Chương 5

Editor: Ca(OH)2

Mạng mẽo gì chán dễ sợ 😢

Chương 5: Chuốc xuân dược nhằm cưỡng bức, anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện và chương này thật là dễ thở.

Vậy Mã đại soái là người phương nào?

Trước hết thì gã cũng xem như là đồng liêu của Lục Triệu Phong, hai người cùng nằm dưới trướng của Tôn tướng quân.

Tiếp đến, Mã đại soái có biệt danh là mặt rỗ, bởi vì mặt gã bị rỗ từ khi sinh ra, tướng mạo thì xấu xí, tính tình háo sắc vô phương cứu chữa. Lúc trước còn vì một con hát mà chậm trễ quân tình, suýt chút nữa bị Tôn tướng quân dùng quân pháp xử trí.

Mã đại soái thậm chí không biết lỗi sai, mà ngược lại còn ghi thù, cho rằng Lục Triệu Phong đã mách lẻo với Tôn tướng quân. Gã càng nghĩ càng thấy mình đúng, trong lòng càng thêm hận đến thấu xương, vậy nên bình thường không có việc gì làm đều sẽ đến gây phiền toái cho Lục Triệu Phong.

Lục Triệu Phong biết đam mê của gã, liền vội vàng dùng áo khoác quân phục bọc lấy Tô Ngôn đang trần trụi, ôm cậu ra bên ngoài.

Tô Ngôn mơ mơ màng màng rũ đầu, lộ ra một nửa cánh tay trắng đến chói mắt. Gương mặt ửng hồng còn vươn chút nước mắt, đôi môi anh vô thức rêи ɾỉ, không biết đang nói cái gì.

Hách phó quan tiến gần lên vài bước, mới biết đó là tiếng khóc xin mềm như bông, "Không... Không muốn nữa... Tư lệnh..."

Mặt mũi Hách phó quan đỏ lên, Lục Triệu Phong cũng khựng lại một chút, âm thầm nhếch môi mắng một câu "Dâʍ đãиɠ."

Khi nam nhân vừa ôm Tô Ngôn ra ngoài không được bao lâu, đã ngoài ý muốn đυ.ng phải Mã đại soái. Gã đàn ông thấp lùn cường tráng ấy vừa thấy Lục Triệu Phong là lập tức ai u một tiếng, rồi la lớn lên: "Lục tiểu tử, bọn ta miệt mài ở tiền tuyến mà ngươi lại chạy tới chỗ này chơi gái à!"

Lục Triệu Phong giao Tô Ngôn cho phó quan. Hách phó quan luống cuống tay chân đỡ lấy, Tô Ngôn cũng vừa lúc tỉnh lại, mơ màng dụi mắt nói: "Ưʍ... Đây là đâu vậy..."

"Ồ, giọng nói cũng da^ʍ ghê nhỉ, để ta xem là kiểu mỹ nhân gì cái nào."

Lục Triệu Phong "xoạch" một tiếng đổi thành nét mặt cười thân thiện, hắn sải bước tới choàng lấy cổ của gã, làm Mã đại soái lùn hơn một khúc phải lảo đảo cả người.

"Ngươi con mẹ đó làm gì đó!?" Gã nổi giận, suýt chút nữa là rút dao động thủ.

Bên kia, Hách phó quan vội vàng đưa Tô Ngôn chạy đi. Tô Ngôn vừa trải qua một trận tìиɧ ɖu͙© ác liệt, hiện giờ cơ thể vẫn còn bủn rủn, bộ phận dưới người còn không ngừng nhả ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, để lại từng đốm trắng trong suốt đoạn đường đi.

Hách phó quan ngại Tô Ngôn quá chậm, liền không ngừng thúc giục anh, "Tô thiếu gia à, ngươi đi nhanh lên đi, bị Mã đại soái nhìn thấy là xong đời luôn đó!"

