Chương 3

Editor: Ca(OH)2

Chương 3: Bị con chym béo ú của quân phiệt giã bay màu, báo hại thanh niên yếu đuối phun nước không ngừng.

Ngày hôm sau, Tô Ngôn nặng nề tỉnh lại, cả người tràn đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙©, phần da thịt bên trong đùi toàn là dấu tay xanh tím, cùng với phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại đang chảy ra từ cái nơi đáng xấu hổ kia.

Anh gian nan bò dậy, cơ thể vừa động đã đau đớn không thôi, vùng eo lại càng vừa xót vừa căng, thốn như là bị ai đó đánh gãy đi vậy.

"Hix..." Tô Ngôn yếu đuối sụt sịt khóc. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân là đàn ông con trai mà có ngày lại bị quân phiệt làm nhục.

Gã đàn ông đó bá đạo chiếm hữu anh như thế, làm anh cảm thấy chính mình hệt như một thằng trai bao hạ tiện vậy.

Tô Ngôn là người có tâm tư tỉ mỉ, ôn hòa thiện lương. Từ ngày nhà tan cửa nát, ra ngoài trải đời cho đến hôm nay, anh chưa bao giờ gặp phải nạn lớn như vậy. Làm cho Tô Ngôn giờ phút này hoàn toàn luống cuống tay chân, chỉ biết rơi nước mắt, vừa vì thẹn cũng vừa vì sợ.

Trong lúc tinh thần không ổn định, anh nhìn thấy một đoản kiếm được nạm đá quý nằm trên bàn bát tiên. Tô Ngôn run rẩy, sợ hãi duỗi tay cầm lấy kiếm.

Vỏ kiếm lạnh băng trái ngược với nhiệt độ cơ thể, ập vào thần kinh khiến Tô Ngôn sợ càng thêm sợ, anh ngay cả dẫm phải con kiến cũng thấy áy náy vạn phần, huống chi là phải gϊếŧ người...

Tay anh bỗng dưng buông lỏng, đoản kiếm rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng "lạch cạch" chói tai trong căn phòng yên ắng.

Tô Ngôn bất lực khóc, dù trong lòng vô cùng hận khi bị cướp đi lần đầu, bị cưỡиɠ ɧϊếp cũng như bị hạ nhục tôn nghiêm, nhưng anh vẫn không dám kết thúc sinh mạng của người khác.

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Tô Ngôn kinh hoảng tột độ, ngay khi Lục Triệu Phong mở cửa, anh cầm lấy đoản kiếm rồi nằm lại trên giường.

Lục tư lệnh một thân quân phục bước vào, thân hình cao lớn mang theo gió lạnh thấu xương. Hắn vào phòng, nhìn thấy đoản kiếm trên bàn đã biến mất, ánh mắt liền nheo lại, sau đó đi đến mép giường và vén màn che lên.

Cậu thanh niên xinh đẹp trên giường lập tứ co rúm lại, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt dính chút nước mắt.

Lục Triệu Phong cúi ngươi xuống, hô hấp nóng rực phả vào gương mặt tái nhợt Tô Ngôn, làm lông mi anh không nhịn được mà run rẩy.

Lục Triệu Phong nhìn anh thật sâu, ánh mắc sắc dục làm người ta sởn cả gai ốc.

Tô Ngôn bị ngó đến khϊếp hồn kinh vía, môi run rẩy, khóe mắt chảy ra càng nhiều nước mắt, trong cổ họng nỉ non một tiếng khóc rất nhỏ.

Lục Triệu Phong nghe xong, lửa dục càng thêm bùng cháy, hắn cởi bộ quân phục lạnh băng của mình ra, thân hình bự con đè sụp lên người Tô Ngôn.

Tô Ngôn sợ tới mức kêu lên một tiếng, hoảng sợ móc đoản kiếm ra, dùng hết sức đâm về phía Lục Triệu Phong. Hắn nhanh tay kiềm chặt cổ tay của anh, bóp mạnh một cái, Tô Ngôn lập tức đau đớn buông tay ra, đoản kiếm lại rơi xuống mặt đất.

"Ngươi dám gϊếŧ ta."

Tô Ngôn nghe vậy, hoảng sợ tái nhợt cả mặt, anh khóc thút thít lắc đầu.

