Chương 66: Củi khô lửa bốc

“Bịch!.....”

Chiếc thìa đang ở trên tay Chung Thủy Linh trực tiếp rơi vào trong nồi, tay cầm bằng kim loại đập vào mép nồi phát ra một âm thanh lanh lảnh.

Môi của Tô Cẩn Nghiêm lưu luyến trên cổ cô, hơi thở ấm, nóng phả vào tai cô, cả người Chung Thủy Linh có chút run rẩy, nhắm mắt lại, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.

Cảm nhận được sự biến hóa của cô, Tô Cẩn Nghiêm quay người cô lại, cúi đầu chạm vào trán cô, khẽ gọi tên cô một cách mờ ám: “Thủy Linh….”

Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy cả người mình có chút khô nóng, không thể chịu nổi, nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt nóng bỏng dường như có thể thiêu đốt ánh mắt của cô, cô có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt của anh, hít một hơi thật sâu, thở hổn hển.

Một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, ánh mắt của Tô Cẩn Nghiêm càng ngày càng nóng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, dường như muốn nhìn xuyên qua cô.

Bầu không khí trong nhà bếp lúc này trở nên có chút ám muội, Chung Thủy Linh chỉ cảm thấy hơi thở của mình ngày càng nặng nề, tim đập ngày càng nhanh, dường như cô có thể cảm nhận được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không phải là không sợ hãi, không phải là không hoảng sợ, bây giờ cũng không phải là không có cơ hội đẩy anh ra, chỉ là cô không muốn, thậm chí có chút chờ mong.

Tô Cẩn Nghiêm vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô, hơi nhắm mắt lại, kề sát vào môi cô, giọng nói khàn khàn: “Anh muốn.” Trong lúc nói điều này, bàn tay của anh đặt trên eo cô cũng siết chặt lại, để hai người sát lại với nhau.

Chung Linh Thủy cảm nhận được tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy cả ra ngoài, đập thình thịch khiến cô không nói nên lời.

Tô Cảnh Nghiên ôm chặt cô, cả người giống như đang có một ngọn lửa đang cháy, khô nóng mà bất an, ôm chặt Chung Thủy Linh, sức lực kia nặng đến mức giống như người đàn ông bình thường, đối với phương diện này đương nhiên là có nhu cầu, đặc biệt bọn đội, một năm không gặp được vợ mình mấy lần, ngay cả khi có nhu cầu về vấn đề này, cũng chỉ có thể thông qua huấn luyện để phát tiết.

Trước đây, đêm đó ở ký túc xá của cô, anh tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiềm chế sự xung động của mình, đêm đó anh gần như không ngủ, không phải không muốn mà là kí©h thí©ɧ đến không thể ngủ được.

Lúc cô nói cô nhưng anh biết rõ sau khi thật sự muốn cô, những ngày trong quân đội sẽ càng khó khăn.

Nhưng hôm nay anh không muốn chịu đựng nữa, nhất là lúc anh vừa bước vào, nhìn thấy cô mặc áo ba lỗ đứng trước mặt mình, lúc đó anh có một loại cảm giác bị điểm, ngay cả sau khi cô thay một bộ quần áo khác, trong đầu anh vẫn luôn hiện lên hình ảnh lúc nãy.

Anh không muốn quá cao sự kiềm chế của mình, thậm chí còn đánh giá thấp lực sát thương của Chung Thủy Tinh với mình.

Nghĩ như vậy, thấy cô không nói gì, Tô Cẩn Nghiêm cố gắng đè nén sự kích động của mình, khẽ nói: “Nếu như em không muốn thì đẩy anh ra đi.” Anh thừa nhận anh không có can đảm để đẩy cô ra, nhưng nếu như cô thật sự không muốn, cho dù chỉ có một chút nhưng anh vẫn vẻ từ bỏ, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện ép buộc cô cho dù cô không đồng ý.

