Thấy Cố Hoàng Liên thế này, Chung Thủy Linh cũng không nói được nữa, quay đầu đi không nhìn cô, ngửa đầu muốn ép nước mắt trong mắt mìnhkhông chảy nữa.
Cố Hoàng Liên khóc rống lên, cả người cuộn lại, nước mắt trên mặt không khống chế được mà rơi xuống, cắn chặt lấy môi, không để bản thân phát ra tiếng khóc đau đớn.
Mẹ Cố thấy con gái như thế này, trong lòng vô cùng đau buồn, tiến lên ôm lấy con gái, nước mắt cũng trào ra theo, nói: “Hoàng Liên ngoan, mẹ ở đây cùng con, mặc kệ xảy ra chuyện gì mẹ cũng ở đây cùng con, tất cả rồi sẽ trôi qua.”
Nghe thấy tiếng khóc đằng sau, nước mắt Chung Thủy Linh cũng không ngừng tuôn rơi, lúc này trong lòng hận không thể lột da Lâm Vỹ Tường.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh lập tức cầm lấy túi trên ghế sofa, nhìn mẹ Cố nói: “Mẹ Cố, cháu ra ngoài một lát, có chuyện gì bác gọi điện thoại cho cháu.” Nói xong xông thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Đi thang máy xuống dưới, đúng lúc gặp ba Cố đang chờ thang máy đi lên, thấy hai mắt cô đỏ bừng muốn rời đi, ba Cố vội hỏi: “Thủy Linh, cháu muốn đi đâu?”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh nhìn ba Cố nói thẳng: “Cháu đi tìm tên khốn kiếp kia tính sổ!”
Ba Cố lập tức hiểu ý hỏi: “Cháu biết bây giờ Lâm Vỹ Tường đang ở đâu không?”
Lâm Vỹ Tường biến con gái mình thành thế kia, ông ta là ba, cũng không thể cứ để yên như vậy.
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn ba Cố nói: “Cháu không biết anh ta ở đâu, nhưng cháu biết công ty của anh ta ở đâu, anh ta ức hϊếp Hoàng Liên như vậy, cháu tuyệt đối không để cho anh ta dễ chịu! Ba Cố, bác đi lên trước đi, Hoàng Liên tỉnh rồi, lúc này cảm xúc hơi không ổn định.” Nói xong, Chung Thủy Linh quay người đi về phía cửa lớn bệnh viện.
Ba Cố sau lưng muốn lên tiếng gọi lại, cuối cùng mở miệng rồi cũng không nói được lời gì, không yên tâm về con gái, vội vàng xoay người tiến vào thang máy.
Chung Thủy Linh bắt xe đi thẳng đến công ty Lâm Vỹ Tường, đồng nghiệp hôm qua nói chuyện với cô cũng đang ở đây, thấy hôm nay cô lại đến, cho rằng cô đến tìm Lâm Vỹ Tường, cười nói: “Sao thế, lại đến tìm Lâm Vỹ Tường à?”
“Anh ta có đến không?” Chung Thủy Linh nhìn anh ta hỏi, nhưng mà trong lòng cũng đã sớm hạ quyết tâm, mặc kệ Lâm Vỹ Tường có ở đây hay không, hôm nay cô vẫn muốn đến làm loạn.
Thấy cô hỏi như vậy, trái lại đồng nghiệp cũng không cảm thấy bất ngờ, cho là cô chỉ đơn giản đến tình người, nhiệt tình nói: “Anh ta vừa đến, hình như lúc này đang nói chuyện với Giám đốc.”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh lại thấy hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng anh ta và người phụ nữ kia ra ngoài rồi đi gặp đứa trẻ, không ngờ anh ta lại đến công ty, vậy thì tốt quá, còn sợ không tìm thấy anh ta đấy, nếu anh ta đã ở đây, vậy chắc chắn hôm nay cô phải khiến anh ta đẹp mặt, cô muốn tính sổ với anh ta trút giận cho Hoàng Liên trước.
“Vậy à, vậy anh có thể dẫn tôi vào tìm anh ta không? Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta hỏi rõ.” Khi Chung Thủy Linh nói chuyện, tay cầm túi siết chặt lại.
Người kia thấy Chung Thủy Linh đến tìm Lâm Vỹ Tường hai ngày liên tiếp, cho rằng là có chuyện gì rất quan trọng thật, ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Được thôi, vậy cô đi vào cùng tôi đi, tôi dẫn cô vào, nhưng mà bây giờ anh ta đang nói chuyện với Giám đốc, cô có thể đến vị trí của anh ta chờ một chút.”