"Hức... Xin lỗi... Đừng gϊếŧ tôi mà... Hu hu..."

"Thằng trai bao này, lá gan cũng lớn quá nhỉ." Lục tư lệnh nghiến răng, hùng hổ như thổ phỉ. Hắn vươn tay xé rách quần áo Tô Ngôn, anh sợ tới mức gào chói tai, tứ chi giãy dụa, kết quả là bị tát một cái thật đau đớn.

"Không! Tư lệnh, tôi xin ngài, làm ơn buông ra...! Đừng mà!" Một bên má bị tát sưng đỏ bừng, gương mặt anh ướt đẫm nước mắt, trong mắt đầy tuyệt vọng, trông bất lực và đáng thương vô cùng.

"Có vẻ là tối hôm qua ta không đυ. ngươi đủ rồi!"

Tô Ngôn cực kỳ xấu hổ lẫn giận dữ, thét chói tai. Anh vừa khóc thút thít, xin tha, vừa cố gắng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Triệu Phong vặt trụi lông.

Lúc này, trên chiếc đệm màu trắng gạo, có một chàng thanh niên quần áo xộc xệch đang nằm rên ư ử. Da thịt anh ta trắng nõn sáng pónk, vừa trông như những đoá tuyết liên Thiên Sơn màu trắng thuần khiết, mà cũng vừa trông như sữa bò tươi thượng hạng của Tây phương.

Lục tư lệnh bự con như trâu thô lỗ bóp chặt eo thanh niên, thân hình mạnh mẽ màu mật ong cùng với thân hình thon dài trắng nõn của thanh niên tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

"Tôi cầu xin ngài, hãy tha cho tôi, làm ơn buông tôi ra đi...!" Dưới sự ép buộc tàn nhẫn của Lục Triệu Phong, vòng eo gầy yếu bị bắt xoay lắc của Tô Ngôn như cành liễu uốn lượn bay trong gió.

Gò mông thịt thà đầy đủ, vừa vểnh vừa cong, bị cái háng đực rựa của nam nhân phía sau dọng cho bẹp bẹp bẹp dí dí dí, không ngừng rung rinh tạo thành từng cơn sóng nhấp nhô dâʍ đãиɠ.

Tô Ngôn xấu hổ lắc lắc đầu, khóc ngất một dòng sông, vùиɠ ҡíи đã sớm là một mớ hỗn độn. Lỗ bướm vốn nhỏ hẹp bị kéo căng rộng ra, hai mép thịt bị dọng sưng múp nhiệt tình khép khép mở mở, hộc ra một bãi nước dãi, lẳиɠ ɭơ vuốt ve chú chim dã thú đang chơi đùa cùng nó.

Lục Triệu Phong hưởng thụ tường thịt mềm mại co rút, dươиɠ ѵậŧ đen bự ướt nhèm nhẹp mãnh liệt ra vào, điên cuồng giã phầm phập vào cái bướm không chút nể nang, làm lỗ nhỏ đỏ hồng giàn giụa nước sốt.

Ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại đêm qua cũng bị moi hết ra ngoài, phần thì bị dọng cho văng tung toé, phần thì nhỏ giọt xuống chăn đệm.

"A...! Không... Tha cho tôi đi... Hức... Đau quá... Ư... Tôi không chịu được...!"

Nghe vậy, bàn tay Lục Triệu Phong càng không chút thương tiếc mà đét bốp bốp lên cái mông Tô Ngôn, một tay khác thì phối hợp xoa bóp núʍ ѵú ngon miệng của anh, chơi cho nó nưng nứиɠ dựng lên, sưng to đỏ bừng như quả anh đào.

Lục tư lệnh kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, thấy cơ thể Tô Ngôn run rẩy, vừa thút thít vừa thở gấp, liền khẽ cắn vành tai anh, đầu lưỡi quấy loạn lỗ tai như đang moi móc cái bướm.

Tô Ngôn trong trắng đáng thương làm sao chịu được kiểu khıêυ khí©h này, hai mắt anh lập tức tan rã, chỉ chốc lát đã đắm chìm vào lửa dục mà Lục tư lệnh đốt lên, đôi môi hồng hào tràn ra từng tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Lục Triệu Phong nhìn Tô Ngôn vô thức thể hiện mị thái mê người của mình, hắn càng thêm hăng máu, dươиɠ ѵậŧ ȶᏂασ "phập phập phập" vào lỗ ướm ướt nhẹp.