Tô Ngôn nghe thấy lời này, nặn ra một nụ cười khổ, "Bộ ta bây giờ ổn lắm sao?"

Hách phó quan đưa anh vào trong một căn phòng rồi nói: "Lục tư lệnh của bọn ta như vậy là đã tốt tính rồi, nếu ngươi rơi vào tay Mã đại soái... Hừ, dù sao thì cũng tự giải quyết cho tốt đi."

Thật sự thì hắn cũng chẳng có hảo cảm với Tô Ngôn một chút nào. Hách phó quan nói xong lời này rồi chạy về lại phòng tập nhảy, hắn lo là Lục tư lệnh và Mã đại soái sẽ gây ra chuyện gì đó mất.

Chỉ còn Tô Ngôn ngồi một mình trong phòng. Anh nhìn người con trai mặt mũi ửng đỏ, khóe mắt còn đọng lại nét tìиɧ ɖu͙© phản chiếu trên gương...

Tô Ngôn đau khổ che mặt lại, "Mình nên làm gì đây... Phải làm gì bây giờ..."

Người làm nghệ thuật luôn nghĩ ngợi rất nhiều, bọn họ thường xem tôn nghiêm còn quý hơn cả mạng sống của chính mình. Mà một thanh niên tôn trọng tự do và tôn nghiêm, yêu thơ ca lẫn nhảy múa như vậy lại bị một tên quân phiệt cưỡng bức, rơi vào tình cảnh trốn không được, mà phản kháng cũng không xong.

Đối với Tô Ngôn, điều đó thật sự chính là sống không bằng chết.

****

Trong lúc đó, Lục Triệu Phong ở bên đây đang phải chiêu đãi gã ôn thần Mã đại soái không mời mà đến.

Rượu trong thành H này vừa thuần túy lại vừa thơm lừng, khiến gã uống mãi không ngớt.

Hai người tuy rằng không ưa gì nhau, nhưng suy cho cùng là vẫn cùng một trận doanh, không thể công khai rạch mặt nhau được. Mã đại soái dưới sự hầu hạ của phó quan, luôn miệng oán giận những việc vặt vãnh. Một đỗi sau, lại nói muốn tìm gái tiết dục, bảo Lục Triệu Phong đưa mỹ nhân ra cho gã.

Lục Triệu Phong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, rồi cười nói: "Nữ nhân thành H này tùy ngươi lựa chọn."

"Ồ, lão đệ cũng hào phóng ghê nhỉ, vậy thì ta đây sẽ chọn theo ý mình, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận đấy."

Lục Triệu Phong cong môi, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Thứ háo sắc này cũng chỉ có bản lĩnh thế thôi.

****

Đến ngày mở tiệc chào mừng, hai tên đại quân phiệt cùng tiến vào một cửa. Mã đại soái ngồi ở chính giữa từ đường như là hoàng đế, còn Lục Triệu Phong thì ngồi ở bên cạnh như là một phó quan.

Dù vậy, Lục Triệu Phong cũng không có biểu hiện bất mãn hay gì, hắn vẫn một thân quân phục thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn, cánh môi kiên nghị hơi hơi nhếch lên. Nhưng chỉ có Hách phó quan là cảm nhận được rằng nam nhân đang bắt đầu không áp chế được cơn giận của mình.

Tiệc rượu bắt đầu vào lúc 6 giờ tối, mở màn là tiết mục xiếc ảo thuật của một đoàn đội.

Người trình diễn đa số đều đứng tuổi, Mã đại soái vốn đã thường xuyên xem từ khi vào nhập ngũ, hôm nay lại thấy một lần nữa, gã liền bất mãn ném vỡ chén rượu. Khiến những nghệ sĩ sợ tới mức vội vàng lui vào trong.

Gã gọi người quản lý các tiết mục đến, cái mồm đầy mùi rượu nói liến thoắng: "Để tiết mục có nhiều cô bé ra trước đi, đỡ cho ông đây phải mệt mỏi tốn thời gian."

