Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Đêm càng khuya, đèn neon mới lên, người đi đường càng ít, đầu đường cuối ngõ thành phố Taunggyi cũng càng thêm vắng vẻ.

Sân sau của tiệm mì nhỏ ngược lại rất náo nhiệt, bảy tám tên lính đang chuẩn bị thiết bị nghe lén và thiết bị giám sát, trừ cái đó ra, còn có thể thấy có người đang nằm ở dưới gốc cây lớn không ngừng mài dây thừng, miệng bị dán băng dính, rầm rì, nói không ra lời.

Phùng Lực và Thang Văn đã mang binh lính chạy đến đây, Chu Giác Sơn cố ý dặn dò bọn họ từ cửa sau lách vào đây, thay quần áo bình thường, không làm kinh động đến nhóm người ở sát vách kia.

"Đoàn trưởng, tổng cộng có mười tám người."

Sát vách là một căn nhà hai tầng, cả hai tầng đều có người, nhưng chỉ có tầng một bật đèn, tầng hai lại tối đen. Cảnh vệ viên A Đức lợi dụng góc chết của máy giám sát ở nhà sát vách, dùng máy giám sát quân dụng có tia hồng ngoại để quan sát trong ban đêm, xác nhận không có sai lầm, quay đầu, báo cáo với Chu Giác Sơn.

Chu Giác Sơn ngồi ở trước bàn ăn, ừ một tiếng, hắn suy nghĩ một chút, mười ngón tay đan chéo nhau chống ở trên bàn, nói nhỏ, "Cậu đi đem lão gia hỏa [1] trong sân kia đến đây."

[1] Gia hỏa (家伙): có nhiều nghĩa, ở trong trường hợp này dùng để chỉ cách xưng hô miệt thị coi thường.

A Đức lên tiếng trả lời, gọi A Chính cùng đến sân sau mang người đến, ông chủ tiệm mì cả đời làm mì bán mì, trước kia lại chưa từng gặp qua loại chiến trận này. Ông ta bị dọa đến mức run cầm cập, nghĩ rằng bản thân đây là trên quầy hàng có trang bị quân sự phản động gì đó, còn nghĩ mình có phải là bị xem như chuột bạch giống ở trong phim phải đi làm thí nghiệm cơ thể người gì đó hay không.

A Đức và A Chính đem ông chủ trói đến trên ghế, ông ta vội vàng mang theo cái ghế dựa muốn nhảy ra ngoài cửa.

Chu Giác Sơn tiến lên, một cước đạp lên thanh ngang của ghế dựa, nghiêng người, cánh tay chống lên bắp đùi, đem mũi giày da đặt ở sát rìa mặt ghế.

"Bây giờ tôi hỏi cái gì, ông trả lời cái đó. Nếu như ông dám nói láo..."

Chu Giác Sơn từ chỗ binh lính lấy ra một khẩu súng ngắn ổ xoay [2], nhanh chóng mở khe đạn, chỉ bỏ vào một viên đạn, lại tùy ý xoay tròn một vòng, dứt khoát đóng lại bàn xoay.

[2] Súng ngắn ổ xoay: là loại súng ngắn có hộp đạn kiểu ổ xoay, thông thường chứa 6 viên vì thế thường được gọi là súng lục hay súng sáu, nhưng cũng có thiết kế sử dụng nhiều đạn hơn. Hình ảnh ở cuối chương.

Trò chơi Russian roulette [3].

[3] Russian roulette: là một trò chơi sử dụng khẩu súng ngắn ổ xoay có 6 viên đạn và tiền cược là tính mạng của người chơi. Luật chơi: trong các rãnh đạn sẽ bỏ 1 hoặc vài viên (sẽ không bỏ cả 6 viên), người chơi xoay ổ đạn theo ý mình sau đó đóng bàn xoay. Những người mạo hiểm tham gia sẽ lần lượt cầm súng chĩa vào đầu mình và bắn, ai đen đủi dính phải lượt có đạn thì sẽ chết. Trò chơi kết thúc khi chỉ còn 1 người sống sót cuối cùng.

"Nói sai một câu thì bắn một phát súng."

Ông chủ tiệm mì trợn to hai mắt, khẩn trương đến mức đầu đầy mồ hôi, ông ta ê a hai tiếng, vội vàng gật đầu không ngừng.

Tại Tư đứng ở một bên, không hiểu sao có chút buồn cười.

