Hôm nay, trên lịch nói là Đông chí.
Dự báo thời tiết nói là có tuyết nhỏ.
Chủ nhiệm lớp nói là thứ sáu.
Thời gian trên đồng hồ lúc này...
Không quan trọng.
Bạn nhỏ An Lạc Lạc thở ra một luồng khí trắng: "Lạch cạch" ấn tắt chiếc đồng hồ điện tử màu hồng nhạt của mình.
Bé nghiêm túc đưa ra kết luận: Bởi vì bây giờ là thời gian tan học. Những thứ như đồng hồ và kim đồng hồ không còn quan trọng nữa: "Bây giờ tan học rồi" mới là quan trọng nhất.
"Tan học rồi... Tan học rồi ha ha ha ha..."
"Ồ yeah, tuyết rơi rồi! Ném tuyết ném tuyết chơi ném tuyết!"
"Hôm nay cô giáo nói thứ hai tuần sau sẽ họp phụ huynh... Cha và mẹ đều phải đến nhé..."
Mà rõ ràng các bạn học của bé cũng nghĩ như vậy.
Ồn ào quá đi.
Bạn nhỏ An Lạc Lạc lặng lẽ nắm chặt quai balo, dịch chuyển sang bên cạnh.
Bé tránh khỏi vị trí chính giữa cổng trường, đi đến dưới mái hiên của phòng bảo vệ.
Thời gian tan học, chính giữa cổng trường là chiến trường chiến đấu anh dũng nhất.
An Lạc Lạc nhếch miệng, nhìn chằm chằm cảnh các bạn học của mình xông ra khỏi trường học vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn họ mặc áo khoác đồng phục mùa đông hai màu trắng đen được lót thêm nỉ, đeo chiếc cặp sách nhỏ màu đen với kiểu dáng thống nhất, trên đầu còn đội mũ len màu sắc sặc sỡ hoặc là đeo chụp tai...
Cảnh tượng xông ra khỏi trường như thể một đàn gấu trúc con đang chạy về phía cây trúc.
An Lạc Lạc quyết định duy trì thái độ cẩn thận tiếp tục quan sát bọn họ, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên bé đi học ở Trường Tiểu học Hạ Thiên, bé không quen bất kỳ bạn học nào, hơn nữa đám gấu trúc lao ra như ong vỡ tổ này thật sự rất ồn ào.
Có cần phải kêu gào lớn tiếng như vậy không, chỉ là tan học với tuyết rơi, rồi có phụ huynh đến đón thôi mà.
Có phụ huynh đến đón...
Nghĩ tới đây, An Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn mặt trời.
“Ông ấy” vẫn còn treo ở trên bầu trời.
Như vậy thì cha vẫn chưa tới được.
Cha nói mặt trời mùa đông sẽ lặn sớm hơn mùa hè rất nhiều, nhưng dù có sớm đến mấy cũng không thể nhanh bằng tốc độ tan học của các bạn nhỏ lớp một.
Nghĩ tới đây, biểu cảm của học sinh lớp một, bạn nhỏ An Lạc Lạc sáu tuổi càng nghiêm túc hơn.
Bé nhìn xung quanh một lượt, thành thạo tìm được vị trí đặc biệt ở bên ngoài phòng bảo vệ kia.
Vị trí mà chắc chắn sẽ có một chiếc ghế nhỏ, An Lạc Lạc có cảm giác rất thân thiết với vị trí này.
Quả nhiên cho dù đã đổi một trường tiểu học khác, ở ngôi trường mà bé chẳng quen biết ai, nơi nên đặt ghế nhỏ ở ngoài cổng vẫn có một chiếc ghế nhỏ!
An Lạc Lạc rất hài lòng, thế là bé tháo cặp xuống ôm ở trên đầu gối, ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế nhỏ ngoài phòng bảo vệ.
Tư thế ngồi của cô bé rất tốt, là tư thế tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, lưng ưỡn thẳng tắp, cặp sách cũng ôm ở chính giữa.
Bé là một bạn nhỏ rất nghiêm túc.
Nhưng tuyết nhỏ và gió đông đều không nể mặt bạn nhỏ của chúng ta chút nào, cái chụp tai hình chân mèo vòng to to ở trên đầu bé cũng không nể mặt, chiếc khăn quàng cổ lông xù còn treo một chuỗi quả cầu nhỏ trên cổ càng không nể mặt.
Bông tuyết và gió thổi chéo qua, lông trên cái chụp tai và khăn quàng cổ của bạn nhỏ bay phần phật liên tục, còn cả hai bím tóc sừng dê xíu xiu được tết cẩn thận thành hình nơ bướm ở sau đầu cũng bay phần phật.
Nếu như nói những bạn nhỏ mặc đồng phục đen trắng kia là gấu trúc con, vậy thì bé chính là gấu trúc con sau khi ma sát tĩnh điện.
An Lạc Lạc bị ép nổ thành một nắm lông: "..."
Bé hung dữ lườm gió đông và bông tuyết, còn hung dữ trừng mắt về phía mặt trời trên đỉnh đầu.
Sau đó tiếp tục hung tợn ôm cặp sách ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế nhỏ.
Ở chính giữa cổng trường, bạn nhỏ Vương Xuân Yến đã nhìn thấy dì út của mình, đang dự định vui vẻ đi tới thì không khỏi dừng bước chân lại.