Con đường của Thiên Phong Thành. Phố phường này có hình chữ thập, hai bên là đủ loại cửa hàng, nhà trọ và những người bán hàng rong. Đứng trên đường phố. Mang kiểu phim cổ trang, đối diện với Lâm Phàm.
"Bánh bao, bánh bao thịt mới ra lò, không thơm không lấy tiền!"
"Hồ lô đường, hồ lô đường ngọt ngào thơm ngon!"
"Đi ra đi ra! Đồ ăn xin, tránh xa ta một chút!"
·····
Các loại tiếng ồn đều xâm nhập vào tai. Không quan trọng ở đâu, bán bánh bao hay đường hồ lô đều có. Tất nhiên, Có cả người ăn xin. Lâm Phàm cười nhẹ. Điều này thực sự là không thay đổi được bản chất từ xa xưa bao nhiêu cho lắm.
Nhưng không thể không nói, nhìn thấy bánh bao thơm lừng, hắn cũng rất thèm. Từ sáng sớm cho đến bây giờ đã đi 50 dặm, nói là không đói thì giả vờ thôi. Nhưng tiếc thay là tiền trong túi không có ···
"Trước hết, hãy đi bán thanh kiếm này đã." Lâm Phàm chỉ có thể ép xuống ham muốn của bụng, tiến về phía trong con đường. Nguyên chủ trước đây đã đến huyện thành vài lần, không phải là không quen với nơi đây. Muốn bán kiếm, đao hay vũ khí, nơi tốt nhất để buôn bán nói chung là tại giao lộ trong thành.
Vì tại đó có một cửa hàng chuyên kinh doanh vũ khí. Cửa hàng này là - Thần Binh Các! Nghe nói rằng, Thần Binh Các này có nhiều chi nhánh ở nhiều thành trong Đại Long, kinh doanh lớn, vũ khí thần binh bày bán, thu hút sự chú ý của vô số hiệp khách trong giang hồ. Thậm chí ngay cả triều đình cũng... Họ có mối hợp tác với nhau.
Lâm Phàm lựa chọn rèn vũ khí để làm kinh doanh lâu dài, nên tự nhiên phải tìm tới các đại thương gia như thế. Con đường ở Thiên Phong Thành không dài. Sau một thời gian ngắn, Lâm Phàm đã đến trước cửa Thần Binh Các.
Thật đúng là một đại thương gia. Phong cách bày bố thật sự rất sang trọng. Không cần phải nói nhiều, chỉ riêng diện tích của cửa hàng cũng rộng đến một vài mẫu. Điều này là phố sầm uất nhất của Thiên Phong Thành, mà cửa hàng Thần Binh Các có diện tích lớn như vậy, cho thấy sức mạnh tài chính của nó. Thỉnh thoảng, có những người mặc trang phục giang hồ hiệp khách ra vào, có vẻ như kinh doanh cũng khá thuận lợi.
"Thưa khách quan, không biết ngài có cần mua gì không ạ?" Lâm Phàm dừng chân trước cửa, ngay lập tức có gã sai vặt lịch sự tiến tới hỏi thăm. Mặc dù vẻ ngoài của Lâm Phàm không giống như người giàu có, nhưng nhân viên của Thần Binh Các không có ý tỏ sự khinh thường, ngược lại còn lịch sự hỏi thăm. Lâm Phàm cảm thấy kinh ngạc một lần nữa. Không ngạc nhiên vì họ có thể kinh doanh lớn đến như vậy.
"Ta không mua gì cả, ta định bán một loại vài thứ mà thôi." Lâm Phàm hiền lành gật đầu với gã sai vặt, sau đó tiếp tục mở miệng để nêu rõ mục đích của mình.
"Ồ, bán hàng à, khách hàng có thể nói rõ bán loại hàng gì không ạ?" Khuôn mặt gã sai vặt vẫn giữ nụ cười, Thần Binh Các kinh doanh phát triển đến như vậy, chắc chắn có mua bán hàng hóa. Hơn nữa, có một số vũ khí thần binh. Không phải lúc nào hàng mới cũng tốt. Thậm chí có nhiều đao kiếm, sau khi nhuốm máu, còn đắt hơn cả vũ khí mới được rèn.
Ví dụ như Ẩm Huyết Đao, đó là bảo vật của Thần Binh Các, thậm chí chỉ huy sứ của Trấn Vũ Ti Đại Long Vương Triều cũng có ý định mua. Và cây đao này. Chính là một trong những cây đao cũ đã nhuốm máu vô số lần. Khi trước kia Thần Binh Các mua nó từ một người thoái ẩn giang hồ hào hiệp sống ẩn dật.
"Ta muốn bán một thanh trường kiếm.” Lâm Phàm cởi bỏ bao nỉ dài từ lưng.
"Trường kiếm hả?" Gã sai vặt tỏ ra hào hứng. Trong giang hồ, kiếm và đao là vũ khí được ưa chuộng nhất. Đặc biệt là trường kiếm, trong mặt bằng giá tiền, có giá trị cao hơn nhiều. Bởi vì những người trẻ tuổi mới ra đời, điều mà họ thích nhất là đi kèm với một thanh trường kiếm, mơ tưởng về giấc mộng võ hiệp đi tới chân trời xa xăm với kiếm trong tay.
Những tên lăng đầu thanh (trẻ trâu) như thế này, Thật sự là có thể bán với giá cao. Doanh thu của Thần Binh Các, một nửa là nhờ bán trường kiếm mà đạt được.
“Khách quan, mời vào trong, ta mời Nhị chưởng quỹ của chúng ta đến định giá cho ngươi." Gã sai vặt lịch sự hướng hắn bày ra tư thế mời.
"Cảm ơn." Lâm Phàm cảm ơn và cùng gã sai vặt đi vào Thần Binh Các. Không gian bên trong rất lớn, các giá treo vũ khí được làm đặc biệt treo đầy các loại vũ khí, từ các loại kiếm đao phổ thông, đến các vũ khí ít thấy như đại phủ chiến kích (rìu hay giáo), thậm chí cả cung tên và ám khí.
Tuy nhiên, Lâm Phàm không đến mua vũ khí, vì vậy gã sai vặt đưa hắn ta vào một căn phòng riêng. “Khách quan, hãy ngồi ở đây nghỉ trước đi, ta sẽ đi gọi Nhị chưởng quỹ của chúng ta tới." Gã sai vặt sắp xếp Lâm Phàm ngồi xuống và mang tới một ly trà, sau đó quay lại để đi gọi người.
Lâm Phàm ngồi trên chiếc ghế gỗ, lấy thanh trường kiếm do mình rèn ra, bắt đầu mở bao vải. Còn ly trà trên bàn, hắn ta không có ý định uống.
“Nhị chưởng quỹ, đây là vị khách hàng vừa rồi mà ta nói với ngài, dự định bán thanh trường kiếm trong tay." Không lâu sau đó, gã sai vặt vừa đi ra đã dẫn một người đàn ông trung niên vào.