Trong lòng cô nghĩ ông chủ tiệm này thực sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thời điểm bọn họ vừa mới đồng ý thương lượng cùng ông ta, ông ta sống chết không nghe, muốn tranh luận lý sự với bọn họ, muốn nói đạo lý với bọn họ. Bây giờ thì tốt rồi, quân đội đã đến, trong tay Chu Giác Sơn còn có súng, ông ta còn có thể làm gì khác?

"Em có thể nghe không?"

Cô dùng tiếng Trung hỏi Chu Giác Sơn.

Chu Giác Sơn liếc nhìn cô, lắc đầu. Dù sao ở đây còn có những binh lính khác, "Em đi lên lầu ngồi một chút đi."

Nếu như thời gian cho phép, lát nữa hắn sẽ nói cho cô nghe.

Tại Tư gật đầu, cũng không miễn cưỡng, nhấc làn váy lên, đi lên cầu thang.

Chu Giác Sơn đưa mắt nhìn cô rời đi, bỗng nhiên xe miếng băng dính ở trên miệng ông chủ tiệm kia, nhìn thấy họ tên cách xưng hô của ông chủ tiệm kia ở trên tấm biển quảng cáo nhỏ ngoài cửa tiệm.

"Mã Lạp Niên tiên sinh, tôi hỏi ông, những người ở sát vách dọn đến đây từ bao giờ?"

Mã Lạp Niên sợ sệt liếc nhìn Chu Giác Sơn một cái, nhanh chóng nhớ lại, "Khoảng... nửa tháng trước?" Hàng xóm ông ta vừa mới dọn đi không lâu, hàng xóm cũ vừa mới đi, hàng xóm mới liền dọn đến, ngắt đầu bỏ đuôi tính một lần, có lẽ là khoảng nửa tháng.

Chu Giác Sơn cau mày, "Trước đây bình thường ông có thể nghe được những âm thanh tương tự như thuốc nổ không?"

"Thuốc nổ? Chưa từng nghe qua... Tôi bình thường làm việc bận rộn, trong phòng bếp cũng ầm ĩ, vừa nãy tôi còn tưởng là phòng bếp của nhà sát vách bị cháy, hoặc là lò vi sóng bị hỏng, phòng bếp gì đó thật ra cũng rất nguy hiểm, một khi bắt lửa, mấy thứ đồ kia động tĩnh cũng rất lớn."

Sóng mắt Chu Giác Sơn khẽ động, khóe miệng khẽ cong lên.

"Ông nói láo."

Lập tức ra tay chạm vào cò súng.

"Tôi không có nói láo! Tôi xin thề! Thật sự! Tôi nói đều là thật! Tôi lấy danh nghĩa Thích Ca Mâu Ni xin thề! Tôi thực sự chưa từng nghe qua, từ trước đó cho đến bây giờ đều chưa từng nghe qua!"

Mã Lạp Niên hoảng hốt lo sợ, mắt nhìn chằm chằm họng súng ở giữa chán, ông ta đột nhiên cao giọng hô to, sợ đến mức nước mắt cũng chảy xuống.

Chu Giác Sơn híp mắt, dùng băng dính dính miệng ông ta lại. Lại đạp một cước lên cái ghế dựa của Mã Lạp Niên, để cho lưng ghế vừa vặn ngả vào tường một góc 45 độ.

Ngồi trên ghế nghiêng vừa mỏi eo lại đau lưng, Mã Lạp Niên rầm rì gọi hắn, Chu Giác Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người rời đi.

Nhóm binh lính đều tụ họp ở trong sân bận rộn, không có thời gian phân tâm, Tại Tư ẩn mình ở cửa cầu thang tầng hai, lén lút ló đầu ra.

"Có thu hoạch?"

"Không có."

Lão gia hỏa kia thậm chí cả tiếng thuốc nổ cũng không phân biệt ra được, đơn thuần là người ngu ngốc, trong lòng Chu Giác Sơn sáng như gương, cho dù hắn có hỏi lại cái khác, vậy cũng sẽ không thu được đầu mối nào có ý nghĩa.

Chu Giác Sơn đi lên cầu thang, ngồi trên chiếu, ngồi xuống bên người Tại Tư, "Đánh bạc, buôn lậu vũ khí, buôn bán ma túy, mại da^ʍ. Em nói xem những tên ở sát vách kia giống như là đang làm loại hình nào?"

Tại Tư hơi rũ mắt suy nghĩ, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Giống cái gì...

"Đầu tiên sẽ không phải là sòng bạc. Nơi đó cả đêm không có khách đến, cho nên khả năng là sòng bạc tư nhân cực kỳ nhỏ bé."