Một tay hắn lưu loát đét "bốp bốp bốp" cái mông mướt mồ hôi, một tay khác thì nắm mắt cá chân của anh, hưởng thụ vách thịt bên trong hết co rồi lại bóp.

"A ~~ Lớn quá ~~ Thật khó chịu ~~ To lắm ~~ Không, không chịu nổi ~~" Tô Ngôn như đã từ bỏ tôn nghiêm của mình, anh rên lớn khóc xin, mông thịt điên cuồng xoay xoay dẩy đầm, thân thể trắng nõn cũng bay lắc loạn xạ.

Lục Triệu Phong nhìn bộ dáng xấu hổ nhưng thích muốn chết của Tô Ngôn, du͙© vọиɠ muốn bắt nạt trong hắn càng thêm dậy sóng. Cái háng đĩ đực đưa đẩy như tam như dại, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra nhanh đến độ tạo ra dư ảnh, đạt tới cấp độ thượng thừa.

Cơ thể Tô Ngôn lắc lư càng ngày càng kịch liệt, mông thịt bay nhảy cũng càng lúc càng điên khùng, anh cảm thấy cả người mình như bị một ngọn lửa vây lấy, nó cắn nuốt lý trí còn sót lại trong anh, làm anh không thể không hãm sâu vào sự phê pha mà nó đem lại.

"Ư... A... Xin ngài... Chậm lại một chút... Hức..."

"Xin ta cái gì ?" Lục Triệu Phong khàn giọng hỏi.

Tô Ngôn đỏ bừng cả mặt, cắn môi rêи ɾỉ ư ử, lại không chịu nói. Lục Triệu Phong thấy anh còn lì lợm, dươиɠ ѵậŧ bự lập tức đυ. mạnh một phát, qυყ đầυ béo bất ngờ đυ.ng trúng cửa hang kì bí, còn hung hăng tung lủng rồi cắm "phập" vào bên trong, hoàn thành nhiệm vụ đυ. mở cổ tử ©υиɠ.

"Aaaahh——!"

"Nói, xin ta cái gì!"

"A hức...Xin... Ưʍ... Xin ngài..."

Lục Triệu Phong nhếch mép, đột nhiên rút hết cả con chim béo ú ra khỏi bé bím, chỉ để lại qυყ đầυ là chọt ngay cái lỗ ướt mềm.

Tường thịt đang kéo căng đột nhiên bị bắt xịt hơi, làm nó tức giận không thôi, lập tức mấp máy co rút kháng nghị, báo hại Tô Ngôn không hiểu gì phải mở to mắt nhìn nam nhân, trong đôi mắt ầng ật nước toàn là mờ mịt và ngượng ngùng.

"Có muốn dươиɠ ѵậŧ không ?"

Câu hỏi da^ʍ ô tục tĩu như vậy, Tô Ngôn làm sao dám trả lời, anh xấu hổ đỏ hết hai bên tai, khóc hức hức không buồn hé răng.

Lục Triệu Phong thích nhất là chinh phục những kẻ quật cường thế này.

Hắn quyết định không ôn nhu nữa, hắn chuyển hai tay từ bóp mông sang nắm hai cẳng chân của Tô Ngôn, dồn hết toàn bộ sức lực xuống nửa người dưới.

Dươиɠ ѵậŧ húc mạnh vào khe bướm rồi lập tức đưa đẩy điên cuồng như đang đánh nhau với kẻ địch ở sa trường, nhiều lần hành quân thần tốc, dọng đôm đốp lên cổ tử ©υиɠ, làm Tô Ngôn thê thảm thét chói tai, khuôn mặt vặn vẹo, cánh môi bị cắn đến chảy máu.

"A ~~ Ứ ~~ Không ~~ Dừng lại ~~ Aaah~~~!"

Dưới từng cú đυ. ȶᏂασ nện mãnh liệt của Lục Triệu Phong, cổ tử ©υиɠ của Tô Ngôn đã mềm xốp đến sắp nát bét, còn tự động co bóp thít lại, muốn gợi cᏂị©Ꮒ bao nhiêu có gợi cᏂị©Ꮒ bấy nhiêu.