Quản lý cung kính nói: "Vậy chọn vũ điệu phương Tây đi ạ."

"Vũ điệu gì?"

Quản lý giải thích sơ qua rồi kêu người nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa.

Một lát sau, ánh đèn sân khấu tối sầm lại. Đôi mắt lập lòe say rượu của Mã đại soái nhìn lên, liền thấy một cô gái xinh đẹp tiến vào sân khấu, ánh đèn lại bật lên và cô bắt đầu bài nhảy của chính mình. Dáng người của cô gái rất đẹp, không thừa không thiếu, đẫy đà mà quyến rũ.

Lục Triệu Phong cũng biết cô nàng, bởi vì đây là bạn gái kiêm hoa khôi trong vũ đội của Tô Ngôn.

Mã đại soái cười tà, vừa nhìn chằm chặp vừa bình phẩm, "Cô bé này trông không tệ. Lục tiểu tử, đây là tình nhân của

ngươi đúng không?"

Lục Triệu Phong nhếch môi, không thừa nhận cũng không phản bác.

Khi Tiểu Phượng nhảy xong, cô lùi về một bên, sau đó là một thanh niên bước vào sân khấu. Gương mặt của y rất tuấn tú, nhưng thần sắc lại hơi tiều tụy, dưới mắt có một quầng thâm, trông như là mấy ngày không ngủ vậy.

Tuy rằng tinh thần không tốt, nhưng những vũ điệu của y lại rất cực kỳ tốt. Dáng múa tuyệt đẹp thích mắt, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như tiên tử hạ phàm, không chút nào thua kém Tiểu Phượng

Lục Triệu Phong nhìn thấy Tô Ngôn, vẻ mặt khẽ thay đổi trong phút chốc. Đôi mắt đen nhánh nhìn thật sâu về phía Tô Ngôn, hơn mười ngày không thấy, hắn lại có chút nhớ nhung y rồi.

Tô Ngôn cũng nhìn thấy nam nhân, nhưng anh rất nhanh đã quay mặt đi, chỉ là khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, bộ dáng sầu bi thống khổ.

Mã đại soái nhìn Lục Triệu Phong, rồi lại liếc về phía Tô Ngôn, trong mắt ẩn chứa thâm ý. Sau đó gã liền giả say mà hét toáng lên, "Đàn ông thì có gì đẹp! Mau cút đi, đổi thành cô bé nhanh ngay cho ông!"

Quản lý sợ tới mức vội vàng đưa Tô Ngôn xuống, anh vốn cũng không muốn ngốc ở trên sân khấu nên tội gì không đi. Quản lý nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Tô Ngôn, bèn nhíu mày nói: "Sao cậu lại nhảy như vậy hả? Mau mau, đi xuống đi, mắc công quân gia tìm ngươi làm khó bây giờ."

Tô Ngôn suy yếu gật đầu, anh cũng muốn về phòng nghỉ ngơi lắm rồi. Nhưng không ngờ mới ra khỏi từ đường, lại đυ.ng phải một quân gia, nhìn quần áo thì có vẻ là quan quân. Người nọ nhìn thấy Tô Ngôn, hai mắt liền sáng ngời, hỏi: "Ngài là Tô tiên sinh đúng không?"

"Đúng vậy, ngài là ai?"

Quan quân kia cười nói: "Tư lệnh của chúng tôi có việc tìm ngài."

Tư lệnh...

Trong đầu Tô Ngôn lập tức hiện ra bộ dáng cao lớn lạnh lùng của nam nhân, anh chua xót nói: "Tôi có thể không đi được không?"

Quan quân bất đắc dĩ đáp lại, "Tô tiên sinh, ngài đừng làm khó chúng tôi mà."

Tô Ngôn không còn cách nào khác, chạy không thoát, trốn không xong, chỉ có thể đi đến nơi mà anh biết rõ nó là hang hổ.