Chu Giác Sơn gật đầu, nói tiếp, "Cũng sẽ không phải là buôn bán ma túy và buôn bán vũ khí. Buôn bán vũ khí cơ bản tập trung ở vùng biên giới, buôn bán ma túy sẽ càng bí mật hơn, mà không phải giống như bọn họ thế này, ở trong khu vực nội thành trắng trợn thuê một căn nhà, giống như là chỉ mong sao có ai đó phát hiện vậy."

Bỗng nhiên, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên.

Hai người nhìn nhau.

Vậy cũng chỉ có một khả năng...

"Mại da^ʍ?"

Chu Giác Sơn bừng tỉnh nhớ lại, tầng một tòa nhà kia đèn đuốc sáng trưng, tầng hai lại là một mảnh tối đen như mực.

Tại Tư khϊếp sợ che miệng lại, cô nói không ra lời, như nghẹn lại ở cổ họng.

"Cái này..."

"Cái này anh không quản được." Chu Giác Sơn đột nhiên đứng dậy, gọi Phùng Lực và Thang Văn ở dưới tầng.

Hai người nhanh chóng chạy lên, "Đoàn trưởng?"

"Thu đội!"

Hai người đứng nghiêm chào, lập tức thông tri xuống phía dưới. Vừa mới lắp đặt xong máy nghe trộm và máy giám sát, các binh lính nhận được chỉ thị lại vội vàng đi tới, thủ tiêu toàn bộ, lập tức rút lui.

Ông chủ tiệm mì Mã Lạp Niên còn đang bị trói ở trên ghế, A Đức có lòng tốt đi qua cởi trói cho ông ta, tất cả chỉnh đốn hàng ngũ lên đường trở về, mấy phút sau, rời đi từ cửa sau.

Mắt thấy người càng đi càng nhiều, Tại Tư nhìn qua cửa sổ nhỏ, lại quay đầu nhìn căn nhà kia một chút, cô âm thầm xoắn xuýt một hồi, suy nghĩ một chút ở trong đó có thể sẽ xảy ra chuyện gì, lại không khỏi mềm lòng.

"Không muốn." Cô cắn môi, bắt được ống tay áo của Chu Giác Sơn.

Hắn vốn là cũng đã định nhúng tay vào, hắn rõ ràng đã nhận ra được nhóm người ở sát vách kia không đúng lắm, vậy vì sao dưới tình huống người cũng đến rồi, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất lại lựa chọn rời đi?

Chu Giác Sơn khẽ run, quay đầu lại. Hắn biết rõ cái này rất tàn nhẫn, nhưng đây là hiện thực ở Myanmar, hắn đè lên bả vai của Tại Tư, trầm giọng nói, "Tại Tư, anh biết rõ Trung Quốc là không cho phép mại da^ʍ, nhưng ở Myanmar là hoàn toàn hợp pháp."

Sự việc hợp pháp, hắn không quản được, hắn cũng không có quyền lợi đi quản, giống như phần lớn đàn ông ở Myanmar đều có vợ lớn vợ bé, cho dù hắn có thể biết được đây là sai, thế nhưng hắn cũng bất lực.

Nếu như là tự nguyện mại da^ʍ, cô sẽ không có lời nào để nói. Tại Tư kiên trì, "Thế nhưng, em nghe nói, Myanmar có rất nhiều phụ nữ là bị ép buộc."

Vậy có gì khác biệt với cưỡиɠ ɧϊếp đâu?

"Vậy em muốn anh làm thế nào để tra rõ rốt cuộc những người phụ nữ kia trên thực tế là tự nguyện hay là cưỡng bức? Xông vào, từng bước từng bước tra hỏi sao?"

Hắn có thể không muốn sống, thế nhưng Phùng Lực và Thang Văn bọn họ thì sao? Nhóm người kia trên tay cũng có vũ khí, nhân số còn nhiều hơn số người hắn mang tới, một khi đôi bên giằng co, sự kiện đổ máu là không thể tránh khỏi.

Lui vạn bước mà nói, nếu như hắn cứu được mấy cô gái trẻ bị dụ dỗ bắt tới, sau đó chính hắn bị thương bị đánh đến tàn phế, tốt, hắn cảm thấy đáng giá, hắn có thể đảm đương nguy hiểm và hậu quả này. Thế nhưng nếu như sau khi xông vào, kết quả đối mặt là hai bên tự nguyện giao dịch thì sao? Vậy hắn chính là mang binh lính xông vào nhà dân, vi phạm pháp luật, hoặc có thể càng bi kịch hơn là trong quá trình này còn đả thương đánh tàn phế hoặc đánh chết hai binh lính dưới tay hắn thì sao?