Chung Thủy Linh gật đầu nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
“Khách sáo rồi.” Người kia xua tay, dẫn Chung Thủy Linh đến bàn làm việc của Lâm Vỹ Tường bên kia.
“Chính là cái này, cô cứ ngồi chờ một lát, tôi còn có việc cần làm, không nói chuyện với cô nữa.” Nói xong, đồng nghiệp này quay người muốn rời đi.
“Chờ một chút.” Chung Thủy Linh gọi anh ta lại.
Người quay quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“À tôi muốn hỏi một chút, văn phòng Giám đốc của các anh ở đâu, tôi muốn đi đến đó chờ, như vậy Lâm Vỹ Tường vừa ra là tôi có thể nói chuyện với anh ta rồi.” Chung Thủy Linh cố gắng khiến giọng điệu của mình bình thường nhất.
Đồng nghiệp của Lâm Vỹ Tường thấy cô nói như vậy, cười nói: “Văn phòng Giám đốc cũng cách đây không xa lắm, cô không cần gấp đến vậy chứ!”
“Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.” Chung Thủy Linh kiên trì nói.
Thấy Chung Thủy Linh nói như vậy, đồng nghiệp này cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ vào văn phòng Giám đốc bọn họ nói: “Chính là ở trong đó, cô muốn chờ thì có thể qua đó.”
“Cảm ơn.” Chung Thủy Linh nói xong lập tức đi về phía văn phòng Giám đốc của bọn họ.
Nhìn bóng lưng của Chung Thủy Linh, đồng nghiệp Lâm Vỹ Tường không thể hiểu nổi lắc đầu, nhưng sau đó cũng lập tức xoay người đi làm việc của mình.
Chung Thủy Linh đến cửa phòng Giám đốc, vừa định đi vào, thư ký bên ngoài vội vàng đứng dậy ngăn cản cô nói: “Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai, có chuyện gì?”
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta một cái, lạnh giọng nói: “Tôi có chuyện tìm Lâm Vỹ Tường, làm phiền cô nhường một chút.”
“Xin lỗi, Giám đốc đang nói chuyện ở bên trong, nếu cô có chuyện tìm người, làm phiền chờ một chút, được không?” Thư ký cười khách sáo nói.
“Vậy thì ngại quá.” Chung Thủy Linh giơ tay đẩy cô ta ra, sau đó thậm chí không thèm gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Thư ký bị Chung Thủy Linh đẩy ra phía sau đứng không vững, khó khăn lắm mới vịn vào bàn làm việc, lúc này mới gọi Chung Thủy Linh: “Thưa cô, cô không thể đi vào, cô...”
Trong văn phòng, một người đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn làm việc, Lâm Vỹ Tường thì đang đứng trước bàn làm việc, thấy cửa đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, vội vàng quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Chung Thủy Linh hùng hùng hổ hổ tiến vào, cả người Lâm Vỹ Tường ngây ra, hoàn toàn không ngờ Chung Thủy Linh lại đến nơi này tìm mình.
Giám đốc ngồi sau bàn làm việc ở đằng sau Lâm Vỹ Tường cũng rất ngạc nhiên khi thấy Chung Thủy Linh xông vào, nhưng ngạc nhiên xong thì cau mày nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Cô là ai, ai cho cô vào?”
Chung Thủy Linh bước từng bước về phía Lâm Vỹ Tường, nhìn vị Giám đốc trung niên phía sau anh ta: “Ai cũng không muốn cho tôi tiến vào, là tự tôi xông vào.” Nói xong, đứng thẳng lưng trước mặt Lâm Vỹ Tường, chậm rãi lên tiếng: “Chỉ là tôi tiến vào không phải để tìm ông, mà là tìm anh ta.” Đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Vỹ Tường, nhưng mà rõ ràng lời này là nói với Giám đốc của Lâm Vỹ Tường.
“Tôi mặc kệ cô đến đây tìm ai, chúng tôi đang nói chuyện, làm phiền cô ra ngoài!” Dường như Giám đốc đã hơi tức giận rồi, tỏ vẻ nghiêm khắc nói với Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh cười lạnh, trực tiếp đặt túi trên tay mình xuống bàn làm việc của Giám đốc, không nói lời nào.
Đương nhiên Lâm Vỹ Tường biết mục đích cô đến tìm mình, nhìn cô nói nhỏ: “Chung Thủy Linh, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói được không, tôi...”
Anh ta vẫn chưa nói xong, Chung Thủy Linh đã vung tay tát thẳng lên mặt Lâm Vỹ Tường!