Chương 62

Edit: Dương

***

Cô vừa dứt lời.

Sắc mặt của Chu Giác Sơn trầm xuống.

Anh đột nhiên để chén trà xuống, che miệng cô lại. Lo lắng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quay đầu thấp giọng nói, "Em nói lớn tiếng như vậy để làm gì? Chỉ sợ người khác không nghe được à?"

Tại Tư nhướng mày, mỉm cười kéo bàn tay của Chu Giác Sơn xuống, lầm bầm hai câu, "Đúng rồi, em chính là sợ bọn họ không nghe được."

Chu Giác Sơn kêu một tiếng, hít thở không thông, giơ tay lên, dùng ngón cái chế trụ ngón giữa, búng một cái vào trán của Tại Tư.

Giữa mi tâm bị búng đỏ một mảng.

Tại Tư đau quá, cau mày, phồng miệng. Chu Giác Sơn cũng phát hiện lực đạo của mình hơi mạnh, vội vàng sám hối, ngồi xổm dưới đất, ăn nói khép nép xin lỗi Tại Tư.

Tại Tư không chịu bỏ qua, cắn vào cổ anh, "Em còn chưa nói xong, anh gấp gáp đánh em như vậy để làm gì."

Chu Giác Sơn lúng túng cười cười, dịu dàng sờ sờ đầu cô, "Vậy em còn muốn nói gì nữa."

Tại Tư bĩu môi, đôi mắt khẽ động, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Chu Giác Sơn lại qua đây một lần nữa cẩn thận nhìn một chút.

Lật lại đến trang của tháng trước có bút tích của bút bi màu xanh đậm, cô cầm kính lúp, cẩn thận chiếu một cái, thật ra, ngoại trừ tên của Hồ Nhất Đức, phía sau còn có một chút vết tích của bút chì.

Tên viết bằng bút chì, đã sớm bị người khác dùng cục tẩy tẩy sạch, trình độ nhận biết chữ Myanmar của Tại Tư chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, giống như kiểu chữ nhỏ như thế này, nét chữ viết lại không rõ ràng lắm, cô cũng không nhận ra được...

Nhưng để cô có thể hoàn toàn xác định, cái này trước kia nhất định là có viết một cái tên, hơn nữa mỗi tháng đều có, mỗi một lần còn đều theo sát phía sau tên của Hồ Nhất Đức.

Cô vừa nãy sở dĩ lớn tiếng như vậy, đúng là cô cố ý, Tại Tư cho rằng, nếu như nói Hồ Nhất Đức thực sự là người khởi xướng chuyện này, vậy vì sao vừa rồi ông ta không sai người lấy cả bản đăng ký, mà còn để lại một phần, chẳng lẽ ông ta không nghĩ bản đăng ký này sẽ bại lộ hành tung trước đây của ông ta?

"Anh có cảm thấy, trong này có thể có bẫy không."

"Có ý gì?"

"Em cảm thấy, nói không chừng, Hồ Nhất Đức chỉ là một người chịu tội thay trong vụ án buôn lậu quân hỏa và ma túy xuyên quốc gia mà thôi."

Người vừa nãy cướp lão Đàm, cố ý xé bỏ một phần của bản đăng ký này, lại cố tình lưu lại một phần, xác suất lớn chính là cân nhắc đến Tại Tư và Chu Giác Sơn tâm tư kín đáo, rất dễ dàng có thể phát hiện vấn đề bản đăng ký mỗi tháng đều xuất hiện bút tích màu xanh đậm.

Cô đoán, sở dĩ người kia muốn cho Chu Giác Sơn bọn họ phát hiện đến Hồ Nhất Đức, chính là muốn tận lực để bại lộ ông ta, để cho Chu Giác Sơn và Tại Tư trong lòng đều nhận định là Hồ Nhất Đức chính là người khởi xướng. Vậy một khi sau này vụ án ma túy được công khai cho tất cả mọi người, Interpol phát lệnh truy nã, ngoại trừ Hồ Nhất Đức, những người khác có thể dễ dàng ẩn núp.