Bây giờ là thời gian nghỉ phép, lần hành động này hoàn toàn là hắn tự mình tổ chức không có nửa điểm quan hệ với quân đội, theo nguyên tắc mà nói, mười mấy binh lính này không cần thiết nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của hắn.

Huống chi, căn nhà đối diện có thể là đang tiến hàng một ít hoạt động mại da^ʍ, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi, hắn không thể đem tính mạng của mười mấy người ra làm trò đùa, mạng của quân nhân cũng là mạng, cũng không có mạng của ai rẻ hơn hay không đáng giá bằng mạng của người khác.

Tại Tư cau mày, không thèm nể mặt, nhìn về mấy cánh cửa sổ màu đen ở phía xa, "Em chưa nói là anh nhất định phải mang người xông vào, em cảm thấy, chúng ta hẳn là còn có thể có phương pháp khác..."

Bọn họ có thể giả vờ làm khách hàng, giống như cảnh sát và phóng viên ở Trung Quốc để xâm nhập vào ổ mại da^ʍ luôn làm như thế. Đổi một phương pháp khác là tốt rồi, theo ý kiến này của cô, cũng không nhất định là sẽ phải xung đột đổ máu...

Chu Giác Sơn thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trần nhà, "Tại Tư, Myanmar bây giờ đối với quan hệ nam nữ, giống như Trung Quốc thời kì phong kiến. Thời xưa, đàn ông Trung Quốc cũng có thể tam thê tứ thϊếp, cũng sẽ có thanh lâu kỹ viện, hơn nữa những thứ này toàn bộ đều hợp pháp, em thử nghĩ một chút, thời điểm đó binh lính quân đội của bọn em, chạy đến bên trong thanh lâu, hỏi các kỹ nữ rốt cuộc là tự nguyện hay không tự nguyện sao?"

Hắn và cô nói đều không sai, chỉ có điều lập trường khác biệt.

Tại Tư buồn bã, lắc đầu, cô không muốn tiếp tục cái đề tài này. Còn thảo luận tiếp như vậy thì cũng không có chút ý nghĩa nào, căn bản không có chính xác là ai đúng ai sai, tranh luận đến cuối cùng, cũng chỉ là xem ai thỏa hiệp trước mà thôi.

Đêm khuya sâu hơn, ô tô một đường đi về hướng bắc, đèn đường dọc đường yếu ớt mờ nhạt, chiếu vào trên mặt của hai người.

Ánh đèn nhiều màu, làm xáo động tâm sự trong lòng.

Xe dừng ở cửa khách sạn, cô xuống xe trước, bước nhanh tiến vào phòng, Chu Giác Sơn theo ở phía sau, sờ sờ cổ, có chút hối hận khi nói quá thực tế với cô.

"Tại Tư..."

"Em muốn yên lặng một mình."

Cô dọn dẹp một cái gối và một cái chăn ở trên giường, xoay người đi về phía ghế sofa, Chu Giác Sơn vội vàng đoạt lấy, "Em ngủ ở giường, anh ngủ ở ghế sofa."

Tại Tư gật đầu, không nói gì thêm, tiến lên, đem cái chăn và cái gối trong tay hắn thu hồi về trong ngực.

Tức giận sao, cũng không nói rõ được.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy lý tưởng cùng thực tế quá mức chênh lệch, cô nhất thời còn chưa chấp nhận được, trong lòng phiền muộn nặng nề.

...

Chu Giác Sơn cởϊ áσ ra, nằm ở trên ghế sofa, hắn gối đầu lên một cánh tay, quay qua quay lại, trong phòng khách trống rỗng.

Hắn chống một chân lên, ló đầu, "Em có thể cho anh một tấm thảm không?" (Tấm thảm: giống với cái mền đã giải thích ở C35)

...

Tại Tư đang ngẩn người, không thể nghe vào.

Một hồi lâu đi qua, trả lời hắn chính là một bầu không khí vô tận.

Chu Giác Sơn nhíu mày, trong lòng trầm xuống.

***

P/S: mọi người thấy truyện hay hay không hay? Dạo này t thấy lượt đọc cứ lẹt đẹt, không có mấy cmt, buồn ghê ><

[2] Súng ngắn ổ xoay

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »