mấy năm.
Nhưng gã cảm thấy không thích Đoạn Quỹ, bởi vì ánh mắt của Đoạn Quỹ. Ánh mắt của y, lại khiến Trí Thâm nhớ tới Hạ vương.
Ngoại trừ Đoạn Niết, gã không thích bất luận chuyện gì có liên quan đến Hạ vương, gã căm hận bọn họ, thù hận bọn họ, cho rằng bọn họ mục nát từ trong xương. Bạc tình bạc nghĩa, có thể dùng bốn chữ này để hình dung.
Cho nên biết được Đoạn Quỹ rời khỏi lãnh cung, Trí Thâm thật ra rất vui mừng. Gã luôn có một loại dự cảm, Đoạn Niết sẽ bị tiểu tử kia kéo đổ.
“Ừ.” Tứ chi vốn lạnh như băng của Đoạn Niết dưới ôn dưỡng của chân khí Trí Thâm đã dần có nhiệt độ, cả người giống như ngâm trong suối nước ấm áp, hắn thoải mái híp mắt, âm điệu cũng không tự chủ kéo dài.
“Đã bao lâu y không tới thăm người?” Trên mặt Trí Thâm không tự chủ lộ ra vẻ trào phúng, cũng không phải trào phúng Đoạn Niết, mà là nhằm vào Đoạn Quỹ.
Mí mắt Đoạn Niết động cũng không động, dùng giọng điệu lười biếng nói: “Y tới thăm hay là không tới thăm, thân thể ta đều là thế này, có gì tốt mà so đo.”
Hắn không so đo, Trí Thâm lại không nghĩ như vậy.
Đoạn Quỹ xa cách, tuy chỉ là đứa nhỏ nhất thời hờn dỗi, nhưng vẫn khiến Trí Thâm càng thêm xác định tên oắt con này không hổ là cốt nhục của Hạ vương, lãnh huyết vô tình giống nhau, chính là một bạch nhãn lang nuôi phí công. Đoạn Niết sớm hay muộn cũng bị chịu thiệt.
Mà bạch nhãn lang này, còn chưa kịp đợi cho Đoạn Niết ấm ức, bản thân lại đột nhiên rơi xuống nước, chìm vào hồ nước lạnh như băng rét thấu xương, cóng đến cả người xanh tím, thời điểm cứu lên đã sắp không còn thở.
Thời điểm Linh Nữ hốt hoảng kể chuyện này cho Đoạn Niết, hốc mắt đều là lệ nóng, nàng từ nhỏ nhìn Cửu hoàng tử lớn lên, cho dù mỗi ngày trong cung đều có người chết một cách bất ngờ, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Đoạn Quỹ sẽ trở thành một trong số đó.
“Vốn có Điện hạ coi chừng, rõ ràng Cửu hoàng tử thật tốt, như thế nào mới dọn ra khỏi điện lại gặp phải chuyện như vậy…” Nàng lau nước mắt, cảm thấy đau buồn không thôi.
Đoạn Niết không nói một lời dựa ở đầu giường, trong điện đốt than vẫn không đủ, phải có thêm một lò sưởi trước ngực mới có thể chống lại hàn ý không ngừng xâm nhập cơ thể hắn.
Yên tĩnh trong chốc lát, môi tím nhạt hé mở: “Giúp ta thay quần áo, ta đi xem y một chút.”
Trong mùa đông Đoạn Niết rất ít khi ra ngoài, ngày hôm đó nhưng lại vì Đoạn Quỹ rời khỏi Phượng Ngô cung.
Thời điểm hắn đến, trong điện của Đoạn Quỹ đã vây quanh một đám ngự y, chuyện này ngay cả Hạ vương cũng bị kinh động, phái ngự y tốt nhất đến, để bọn họ tận lực cứu chữa Cửu hoàng tử, bản thân nhưng từ đầu tới cuối đều không đến liếc mắt Đoạn Quỹ lấy một lần.