Cơ bắp toàn thân nam nhân lập tức căng chặt, hắn gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, rồi điên khùng nắc háng mạnh bạo về phía trước, đưa thằng nhỏ đầu ©ôи ŧɧịt̠ cứng như đá thẳng tắp chui tọt vào tử ©υиɠ!

Tô Ngôn bị nện đến kêu gào vừa bi vừa thảm, những sợi tóc ướŧ áŧ lung tung lắc lư theo từng cú đưa đẩy, gương mặt ửng đỏ đẫm nước mắt. Trong đôi mắt ấy toàn là mê ly và khổ sở, nhưng có lẽ chỉ có một phần là đau đớn, mà phần nhiều hơn thì là đê mê vì cơn kɧoáı ©ảʍ đốt thân bay hồn này.

"A ~~ Không ~~ Chết mất ~~ Tư lệnh ~~ Tư lệnh xin tha mạng ~~ Ư ~~~"

"Thằng điếm, ông đây quất ngươi có sướиɠ không hả! Có cắm đầy tử ©υиɠ của ngươi không!"

"Aahh ~~~ Cắm vào rồi ~~ Hư bụng ~~ Ư a ~~ Tư lệnh ~~ Đừng mà ~~ Không chịu nổi ~~~"

Chỗ giao hợp của hai người không ngừng bùm bùm chéo chéo, nước nôi văng vãi khắp nơi, Tô Ngôn bị ȶᏂασ đến trợn trắng mắt da^ʍ kêu.

Lục Triệu Phong nhìn người mắt phượng mày ngài, da trắng bím thơm nằm dưới thân mình, càng thêm sách súng ra sức nã đạn, vòng eo đĩ đực hùng hổ dọng "bép bép bép", dọng điên dọng dại, dọng như máy đóng cọc, dọng bay con mồi!

"Aaahh ~~~ Ưm a a ~~~ Không ~~~ Dừng lại a a a ~~" Tô Ngôn kêu gào càng lúc càng thảm, cơ thể run rẩy vặn vẹo loạn xạ như cá mất nước.

Lục Triệu Phong biết Tô Ngôn sắp lêи đỉиɦ rồi, hắn tiếp tục nã đạn với tần suất cao kinh khủng, đầu nấm chui vào móc khuấy khoang tử ©υиɠ ẩm ướt một trận.

Tô Ngôn bị kích nứиɠ đến bỗng dưng ngửa đầu thét chói tai, hai tay gắt gao túm lấy đôi tay cơ bắp của nam nhân, cả móng tay cũng đâm sâu vào da thịt.

Lục Triệu Phong căn bản không để bụng chút vết thương ngoài da này, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã tọt vào trong tử ©υиɠ, từng tấc thịt trong đó đều dâʍ đãиɠ bú ɭϊếʍ, vách thịt bên ngoài cũng điên cuồng khít chặt, làm cho con chym bara đang ra ra vào vào sướиɠ từ A tới Z.

Lục Triệu Phong bị kẹp phê đến bự dươиɠ ѵậŧ, cán cây mập thêm mấy vòng, căng tới mức Tô Ngôn cuồng loạn vặn vẹo rêи ɾỉ!

"Mẹ nó, kẹp ông đây sướиɠ bỏ mẹ, ngươi là cái bướm đĩ nhất mà ta từng trải qua!!"

Nghe được lời khen thô tục của Lục tư lệnh, Tô Ngôn thấy nhục nhã và xấu hổ vô cùng, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt vặn vẹo. Anh còn chưa kịp lên tiếng phản bác, lại bị hϊếp điên hϊếp cuồng thêm một vòng nữa.

Tứ chi Tô Ngôn run rẩy, âʍ đa͙σ co chặt, anh liều mạng ôm lấy cổ nam nhân như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vừa thở gấp vừa khóc hụ hụ.

"Không ~~~ Cho ta ~~~ Ư ~~~ Cầu ngài ~~~ Đừng mà ~~~ Đừng tra tấn tôi nữa ~~~ A hức ~~~ Tha cho tôi ~~ A ~~~ Cầu xin ngài ~~~"

"Nói, cầu ta bắn vào bên trong!"

Tô Ngôn đáng thương đã bị làm đến ý thức mơ hồ, đôi mắt ướŧ áŧ gật đầu, chỉ hy vọng nam nhân có thể tha cho chính mình, tha cho tử ©υиɠ lẫn cái nơi sưng đỏ thối nát bị sử dụng quá độ của chính mình.

