Chương 1

Editor: Ca(OH)2

Chương 1: Bị quân phiệt cướp lấy người yêu, cậu thanh niên nhu nhược một mình đi vào địa bàn của kẻ địch.

Lục tư lệnh ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới, theo sau là một đội ngũ đông đảo cuồn cuộn, bá tánh hoan thiên hỉ địa* thích xem náo nhiệt đứng chật kín ở hai bên con đường.

(*Hoan thiên hỉ địa: ý nói vui sướиɠ vô cùng.)

Nam nhân cảm thấy phiền muộn, muốn giục ngựa xuyên qua đám người, nhưng ngay lúc hắn giơ roi lên, tầm mắt liền dừng lại ở một chỗ.

Cách đó không xa là hai vũ công đang khiêu vũ trên đài cao, gồm một nam và một nữ. Cô gái khoảng hai mươi xuân xanh, mỉm cười đáng yêu, đuôi lông mày đỏ ửng, đang khiêu vũ theo kiểu Tây với một thanh niên thanh tú trẻ tuổi.

Dáng múa của hai người vô cùng động lòng người, tựa như là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, hai mắt nhìn nhau đều ngập tràn tình ý.

Nam nhân thấy vậy, ánh mắt trở nên có chút khác thường. Hách phó quan đi phía sau nhìn theo tầm mắt của nam nhân, nhỏ giọng nói: "Tư lệnh, ngài đang xem gì vậy ?"

Lục tư lệnh dùng roi ngựa chỉ về phía trước, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi hai người đang khiêu vũ.

Phó quan thấy trên đài cao là một cô gái xinh đẹp, nghĩ thầm chẳng lẽ trưởng quan coi trọng cô nàng này, vì thế nhỏ giọng hỏi tiếp: "Ngài muốn tư liệu về cô gái này sao ?"

Nam nhân nghiêng đầu nhìn gã, ánh mắt cười như không cười khiến Hách phó quan bỗng nhiên rùng mình một cái. Đến khi gã muốn hỏi lại thì nam nhân cao lớn đã giục ngựa đi xa, bỏ lại phó quan với gương mặt không biết làm sao.

Khó thấy được Lục tư lệnh cảm thấy hứng thú với ai như vậy, phó quan tất nhiên liền gọi chủ sạp bên đó tới hỏi cô gái là ai.

Chủ sạp nói: "Dạ cô ấy tên Tiểu Phượng, là người khiêu vũ tốt nhất trong đội chúng tôi, còn bạn nhảy của cổ tên Tô Ngôn, là vương tử u buồn nổi danh, không chỉ khiêu vũ tốt, mà bộ dáng cũng đẹp mắt nữa."

Phó quan mắng, "Ta hỏi ngươi nam hay sao mà nói nhiều như vậy! Mau nói cho ta biết cô kia ở chỗ nào, đã kết hôn hay lập gia đình gì chưa!"

"Dạ dạ, trưởng quan, Tiểu Phượng ở đội múa của chúng tôi, hiện tại cô ấy vẫn chưa lập gia đình, nhưng mà cổ..."

"Được rồi, ngươi nói với cô ta rằng, tư lệnh của chúng ta coi trọng cổ, kêu cổ chờ đó đi."

"Dạ dạ."

"Dạ cái gì mà dạ." Hách phó quan cũng không nhiều lời, dặn dò vài câu liền quất roi đuổi theo Lục tư lệnh.

Vẻ mặt chủ sạp khó xử, nhưng mà cho dù có gan tày trời thì hắn cũng không dám cãi lời quân lệnh, đặc biệt là Lục gia quân.

****

Tiểu Phượng ngồi bên mép giường khóc nức nở, dù bạn bè khuyên giải an ủi thế nào cũng vậy.

Từ khi biết mình bị Lục tư lệnh nhìn trúng, cô liền lâm vào đau khổ, không phải cô không muốn gả cho quan quân, mà là vì cô đã có người trong lòng rồi.

Cách đây mấy tháng, cô đã phải lòng Tô Ngôn - một thanh niên văn nghệ điển hình, tình cảm phong phú lại đa sầu đa cảm, vừa yếu ớt lại vừa mâu thuẫn.

Theo lý thuyết thì tính cách như vậy sẽ không có người thích, nhưng trong số nhiều người theo đuổi Tiểu Phượng, chỉ duy độc không có người như Tô Ngôn, vì thế cô cực kỳ tò mò với anh.

Mà Tô Ngôn lại còn tài hoa hơn người, giỏi ca múa, biết sáng tác tình ca, đặc biệt là một tay viết chữ vô cùng đẹp. Tiểu Phượng cũng chính là bị rung động bởi những dòng chữ ngay ngắn tuyệt đẹp trên tập thơ của Tô Ngôn.

Ngay lúc hai cô cậu trẻ tuổi cùng làm nghệ thuật đắm chìm trong bể tình ngọt ngào đơn thuần của nhau, Lục tư lệnh bỗng xuất hiện và đập bể bình.