Chu Giác Sơn đỡ đầu gối, đứng lên.

Anh cau mày, ở trong phòng khách chậm rãi đi thong thả, "Ý của em là nói, Hồ Nhất Đức chỉ là một quân cờ mặc cho người khác định đoạt trong vụ án này?"

"Em không xác định, ông ta cũng có thể là người đứng đầu. Thật ra thì hai cái này cũng không xung đột với nhau. Cũng có thể là thủ hạ của ông ta bán đứng ông ta."

Buôn lậu quân hỏa cô không hiểu, nhưng những người tiến hành sản xuất ma túy đều mưu đồ một chữ lợi, nghĩa khí gì đó không có gì đáng nói. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, hơn một trăm năm trở lại đây Myanmar trồng cây anh túc, cuộc sống của dân chúng trải qua quá nghèo khổ vất vả, nhưng cuộc sống của trùm buôn ma túy lại từng đám phú khả địch quốc [1].

[1] Phú khả địch quốc: sự giàu có của một cá nhân có thể so sánh với sự giàu có của cả một quốc gia.

Olive Yang, Khun Sa, Trần Ngọc Long, Lo Hsing Han, Wei Hsueh-kang [2]...

[2] Tất cả mấy cái tên trên đều là trùm buôn bán ma túy nổi danh ở Myanmar.

Mấy thập niên qua, chủ nhân của Tam Giác Vàng [3] thay đổi lên xuống, không có ai có thể một mực đứng vững trong vòng này mà không ngã xuống.

[3] Tam Giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng.

Bởi vì nguyên nhân của Triệu Tuấn, cho nên Tại Tư đối với những cái tên trùm buôn lậu ma túy này cũng vẫn luôn như sấm bên tai.

Hồ Nhất Đức bị bại lộ, thật ra rất dễ dàng có thể giải thích, ông ta hoặc là bị cấp trên vứt bỏ, hoặc là bị cấp dưới phản bội.

Chu Giác Sơn gật đầu, ngồi quay lại, "Chúng ta trước tiên sửa sang một chút, dựa theo suy đoán của em, bây giờ liên lụy đến nhân vật trọng yếu của vụ án buôn lậu ma túy xuyên quốc gia, ngoại trừ lão Đàm, hẳn là tổng cộng lộ ra ba người."

Người thứ nhất là Hồ Nhất Đức, người thứ hai là người cướp lão Đàm, người thứ ba là người bị lão Đàm dùng bút chì viết ở trên bản đăng ký sau đó lại bị người lấy cục tẩy tẩy đi.

Tại Tư tán thành, sau đó lại suy nghĩ một chút, "Thế nhưng anh nói, hai người không ra mặt này, có khả năng là cùng một người không?"

Chu Giác Sơn nhíu mày, lại nhìn vào bản đăng ký ra vào, "Có, hơn nữa có khả năng rất lớn."

Trong chuyện cướp lão Đàm này, người thứ ba hưởng lợi nhiều nhất, hơn nữa phân tích một chút là có thể phát hiện, thật ra toàn bộ hành động của người thứ hai cũng đều là phụng sự cho người thứ ba.

Đương nhiên, nếu là nói như vậy, lại thêm lúc trước khi Chu Giác Sơn và Thang Văn nói chuyện đã suy luận cụ thể thân phận của người thứ hai trong sự kiện này, anh vẫn tin tưởng nhiều hơn, người kia hẳn là một nhân sĩ bên ngoài, mà không phải sĩ quan hay binh lính bên trong quân khu bang Nam Shan, như vậy liên quan đến chuyện thân phận của Hồ Nhất Đức bị lộ bởi nét chữ màu xanh đậm trong bản đăng ký, hẳn là rất dễ xác định tính chất của vấn đề rồi.

Ắt hẳn là thủ hạ phản bội ông ta.

Không phải cấp trên vứt bỏ ông ta, cho nên Hồ Nhất Đức chính là ông trùm phía sau không sai.