Đoạn Niết ngồi ở gian ngoài, cũng không vào nội thất, hắn sợ lây bệnh khí của mình qua cho Đoạn Quỹ, lại khiến y bệnh càng thêm bệnh.
Liên tiếp mấy ngày, Đoạn Quỹ mê man, thuốc cũng uống không vào, nghiễm nhiên chính là không qua khỏi.
Trong lòng Đoạn Niết cực kỳ bình tĩnh, lại có chút buồn cười.
Hắn chưa bao giờ có loại hy vọng xa vời mình có thể sống cho đến khi trưởng thành, nhưng hiện tại đã hai mươi hai, hắn cảm thấy đứa nhỏ Đoạn Quỹ này tinh lực mười phần, từ nhỏ không bệnh không đau, phải sống đến trăm tuổi, ai ngờ uống vào ngụm nước hồ liền không được.
Hắn ngồi trên ghế, trước người là ngự y cùng cung nhân bận rộn tới tới lui lui, không ai để ý đến hắn, hắn cũng vô thanh vô tức, từ đầu tới cuối không nói một câu, cả người dường như chỉ là một vật trang trí yếu ớt mà xinh đẹp.
Linh Nữ lo lắng cho Cửu điện hạ, nhưng càng lo lắng cho chủ tử của nàng hơn.
Nếu không có Cửu điện hạ, thân thể này của chủ tử nói không chừng chịu qua một kích này cũng muốn chống đỡ không nồi. Nhìn chủ tử lãnh tâm lãnh tình, đối với Cửu hoàng tử giống như không quá mức quan tâm, nhưng nàng biết rõ không phải như thế.
Ít nhất, cũng không phải là người nào cũng có thể dễ dàng khiến Đoạn Niết chống đỡ thân thể bệnh tật rời khỏi tẩm cung, ngồi nhiều ngày như vậy, chỉ để chờ một kết quả không thể đoán trước.
Sau năm ngày, tình hình của Đoạn Quỹ càng lúc càng nguy hiểm.
Đoạn Niết rũ xuống hàng mi tựa lông vũ, che giấu tất cả tâm tình bên trong, không một ai biết được hắn lúc ấy rốt cuộc nghĩ cái gì.
Chỉ là đột nhiên, hắn nhìn bông tuyết không ngừng hạ xuống bên ngoài cửa sổ, bình thản không kinh ngạc mà dặn dò Linh Nữ một câu: “Chuẩn bị một chút, ta muốn đến Cửu Hầu tháp cầu phúc cho tiểu Cửu.”
Linh Nữ sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cúi đầu nhận lệnh, lưu loát đi chuẩn bị.
Đoạn Niết cũng không tin quỷ thần, cũng không tin thần minh phù hộ. Hắn có thể sống đến bây giờ, không dựa vào trời không dựa vào đất, toàn bộ dựa vào chính mình.
Thế nhưng, Đoạn Quỹ muốn chết rồi, hắn bỗng nhiên không có biện pháp.
Hắn không giúp được Đoạn Quỹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn y dần mất đi sức sống, từ một đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, dần biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng đứa nhỏ mình nuôi trong năm năm, cứ như vậy nói không còn liền không còn.
Dựa vào phần không cam lòng này, Đoạn Niết tắm rửa trai giới, thành kính quỳ ở Cửu Hầu tháp chín ngày, quỳ từ tầng thứ nhất cho đến tầng thứ chín.
Hạ vương cả đời hoa mắt ù tai
(*hồ đồ, mê muội), chưa từng làm ra chuyện gì tốt, hắn không biết chín vị chư hầu khai quốc có thể phù hộ đứa nhỏ của hắn hay không, hắn thậm chí không biết làm thế có ý nghĩa hay không.
Trong tháp rất lạnh, như muốn đông cứng máu thịt của người, mỗi lần quỳ xuống dập đầu lại đứng lên, Đoạn Niết đã cảm thấy huyết dịch trong cơ thể dường như cũng bị đông lạnh thành vụn băng, khiến cho bản thân nửa bước cũng khó đi.