Lục tư lệnh - Lục Triệu Phong quyền cao chức trọng, đã tiếp quản thành H và biến nó thành nơi chiếm đóng quân sự, hơn nữa hắn làm việc toàn bằng cảm xúc, tính tình dữ dằn lãnh khốc, gϊếŧ chóc thành nghiện.

Khi hắn mang quân đuổi dị tộc đi, bá tánh trong thành còn tưởng gặp được cứu tinh, bèn tổ chức ăn mừng vui sướиɠ. Nhưng nào ngờ rằng Lục gia quân này lại tựa như một kẻ xâm lấn thứ hai, bốn phía cướp đoạt tài vật, quấy rối thành H đến gà chó không yên, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

Giờ phút này, Lục Triệu Phong uy phong lẫm liệt đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ tơ vàng, cầm những vũ khí ở trên bàn. Nơi này vốn dĩ là viện bảo tàng ở trong thành, nhưng hiện tại bị Lục gia quân chiếm giữ, trực tiếp làm thành bộ tư lệnh.

Quan quân bên cạnh đang kiểm kê vũ khí, nam nhân tiện tay chọn một binh khí rồi đặt ở trong tay thưởng thức. Đây là một đoản kiếm, vỏ kiếm còn được nạm châu báu, lấp lánh tuyệt đẹp, có vẻ như là đồ cổ.

Lúc đang thưởng thức thì thanh âm Hách phó quan ngoài cửa bỗng truyền đến, "Báo cáo tư lệnh, cô gái tên Tiểu Phượng đã tới."

Lục Triệu Phong nói: "Cho vào."

"Vâng." Hách phó quan liền mang một cô gái với dáng vẻ sợ sệt đi vào.

Tiểu Phượng cho rằng Lục tư lệnh là một gã hung thần sát khí, mặt mày khả ố, nhưng không ngờ khi nâng mắt lên nhìn thì lại thấy là một nam tử trẻ tuổi oai hùng.

Khuôn mặt hắn kiên nghị lạnh lùng, mày rậm sắc bén như kiếm nhếch lên, chiếc mũi cao ngất như núi loan, con ngươi hãm sâu lãnh khốc, khóe miệng ngả ngớn cong lên.

Đôi mắt đen nhẻm khiến người ta sởn tóc gáy nhưng lại không cách nào dời mắt được, hiện giờ ánh mắt ấy mang theo vài phần trào phúng, nhạo báng và khıêυ khí©h.

Hắn khoác lên mình một bộ quân phục màu xanh đậm, sống lưng thẳng tắp, cúc áo trên vạt áo bị cởi bỏ mấy cái, cổ áo sơ mi bên trong cũng bị cởi ra, lộ ra cần cổ màu đồng, bộ dáng vừa uy nghiêm lại vừa tuỳ ý.

Hắn không chút để ý mà đánh giá cô gái, ánh mắt đen như mực làm Tiểu Phượng thực sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng.

Lục Triệu Phong nhìn chăm chú cô một lát rồi nói: "Ngươi thật xinh đẹp."

Mặt Tiểu Phượng dần hồng lên, hắn tiếp tục cười nói: "Ta muốn ngươi."

Mọi người đều ngẩn người, chỉ riêng Hách phó quan đã tập mãi thành thói quen, tư lệnh của bọn họ bá đạo ác liệt như vậy cũng không phải là ngày một ngày hai.

Mặt Tiểu Phượng càng đỏ hơn, "Tôi, tôi không biết, tư lệnh đại nhân, xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ..."

Lục Triệu Phong gật gật đầu, vừa thưởng thức đoản kiếm vừa nói: "Ta cho ngươi ba ngày, nghĩ kỹ rồi nói cho ta."

"Vâng, vâng ạ." Tiểu Phượng nơm nớp lo sợ mà theo Hách phó quan đi ra ngoài.

Khi phó quan đưa Tiểu Phượng về xong, Lục Triệu Phong đã chọn được cho mình một cái vũ khí ưng ý nhất. Hắn cầm chiếc quân đao của dị tộc rồi mạnh mẽ vung lên vài cái, từng đường kiếm vụt lên không trung tựa như có thể cắt gió ra thành từng mảnh nhỏ.

Hách phó quan sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Lục tư lệnh thu hồi lợi kiếm, lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi kêu cô ta."

"Thưa tư lệnh, tôi không biết, ngài không thích cô gái này thì tôi sẽ đi tìm một người khác...!"

"Không cần, cô ta tới, thì hắn cũng sẽ tới."

Vẻ mặt Hách phó quan đần ra, căn bản không phân biệt được hắn là hắn nào và ai là hắn.

****

Tiểu Phượng thất thần ngồi bên mép giường, lúc này chàng thanh niên văn nghệ mà cô yêu - Tô Ngôn cũng đang đứng trước mặt, với vẻ mặt thống khổ và ánh mắt ngập tràn sự bất lực.