Tại Tư phát hiện Chu Giác Sơn vẫn luôn nhìn chằm chằm vết tích của bút chì trên bản đăng ký kia, cũng không nhìn chỗ khác, cúi đầu tìm kiếm một chút, lấy kính lúp trong tay Chu Giác Sơn.

"Anh lại nhìn kỹ một chút, anh có thể nhìn ra chỗ này là viết chữ gì không."

Chu Giác Sơn lắc đầu, "Không phải chữ Myanmar, cũng không phải chữ Hán."

Trước kia vì công việc nằm vùng, anh đã học qua rất nhiều loại ngôn ngữ, tiếng Anh và tiếng Thái anh đều rất thông thạo, nhưng ở dưới kính lúp, anh có thể nói ra một cách chắc chắn, chữ viết bằng bút chì ở mặt sau này không phải mấy loại ngôn ngữ trên, chắc là một loại biệt hiệu.

Lão Đàm không đọc được vài quyển sách, nhưng lão Đàm cũng có thể nhớ kỹ biệt hiệu, vậy thì biệt hiệu này cũng không quá phức tạp. Nhưng mà nếu như bọn họ không có đầu mối mà muốn suy nghĩ thì tám phần là không tìm được ra, trái lại còn lãng phí nhiều thời gian.

"Vậy chữ viết bằng bút chì này trước tiên bỏ qua đã. Nếu bây giờ chúng ta đã có thể khẳng định Hồ Nhất Đức chính là ông trùm phía sau buôn lậu ma túy và quân hoả xuyên quốc gia, vậy việc cấp bách hiện nay, là ngăn cản lô quân hỏa và ma túy này khuếch tán và tràn lan, liên hệ với Interpol, nhanh chóng bắt Hồ Nhất Đức về quy án."

"Ừ." Tại Tư cũng hiểu rõ ý tứ của Chu Giác Sơn. "Thế nhưng anh nghĩ được biện pháp nào chưa? Dù sao chuyện này nói thì dễ làm mới khó."

Dù sao đi nữa, Hồ Nhất Đức vẫn là quan chức quan trọng trong quân đội dân tộc địa phương, muốn động đến ông ta, điều kiện tiên quyết là bọn họ còn phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ với các trưởng quan cao cấp khác trong quân đội bang Nam Shan.

Hơn nữa Chu Giác Sơn hẳn là rõ ràng hơn Tại Tư, Hồ Nhất Đức buôn lậu nhưng chưa từng chủ động lộ diện, cũng chưa bao giờ xuất ngoại, chuyện buôn lậu này đều là do mã tử dưới tay ông ta phụ trách, vả lại mã tử dưới tay ông ta người nào cũng sử dụng tên giả, mỗi một cấp bậc lại có chế độ quản lý nghiêm ngặt, ví dụ như mã tử ở tầng thấp nhất, thậm chí rất có thể cũng không biết ông chủ của bọn hắn chính là Hồ Nhất Đức.

Muốn bắt Hồ Nhất Đức, nói thì dễ làm mới khó...

Đêm càng khuya, khắp nơi vắng vẻ, gió thổi qua, lá cây trong núi sâu vang xào xạc. Trăng sáng như gương, ban đêm như vỏ bọc, trong lúc vô tình, ngay cả nước trà trong ấm trà cũng đều nguội lạnh.

Chu Giác Sơn cầm ấm trà lên, đổ ra một chút cặn, đi tới bên cửa sổ đổ xuống, "Biện pháp cũng không phải là không có."

"Cái gì?"

"Là cái gì thì em cũng không cần hỏi tới, chuyện của sau này, em cũng đừng xen vào nữa."

Anh đặt chén trà xuống, hai tay chống ở bên rìa cửa sổ, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, là màn đêm tối đen, bầu trời đầy sao vô tận, mắt người mặc dù có thể nhìn thấy ngọn núi cùng điểm cuối của ngọn cây, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy điểm cuối của ban đêm.

Bình minh, mặc dù ở gần ngay trước mắt.

Nhưng mà trước khi bình minh, lại là bóng đêm u ám.