Lục Triệu Phong nhìn thanh niên xinh đẹp lẳиɠ ɭơ dưới thân, hắn đột ngột dọng háng "bép" một phát, dươиɠ ѵậŧ chui sâu ơi là sâu! Trong cái bướm tràn ngập nước da^ʍ ấm áp, qυყ đầυ bự hung hăng bắn ra một mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙!

Từng dòng sữa nóng bỏng, sền sệt như nước tương xối thẳng vào tử ©υиɠ, xối cho Tô Ngôn biểu tình tan rã, đôi mắt mất tiêu cự, hai tay gắt gao ôm chặt nam nhân cao lớn, thân thể trắng nõn giật tưng tưng.

Sau đó, cái bím đột ngột phun nước lần thứ ba, một lượng nước sốt mãnh liệt ộc ra, tưới từ đầu nấm cho đến cán cây dươиɠ ѵậŧ, tựa như thả nguyên con chym bơi trong làn nước ấm.

Nước da^ʍ hoà lẫn với mấy đồng chí lăng quăng tràn ra khỏi âʍ ɦộ, nhỏ giọt xuống đệm chăn dưới thân.

Lục Triệu Phong rất vừa lòng Tô Ngôn, tính tình dịu ngoan, lại còn là một song nhi xinh đẹp.

Quan trọng nhất là, tài tử ngoài đường, phò phạch trên giường.

Hắn ôm lấy Tô Ngôn, nắm cằm ép buột anh há miệng ra, sau đó vói lưỡi vào bên trong, quét một lượt quanh khoang miệng, môi lưỡi quấn quýt dây dưa, nước bọt trộn lẫn nước bọt.

Tô Ngôn bị ép hôn lưỡi, đôi mắt anh nhắm lại, khoé mắt chảy ra chút nước mắt. Mặc dù vẻ mặt đau khổ, nhưng bé bím thì lại nhiệt tình như lửa, lỗ nhỏ vừa mới lêи đỉиɦ đã bú chặt lấy anh chym bự, kẹp kẹp kẹp không cho rời đi.

"Ưʍ..."

Trong cổ họng anh tràn ra tiếng khóc yếu ớt. Rất nhanh sau đó, lại mồi lửa hứng trong người Lục Triệu Phong cháy lên, làm hắn nắc háng hϊếp chết luôn cho chừa.

****

Tô Ngôn mất tích ba ngày liền.

Đến sáng ngày thứ tư, anh mới mệt mỏi trở lại vũ đội. Quản lý thấy thần sắc anh không tốt, cho rằng bị thương bèn tới hỏi thăm vài câu. Tô Ngôn bỗng tái mặt giật lùi ra sau, miệng chỉ một mực nói muốn về phòng nghỉ ngơi.

Quản lý quý trọng người tài, thấy vậy liền để cho anh đi nghỉ, nhưng đồng thời cũng báo tin cho Tiểu Phượng biết.

Tiểu Phượng tưởng rằng Tô Ngôn đã nhát gan bỏ trốn rồi, nhưng mà có một điều lạ là Lục tư lệnh cũng không tìm gặp cô nữa, cô bèn chủ động đi tìm, cuối cùng lại bị lính canh đuổi ra ngoài, thật sự làm cô không hiểu gì cả.

Tiểu Phượng gõ gõ cửa phòng Tô Ngôn.

Tô Ngôn là người khiêu vũ tốt nhất trong đội, nên cũng được hưởng một căn phòng riêng biệt. Anh nghe thấy tiếng đập cửa, tinh thần lập tức hốt hoảng, thanh âm phát ra cũng thay đổi, "Ai, là ai!?"

Tiểu Phượng hỏi, "Anh làm sao vậy, mấy ngày nay anh đi đâu đấy ?"

Tô Ngôn nhớ đến những hôm bị người đàn ông tràn đầy ham muốn kia cưỡиɠ ɧϊếp đến không biết ngày hay đêm, anh thống khổ che tai lại, "Không có việc gì đâu, em đi đi, hãy cứ xem anh như một kẻ vô hình, xin em đấy...."

Tô Ngôn rất ít khi sa sút tinh thần như vậy, Tiểu Phượng hơi lo bèn nói vài câu. Nghe thấy anh chỉ toàn nỉ non khóc thút thít, cô cũng bất đắc dĩ mà bỏ đi.