"Hắn nói hắn muốn em, em cũng không biết là muốn thế nào nữa." Tiểu Phượng cúi đầu, mân mê ngọn tóc một cách vô ý thức. Tóc của cô rất là dài và đẹp, trước đây Tô Ngôn cũng chính là bị hấp dẫn bởi mái tóc dài này.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ..." Tô Ngôn tuy rằng có tài, nhưng lại yếu đuối vô năng, lúc này tật xấu của anh hoàn toàn thể hiện ra.

"Chúng ta hãy bỏ trốn đi, anh dẫn em lén lút bỏ trốn đi." Tiểu Phượng nói.

"Không được, chúng ta đi rồi, vũ đội làm sao bây giờ ?" Tô Ngôn lo trước lo sau mà do dự.

Tiểu Phượng lúc này đã thất vọng rồi, cô nói: "Vậy anh cầm lấy thanh đao rồi gϊếŧ hắn đi, chém chết cái gã Lục tư lệnh đó."

Tô Ngôn càng là hoảng sợ, gấp đến độ hai mắt cũng hơi ướŧ áŧ, "Không, anh không làm được, anh không thể..." Sao anh có thể gϊếŧ chết một vị Tổng tư lệnh đã có nhiều chiến công trác tuyệt được chứ...

Tiểu Phượng thở dài, nói: "Được rồi, nếu đã vậy thì ngày mai em sẽ trả lời hắn, từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Tâm Tô Ngôn đau đớn như muốn nứt toạc ra, anh yêu Tiểu Phượng như vậy, vì cô mà viết không biết bao nhiêu bản thơ ca, thậm chí tình yêu của hai người còn được toàn vũ đội chúc mừng.

Thế nhưng hiện tại, Tiểu Phượng bị quân phiệt bá chiếm, anh lại bất lực không thể làm gì được. Sự áy náy và đau khổ như muốn tra tấn Tô Ngôn đến phát điên, gương mặt thanh tú của anh tái nhợt như tro tàn, thân thể bỗng dưng quỳ xuống.

Tiểu Phượng hiểu được ý của Tô Ngôn, cô nhàn nhạt nói: "Em hiểu rồi, anh đi đi." Nói xong, cô đuổi người yêu của mình đi, rồi lạnh lùng đóng cửa gỗ lại.

Tô Ngôn đứng trước cửa như dại ra, tâm đã là một mảnh tro tàn.

Anh cúi đầu, chậm rãi vươn hai tay, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà chảy xuống.

Đây là một đôi tay vô cùng xinh đẹp, thon dài như những mầm măng mới nhú ra sau cơn mưa.

Chẳng lẽ anh phải dùng chính đôi tay này gϊếŧ chết Lục tư lệnh sao...?

Trước đây Tiểu Phượng từng nói rằng tay anh giống những tiểu thư khuê các thời xưa, khi ấy Tô Ngôn còn mặt đỏ mà nói: "Anh không phải con gái." Thế nhưng lúc này đây, anh ngay cả con gái cũng không bằng, chỉ biết trốn ở ngoài mà khóc lóc.

Không biết đứng ngoài cửa bao lâu, Tô Ngôn mới thất tha thất thểu rời đi.

Tiểu Phượng ở trong nhà, vẻ mặt cô quyết tuyệt, dường như đã hiểu được rằng người thanh niên này không đáng tin cậy, đặc biệt là trong thời kỳ loạn lạc như thế này.

Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ là... Tô Ngôn sẽ một mình đến tìm vị Lục tư lệnh kia.

****

Tô Ngôn tuy là một tài tử có thể ca hát làm thơ, nhưng sự đời thì lại dốt đặc cán mai. Anh tìm được bộ tư lệnh, nhìn quân nhân đứng gác ngoài cửa, sợ hãi hỏi: "Xin chào... tôi có thể gặp Lục tư lệnh một chút được không ?"

Ngay sau đó Tô Ngôn liền bị đánh, người của Lục gia quân đều là thô lỗ tàn nhẫn. Gã gác cửa trực tiếp đạp anh một cước, làm anh ngã nhào trên mặt đất, vừa vặn đυ.ng phải Hách phó quan vừa mua điểm tâm trở về.

Hách phó quan vừa định mắng chửi, lại phát hiện người thanh niên thanh tú trước mắt này dường như có chút quen mắt.

"Ngươi là..."

Gương mặt Tô Ngôn tái nhợt, trong ánh mắt u buồn tràn đầy sợ hãi, "Tiên sinh, tôi, tôi đến tìm Lục tư lệnh..." Ba chữ "Lục tư lệnh" cũng phát run.

Hách phó quan trào phúng cười cười, "À, ngươi chính là *tiểu bạch kiểm đã khiêu vũ cùng Phượng cô nương kia."

(*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh nhã nhặn,...; thường mang nghĩa châm chọc.)

Sắc mặt Tô Ngôn càng thêm trắng, anh đương như cảm nhận được ác ý, mà loại ác ý này rất dễ dàng kết liễu sinh mệnh của anh.

Nhưng vì người anh yêu nhất - Tiểu Phượng, anh cần phải lấy hết can đảm đi tìm Lục tư lệnh. Anh muốn nói với Lục tư lệnh rằng Tiểu Phượng là người yêu của mình, ngài không thể cướp cô ấy đi được.