Tại Tư khẽ run vài giây, giống như là không phản ứng kịp, cô một mình ngơ ngác ngồi trên ghế ở chính giữa phòng khách, lông mi dài khẽ động, ngón tay siết chặt làn váy.

Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, xoay người, sải bước đi lên tầng hai.

"Ý anh là để em đừng để ý duy nhất sự kiện Hồ Nhất Đức này, hay là đối với toàn bộ những việc trải qua cùng quyết định sau này... đều đừng để ý nữa?"

Chu Giác Sơn bước chân chậm lại.

Tâm tư của anh chìm xuống trong nháy mắt, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau lưng mình.

Tại Tư đang đứng ở dưới anh một bậc thang, gió nhẹ thổi lất phất tóc mai bên tai cô, cô ngước nhìn anh, vành mắt phiếm hồng, nước mắt trong suốt đang đảo quanh trong hốc mắt.

"Mọi người đều là người thông minh, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng." Cô nghe được thái độ và ngữ khí của anh, cô biết rõ, có một số việc, cô không muốn xảy ra nhất, cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi.

Chu Giác Sơn dời tầm mắt, đầu lưỡi chạm lên hàm trên, đánh một tiếng vang, "Em đã giúp anh rất nhiều rồi."

"Cho nên?"

"Chuyện sau này em cũng không giúp được nữa, không bằng sớm suy tính một chút, có muốn bớt chút thời gian để làm chuyện khác không?"

Trầm mặc, hãm sâu vào một đoạn trầm mặc dài dòng.

Một hồi lâu qua đi, Tại Tư run rẩy siết chặt tay thành nắm đấm, cắn môi, cố nén nước mắt, "Vậy không biết Chu đoàn trưởng có cao kiến gì?"

"Anh cảm thấy em vẫn thích hợp làm một phóng viên. Có nguyên tắc, có nhiệt tình, nhạy bén, logic rõ ràng, có thể chịu được cực khổ, tầm nhìn rộng lớn, thích giao tiếp với người xa lạ, em trời sinh chính là một nhân tài phóng viên." Chu Giác Sơn đời này rất ít khâm phục người phụ nữ nào, Du Tại Tư là một người, có thể cũng chính là một người duy nhất.

Anh nhìn cô một cái, đi xuống dưới một bậc, cô gắng nhìn thẳng vào cô, "Thế nhưng đừng làm phóng viên chiến trường nữa, quá nguy hiểm, cũng đừng đi địa phương đang giao chiến, dù chỉ là bị thương, vấp ngã, anh đều sẽ đau lòng."

Tại Tư không nhịn được liền rơi nước mắt, giơ tay vung qua, bàn tay lại dừng cách mặt anh không tới một centimet, giơ lên bất động...

"Em đánh đi." Chu Giác Sơn đứng vững như cây tùng, giọng điệu nhàn nhạt, ngay cả tránh cũng không tránh.

"Em cũng muốn đánh. Thế nhưng, em không ra tay được..."

Giọng nói của cô nghẹn ngào, ngửa đầu nhìn anh.

Chu Giác Sơn chợt cúi đầu, kéo Tại Tư vào trong ngực, hôn lên môi cô. Răng môi gắn bó, đột nhiên điên cuồng tùy ý rơi xuống như bão táp mưa sa, anh giống như là hận không thể nuốt cô vào trong bụng, gắt gao ôm chặt cô không thả.

Anh cũng không nỡ, anh làm sao có thể bỏ được cô. Anh tm vô cùng yêu cô, anh còn chưa kết hôn sinh con với cô nữa.

"Không phải là vĩnh biệt, em nhớ cho kỹ."

Tại Tư nước mắt chảy không ngừng, khóc nức nở, "Em không muốn đi..."

Trong lòng Chu Giác Sơn cũng không nỡ, hít sâu một hơi, nhắm mắt, dịu dàng sờ sờ tóc của cô, "Ngoan, em không thể không đi."

"Bây giờ anh để em đi, Hồ Nhất Đức bọn họ nhất định sẽ sinh nghi!"

"Anh biết! Nhưng em cũng nhất định phải đi."

...