Chung Thủy Linh nghe thấy vậy, trái tim càng đập mạnh hơn khiến cô cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở, thở dốc, ngực nhấp nhô lên xuống, cô muốn nói cái gì đó, nhưng lúc mở miệng ra lại không nói được gì, giống như bị cái gì đó chặn lại, muốn nói nghe thấy câu trả lời của cô, cố gắng chịu đựng sự kích động của mình, buông cô ra, để giữa cô và mình có chút khoảng cách, nhìn vào khóe mắt cô, khẽ gọi tên của cô: “Thủy Linh?”

Chung Thủy Linh nhìn thẳng vào mắt anh, không nói gì, đưa tay vòng lên cổ anh, nhón chân lên chủ động hôn anh, đây chính là đáp án của cô, không nói ra được thì cô sẽ trực tiếp căn phòng vẫn còn tràn ngập hơi thở sau khi hoan ái.

Trên giường, Chung Thủy Linh không một mảnh vải che thân nằm trong vòng tay của Tô Cẩn Nghiêm , đôi mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng sau khi hoan ái, có chút ngại ngùng, không dám mở mắt, nhưng nụ cười như có như không trên khóe miệng đã để lộ tâm tình lúc này lòng, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra từng giọt nước, ngón tay nghịch tóc của mặt.

Hai người không ai lên tiếng nói chuyện, cơ thể của hai người dưới chăn vẫn còn quấn lấy nhau, Chung Thủy Linh cố ý lấy chân cọ lên chân anh, mắt vẫn nhắm, ý cười trên khóe miệng càng rõ ràng, biểu cảm kia đã nói lên cô đang cố ý.

Tô Cẩn Nghiêm nhấc chân lên, lật người lại để áp chế đôi chân bé nhỏ không an phận của cô, ngẩng đầu lên cố tình đe tâm em có mệt không.” Thể lực của anh còn rất tốt, chủ yếu là anh lo lắng cô sẽ không chịu đựng được, nhưng cô gái này rõ ràng có chút hiểu nhầm, còn dám cố ý trêu trọc anh.

Chung Thủy Linh đột nhiên mở mắt ra, không nhìn vào khuôn mặt đang phóng đại ở trước mặt mình, lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đó giống như một đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận.

Nhìn dáng chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại, anh rất thích cảm giác cô nằm trong lòng anh, dường như không có chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này.

Chung Thủy Linh dựa vào lòng anh, tai dán chặt lên ngực anh, có thể nghe thấy rõ nhịp tim của anh, cảm thấy thật tuyệt vời, hai người giống như không có khoảng cách, hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể của đối phương.

Khẽ nhắm mặt lại, Chung Thủy Linh cảm không muốn suy nghĩ cái gì, không cần phải suy nghĩ cái gì, chỉ yên tĩnh nằm trong lòng của anh như này, vòng tay này giống như có thể nằm cả đời cũng được.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, cũng không biết qua bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm buông cô ra, khẽ xoa khuôn mặt cô, hỏi: “Có đói không?”

Nói đến đói, Chung Thủy Linh đột nhiên nhớ đến trước khi vào phòng, nồi cháo trên nồi cháo thịt lạc với trứng muối!”

Còn tưởng rằng cô bị làm sao, Tô Cẩn Nghiêm thấy khuôn mặt cô tràn đầy sự sợ hãi, liền an ủi cô: “Cháo không sao, trước khi vào phòng anh đã tắt bếp rồi.” Anh không có ý định quấn quýt với cô, lúc âu yếm bởi vì những chuyện không cần thiết nào đó là gián đoạn.

Thấy anh nói như vậy, lúc này Chung Thủy Linh mới thở phào nhẹ em cứ nghĩ là vẫn chưa tắt.” Lúc đó cô không thể quan tâm đến bất cứ điều gì, nên đến bây giờ mới nhớ lại chuyện này.

Tô Cần Ngôn cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Được rồi, anh đi hâm nóng lại cháo, em đi tắm rửa trước đi, sau đó ra ăn cơm.”

Chung Thủy Linh ngại ngùng gật đầu, nhìn khóe miệng của anh, không che giấu được ý cười.