Trên đường đi còn đυ.ng phải Hách phó quan. Tô Ngôn cho rằng vị quan quân này và Hách phó quan có quen biết nhau, nhưng Hách phó quan chỉ liếc nhìn anh vài lần rồi hớt hải chạy về phía từ đường.

Linh cảm củau Tô Ngôn mách bảo có gì đó không đúng, anh nhẹ giọng hỏi: "Ngài là thuộc hạ của Lục tư lệnh sao?"

Quan quân kia gật gật đầu rồi nói: "Tôi ở ngoài thành, vừa mới được gọi về, ngài thấy lạ mặt cũng đúng thôi."

"À..."

Khi đến thư phòng, ngoài cửa còn có binh lính đứng gác. Vị quan quân kia đưa Tô Ngôn vào rồi đóng cửa đi ra ngoài, đến khi anh đi tới mở cửa ra, lại phát hiện nó đã bị khóa trái từ bên ngoài rồi.

Tô Ngôn cảm thấy có chút bất an, nhưng nghĩ là Lục Triệu Phong cố ý bày trò trêu chọc, lát nữa thế nào cũng sẽ đến đây làm nhục cơ thể xác của anh thôi. Nghĩ như vậy, Tô Ngôn liền vừa thẹn vừa tức, cắn môi thầm hạ quyết tâm hôm nay chắc chắn sẽa không cho nam nhân chạm vào mình.

Đang lúc oán giận, cửa đột nhiên mở ra. Tô Ngôn cứng người, rưng rưng quay đầu lại, rồi bỗng hoảng sợ lùi về phía sau vài bước.

Người tới không phải là Lục Triệu Phong, mà chính là cái gã Mã đại soái vừa vào thành kia.

Mã đại soái lớn lên vừa lùn vừa đô, mặt mũi còn xấu kinh khủng. Giờ phút này gã đang nhìn Tô Ngôn với ánh mắt ẩn chứa sắc dục, "Ngươi chính là thỏ con mà tiểu tử Lục Triệu Phong kia nuôi đúng không."

Sắc mặt Tô Ngôn tái nhợt, anh ngập ngừng lắc đầu, "Không, tôi không phải."

"Không phải? Haha, đừng cho rằng ta là kẻ ngu không biết gì, cái người mà họ Lục kia giấu mấy ngày này chính là ngươi."

Tô Ngôn biết gã không có ý tốt, anh sợ hãi lùi về phía sau, cho đến khi đυ.ng phải bàn bát tiên mới không lùi được nữa.

Mã đại soái nhìn bộ dạng sợ sệt của Tô Ngôn, gã vừa cởi lưng quần, vừa cười dâʍ đãиɠ đi tới, "Thỏ con à, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta đi. Mà đương nhiên nếu ngươi dám phản kháng, ông đây liền tiền da^ʍ hậu sát, sẵn tiện đưa mấy gã đàn ông trong đội ngươi chết theo luôn."

Tô Ngôn nghe vậy tuyệt vọng muốn chết, anh quỳ xuống cầu xin Mã đại soái, "Tôi không phải thỏ con gì cả, cầu xin quân gia hãy tha cho tôi..."

Mã đại soái nhìn anh thê thảm cầu xin, lại nghĩ đến bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của Lục Triệu Phong, ý muốn quyết tâm làm nhục càng thêm mạnh mẽ. Gã túm lấy Tô Ngôn rồi đè anh xuống bàn, một tay nhanh chóng cởi bỏ đũng quần của mình.

Tô Ngôn liều mạng chống cự, hung hăng đẩy ra Mã đại soái ra. Mã đại soái tuy cũng là quân nhân, nhưng hình dáng lại kém xa Lục Triệu Phong, hơn nữa lúc này còn uống quá chén, vì thế nên dễ dàng bị Tô Ngôn đẩy cho lảo đảo.