....

Ba ngày lại trôi qua, Tô Ngôn gầy đi vài vòng mới ra khỏi phòng.

Ở thời kỳ này, cuộc sống không tốt, lương thực cũng không đủ, bớt đi một phần ăn của Tô Ngôn thì người khác trong vũ đội sẽ được ăn nhiều hơn, cho nên cũng không ai đi khuyên giải hay an ủi gì anh cả.

Lúc này, quản lý nói: "Lục tư lệnh muốn mở yến tiệc, ngày hôm đó sẽ có các tiết mục biểu diễn, ngoại trừ đoàn quân ngũ tham gia hát quân ca, thì còn lại chính là văn nghệ của chúng ta. Hách phó quan còn dặn, ngoài những ảo thuật gánh xiếc ra, thì phải có bài khiêu vũ Tây Âu, còn chỉ rõ là muốn Tô Ngôn và Tiểu Phượng nhảy cặp."

Tô Ngôn nghe thấy ba chữ "Lục tư lệnh", cả người lập tức phát run, đôi mắt u buồn mắt tràn ngập sợ hãi.

"Tôi không muốn nhảy."

"Tô Ngôn, cậu không muốn sống nữa sao ?" Quản lý mắng một câu, sau lại tận tình khuyên nhủ, "Tô đại thiếu gia à, ngài không muốn sống cũng được thôi, nhưng đừng liên lụy đến 5-60 người trong vũ đội của chúng ta chứ."

Tô Ngôn nghe vậy, mặt mày liền đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng yên lặng đến phòng tập luyện nhảy.

Thân hình của Tô Ngôn rất đẹp, không cao cũng không thấp, dáng người tinh tế, mang cả vẻ nhu mỳ của nữ giới lẫn cứng cỏi của nam giới. Độ mềm dẻo của cơ thể cũng rất tốt, dù là vũ đạo của Đông Phương hay Tây Phương đều thực hiện được hết, dáng múa mang vẻ đẹp sâu kín của hí khúc, cũng mang cả nét phóng khoáng của vũ khúc.

Tô Ngôn chỉ cần đến với khiêu vũ, hoà mình vào từng bước nhảy, thì những gì phiền não cũng bị lãng quên hết. Tứ chi của anh linh động nhu mỹ, trông như là tiên tử đang nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời.

Quản lý vừa lòng gật gật đầu, đã sáu bảy ngày không luyện tập mà còn nhảy tốt như vậy, gã cũng yên tâm rồi.

Nhưng khi gã xoay người ra sau, bỗng phát hiện một quan quân đẹp trai cao lớn đang đứng ngoài cửa sổ nhìn Tô Ngôn. Gương mặt người nọ có hơi quen quen, nhưng người quan quân đang cúi đầu đứng bên cạnh người đó thì gã lại càng quen thuộc hơn, hoá ra đó là Hách phó quan.

"Ôi ôi, không phải là Hách trưởng quan đây sao, ngọn gió nào đưa ngài tới chỗ này thế ? Ngài cứ yên tâm, tiết mục trong ngày lễ chúng tôi tuyệt đối sẽ chuẩn bị chỉnh chu."

Nghe thấy âm thanh của quản lý, Tô Ngôn đang khiêu vũ bỗng dưng xoay người lại. Khi thấy gã quan quân bên cạnh Hách phó quan, khuôn mặt hồng hào của anh lập tức trắng bệch một mảnh.

Hắn, hắn, làm sao hắn lại ở đây!

Cả người Tô Ngôn bắt đầu phát run một cách không thể khống chế, tựa như là nhìn thấy ma quỷ vậy.

Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn kia chính là đại soái Lục gia quân – Lục Triệu Phong. Hắn nhìn Tô Ngôn vài lần, sau đó đi vào phòng luyện tập. Trong phòng còn có mấy người đang luyện nhảy, luyện thanh, bọn họ thấy quan quân tiến vào, lập tức khẩn trương lui về sau.

Tô Ngôn đứng đơ tại chỗ, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Hách phó quan sai gã quản lý mang ghế lên cho Lục tư lệnh ngồi. Lục Triệu Phong đại mã kim đao* ngồi xuống, tay cầm roi ngựa, giày ủng dẫm lên một cái ghế dựa khác, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tô Ngôn.