Hắn kiên trì được ba ngày, nếu như nói Đoạn Quỹ có thể tỉnh lại lần nữa là ông trời hạ xuống kỳ tích, Đoạn Niết có thể hoàn thành lần cầu phúc này, chính là ông trời đáp lại thành tâm của hắn.
Sau khi viết xong lời phúc, treo nó trên tàng cây, Đoạn Niết vẫn luôn chống đỡ bằng ý chí lập tức sụp đổ, không còn tri giác, liền hôn mê.
Lúc tỉnh lại thì, bên giường là khuôn mặt vừa lo vừa mừng của Linh Nữ.
“Điện hạ, thật tốt quá, người tỉnh rồi!” Nàng vui đến phát khóc, chắp tay cảm ơn trời xanh.
Cho Đoạn Niết uống chút nước, Linh Nữ nhịn không được nói: “Hôm qua Cửu điện hạ cũng tỉnh, ngự y nói uống hết chén thuốc liền không còn việc gì. Bệ hạ biết rõ chuyện người đến Cửu Hầu tháp cầu phúc cho Cửu hoàng tử, đối với người tán thưởng không ngừng, nói người có tình cảm huynh đệ, là Hoàng tử mẫu mực, ban thưởng rất nhiều thứ. Các chủ tử lần này thật sự là trong họa có phúc* a, về sau nhất định có thể bình an trôi chảy, sống lâu trăm tuổi!”
(*Nguyên văn Nhân họa đắc phúc (因祸得福): Gặp dữ hóa lành, Trong cái rủi có cái may.)
Cả người Đoạn Niết đau nhức, tỉnh một lát liền buồn ngủ không chịu nổi nữa, Biết rõ Đoạn Quỹ không có việc gì, hắn cũng liền yên lòng, phân phó Linh Nữ: “Ngươi từ phần ban thưởng chọn ra vài thứ tặng cho Cửu hoàng tử, lại nói với y ta bị bệnh, không thể tới thăm y.”
Linh Nữ nhận lệnh, thấy vẻ mặt Đoạn Niết mệt mỏi, biết rõ tinh thần hắn không được, lại để hắn nằm xuống liền nhỏ giọng lui ra.
Đến tối Đoạn Niết đang ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy có dòng nước ấm từ cổ tay lan đến khắp toàn thân.
Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, liền thấy Trí Thâm ngồi bên giường, một tay nắm cổ tay hắn, không ngừng truyền chân khí cho hắn.
“Điện hạ quá xúc động rồi.”
Trí Thâm thấy hắn cái gì cũng không nói, lại chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nhịn không được lắm miệng nói một câu.
Đoạn Niết nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, tóc đen tản ra quanh thân, có loại vẻ đẹp suy nhược. Đầu ngón tay Trí Thâm run lên, gần như đem khuôn mặt trẻ tuổi của hắn cùng Lan phi chồng chéo lên nhau.
Ánh mắt của gã dần dần si mê, tâm cũng càng lúc càng bị hút vào.
Đoạn Niết không hề phát hiện, chậm rãi mở miệng, lời nói cứng rắn hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài suy yếu của hắn: “Không liên quan đến ngươi, còn chưa tới phiên ngươi giảng lý lẽ với ta.”
Hai mắt Trí Thâm ảm đạm, lập tức tỉnh lại từ cơn mơ.
Đoạn Niết giống như Lan phi quá cố, nhưng rốt cuộc vẫn không phải Lan phi,
Đoạn Quỹ rơi xuống nước bị kinh hãi, quả thật bệnh hơn mười ngày, mà Đoạn Niết so với y bệnh càng lâu hơn, đến đầu xuân thân thể mới chuyển biến tốt.
Gã rời đi mấy tháng, Cửu hoàng tử ra đời, được Hạ vương ban tên Đoạn Quỹ.