Gã chật vật giữ vững cơ thể, sau đó thẹn quá thành giận, hùng hổ tiến lên tát Tô Ngôn một bạt tai.

Tô Ngôn bị đánh lệch đầu qua một bên, gò má nhanh chóng sưng vù, thế nhưng anh không hề cầu xin mà lại đấm đá loạn xạ như bị phát điên, nhất thời khiến Mã đại soái không thể đến gần được.

"Mẹ nó, thật cứng đầu! Người đâu, người đâu!!" Gã hét lớn.

Phó quan ở ngoài cửa vội vàng tiến vào. Thấy tình cảnh như vậy, lập tức gọi thủ hạ tới đè Tô Ngôn lại. Tô Ngôn điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn bị giữ chặt tay chân và bị xé rách quần áo.

Mã đại soái hùng hùng hổ hổ mà cởi ra đũng quần, hung hăng nói, "Cho hắn uống thuốc đi, có thuốc vào là ngoan ngoãn ngay, để ông đây xem ngươi có thể cứng đầu được bao lâu!"

Tên phó quan kia lấy lọ xuân dược mà Mã đại soái thường dùng ra, cạy miệng Tô Ngôn rồi cưỡng ép rót vào. Tô Ngôn quay đầu trốn tránh, bị sặc đến ho khan không ngừng, nhưng vẫn nuốt phải một ít. Phó quan sợ anh gọi bậy, bèn bóp cằm anh đổ thêm một lọ nữa.

Tô Ngôn tuyệt vọng trừng lớn hai mắt đẫm nước. Rất nhanh, tứ chi vốn dĩ đang giãy giụa của anh dần dần ngưng lại, rồi rơi phịch xuống bàn, và cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Lúc này, Mã đại soái đẩy tên phó quan ra, cười da^ʍ đè lên người Tô Ngôn, "Hahaha ngoan rồi chứ gì. Phải ngoan như vậy, hầu hạ ông sướиɠ rồi, ông sẽ cho ngươi về với Lục tiểu tử."

Tô Ngôn nghe thấy lời này cũng không phản ứng gì, chỉ mơ màng gật gật đầu, vậy mà lại ngầm đồng ý.

Mã đại soái thấy thế liền lột quần Tô Ngôn ra, gã vốn cho rằng y là một thỏ con, nhưng không ngờ lại là một người song tính.

"Ồ, ra là một song nhi. Ông đây đã nếm qua vô số bụi hoa ngần ấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy một người song tính, con mồi hôm nay thật là mới mẻ~"

Đùi của Tô Ngôn bị Mã đại soái tách ra, sò nhỏ vì tác dụng của xuân dược mà chảy ra dịch nhầy, thịt môi âʍ ɦộ còn mấp máy đóng mở. Dù vậy, Tô Ngôn cũng không cảm thấy nhục nhã, anh chỉ cảm thấy mình như đang chìm vào một giấc mơ, mà bàn tay đang vuốt ve anh chính là của một người đàn ông cao lớn mặc quân phục, và có tên Lục Triệu Phong.

Là hắn ư...

Vậy thôi mình cứ cho đi...

Ngay lúc Tô Ngôn nguyện ý sa đọa, anh bỗng mơ hồ nghe thấy có người kêu tên mình, sau đó là từng phát súng "bằng bằng bằng" đi kèm tiếng đực rựa tru tréo như heo vang lên. Tô Ngôn xụi lơ nằm lệch qua trên giường, cho đến khi được một người chặn ngang bế lên, thô lỗ ấn vào l*иg ngực.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Triệu Phong tái mét, đôi mắt đen nhánh tràn ngập tức giận, "Sao ngươi lại ở đây...?!"

Vẻ mặt Tô Ngôn mờ mịt, mơ màng chậm chạp lắc lắc đầu. Lục Triệu Phong lập tức hiểu là anh bị chuốc thuốc, hắn không nói gì nữa mà ôm anh ra khỏi phòng.