(Đại mã kim đao: Mô tả hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.)

Tô Ngôn bị nhìn đến càng thêm sợ hãi. Những ký ức đáng sợ, khuất nhục, đau khổ không cách nào quên được khiến anh chỉ muốn tung cửa chạy ngay đi, nhưng anh không thể làm như vậy, vì thế sẽ chọc giận Lục Triệu Phong và liên lụy đến cả vũ đội.

Tô Ngôn chỉ còn một con đường là căng da đầu tiếp tục khiêu vũ. Nhưng cũng do sợ hãi, nên động tác của anh bị cứng ngắt, tay chân không phối hợp, vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ướŧ áŧ đảo loạn, không dám nhìn bộ dáng của nam nhân.

Lục Triệu Phong nhìn chăm chú một lát, sau đó ngoắc tay Hách phó quan thì thầm vài câu. Hách phó quan lập tức nói: "Tô tiên sinh đừng nhảy nữa, tư lệnh của chúng tôi muốn ngươi hát một bài."

Thật ra giọng hát của Tô Ngôn còn tốt hơn những điệu nhảy của anh, một người đa tài đa nghệ, rất nhiều ca khúc đều là tự tay anh sáng tác.

Nhưng lúc này khi đối mặt với gã ác ma đã cưỡиɠ ɧϊếp chính mình kia, Tô Ngôn dù tài tình đến đâu, thì cũng không có tâm biểu diễn.

Quản lý vội vàng nháy mắt ra hiệu, Tô Ngôn bi phẫn chua xót, anh rối rắm một lát, cuối cùng cũng phải run run mở miệng.

Thanh âm của anh rất êm tai, uyển chuyển ngân dài, trong suốt thuần túy, khi thì trong trẻo, khi thì mềm ấm. Tô Ngôn là người miền nam, giọng *Ngô nông trong lúc hát cũng vô thức lộ ra, Lục Triệu Phong vừa nghe liền sáng mắt, du͙© vọиɠ trong con ngươi càng thêm đậm.

(Ngô nông: Đất Ngô – vùng miền nam tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, gọi người là nông.)

Hoá ra là một con hát, thảo nào tiếng rên lại ngọt và mềm như vậy.

Tô Ngôn bị ánh mắt nóng bỏng của Lục Triệu Phong nhìn mà muốn bay màu, gương mặt ngày càng đỏ hồng.

Dần dần, âm tiết của anh bắt đầu có vấn đề, hát đến cuối bài còn bị mất tiếng, quản lý bèn vội vàng hoà giải, "Gần đây tâm trạng của Tô Ngôn không ổn, chứ bình thường cậu ấy ca hát tốt lắm, trưởng quan ngài ngàn vạn lần đừng có nóng giận nha."

Chỉ là, Lục Triệu Phong không có tí xíu không vui nào, ngược lại còn cà rỡn bước về phía Tô Ngôn. Tô Ngôn sợ tới mức lui về sau vài bước, nhưng vẫn bị nam nhân bắt được.

Bàn tay to lớn, nóng rực vuốt ve lòng bàn tay của Tô Ngôn, làm anh mặt đỏ tai hồng, run giọng kháng cự, "Không, không được, thả tôi ra...!"

Vẫn là khẩu âm mềm mại ấy, Lục Triệu Phong nhịn không được mà kéo anh lại gần hơn chút nữa.

Tám ngày không thấy, hắn thế mà lại có chút nhớ nhung Tô Ngôn, nhớ đến thân hình mảnh khảnh tinh tế, nhớ những tiếng khóc rên dâʍ đãиɠ, cũng nhớ cả bộ dáng lêи đỉиɦ đầy rực rỡ của anh ta.

Giờ phút này, khi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể người thanh niên, và nhìn gương mặt trắng trắng xinh xinh ấy, Lục Triệu Phong không cản nổi cái tâm loi choi của mình được nữa, hắn dẹp luôn quy củ gì đó, một phát khiêng Tô Ngôn lên như thổ phỉ, thẳng tiến bê ra ngoài.

Quần chúng vây xem kinh ngạc trợn mắt, Hách phó quan ho khan vài tiếng rồi nói: "E hèm, tư lệnh của chúng tôi chắc là muốn học ca hát ấy mà."