Chương 144: Tôi là vợ anh ấy

“Tôi mắng cô ta không có giáo dục thì thế nào, cô ta nếu được dạy dỗ sẽ chỉ tay vào người khác nói chuyện sao? Nếu cô ta được dạy dỗ mà đến cửa cũng không biết gõ đã xông vào sao?” Chung Thủy Linh nói như vậy về phía Lâm Vỹ Tường.

“Cho dù như vậy, cô cũng không đến nổi như vậy chứ, cô biết rõ cô ấy là em gái tôi!” Vẻ mặt kia của Lâm Vỹ Tường như dã thú nổi điên, dáng vẻ tưởng chừng như có thể tiến lên sống chết với người ta bất cứ lúc nào.

Cố Hoàng Liên ở bên cạnh tim đập rất nhanh, bị Lâm Vỹ Tường như vậy và tình cảnh này dọa sợ, vén chăn lên muốn xuống giường: “Vỹ, Vỹ Tường, em gái gì, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Chung Thủy Linh vội vàng quay đầu lại, không để ý tới cãi nhau với Lâm Vỹ Tường, lo lắng đỡ Cố Hoàng Liên, nói: “Cậu xuống làm gì?”

Cố Hoàng Liên nhìn cô, nắm tay Chung Thủy Linh hỏi: “Thủy Linh, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Mới vừa rồi còn rất tốt, bọn cô vẫn đang nói chuyện thời đại học, sao đột nhiên có một người xông vào, còn hung dữ như vậy, sau đó Vỹ Tường nói cô ta là em gái anh, nhưng sao cô chưa bao giờ nghe Vỹ Tường nhắc tới...

Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì!

Chung Thủy Linh có chút hối hận mình đã quá nóng nảy, cảm thấy cho dù mình có tức giận đi nữa cũng không thể hò hét trước mặt Hoàng Liên, hơn nữa hôm nay sắc mặt cô ấy mới nhìn khá hơn một chút, cô thật sự không muốn Hoàng Liên lại giống như hôm qua sắc mặt tái nhợt nhìn lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Lâm Vỹ Tường thấy Cố Hoàng Liên xuống giường, buông người phụ nữ kia ra chuẩn bị đi tới bên Cố Hoàng Liên, nhưng lại bị người phụ nữ trong ngực nắm chặt tay.

Người phụ nữ kia mặt đầy ủy khuất nhìn Lâm Vỹ Tường nói: “ Tường, tay em đau quá, như là gãy xương vậy.”

Cô ta vừa nói như vậy, Lâm Vỹ Tường đi không được, ánh mắt nhìn cô gái trong ngực yêu thương và đau lòng.

Cố Hoàng Liên nhìn Lâm Vỹ Tường, vẻ mặt kia xa lạ làm cô cảm giác mình dường như không quen biết anh.

Chung Thủy Linh đau lòng cho cô ấy, muốn đỡ cô ấy về giường: “Về giường nằm trước đã, dép cậu cũng không mang.”

Cố Hoàng Liên đưa tay kéo tay Chung Thủy Linh ra, nhìn thẳng về phía Lâm Vỹ Tường.

Chung Thủy Linh muốn kéo cô ấy, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ chuyện tới mức này, nếu như Lâm Vỹ Tường thật sự có gì với người phụ nữ này, muốn giấu, đoán chừng cũng không giấu được nữa.

“Vỹ Tường, cô ta là ai?” Cố Hoàng Liên chân trần đứng trước mặt Lâm Vỹ Tường, mắt cũng không nhìn người phụ nữ kia lấy một cái, chỉ là bình tĩnh nhìn Lâm Vỹ Tường.

Lâm Vỹ Tường đối với Cố Hoàng Liên dường như là hơi áy náy, ánh mắt lúng túng muốn giải thích.

“Tôi là vợ anh ấy.” Người phụ nữ trong ngực Lâm Vỹ Tường nói với Cố Hoàng Liên.

Nghe vậy, cả người Cố Hoàng Liên hơi lắc lư, cả người giống như khinh khí cầu, bỗng chốc bị người ta hút hết không khí.

Chung Thủy Linh vội vàng tiến lên ôm cô ấy, không để cho cả người cô ấy té xuống đất.

Lâm Vỹ Tường dường như cũng hơi lo lắng cho cô ấy, buông người phụ nữ kia ra muốn đi lên đỡ cô ấy, lại bị Chung Thủy Linh đẩy ra, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.

Lâm Vỹ Tường không lên tiếng, thấy sắc mặt Cố Hoàng Liên có hơi tái nhợt, nổi nóng quay đầu hét về phía người phụ nữ kia: “Lâm Linh, em nói bậy bạ gì đó!”

“Em nói bậy chỗ nào, em không phải vợ anh sao? Chúng ta ngay cả con cũng có rồi, bây giờ anh bị người đàn bà này mê hoặc đến điên đảo rồi phải không? Anh đừng quên, Tiểu Kiệt vẫn còn ở trong bệnh viện chờ anh, bây giờ anh lại ở bên người đàn bà này, chẳng lẽ ngay cả con trai mình anh cũng không cần sao?” Người phụ nữ điên cuồng hét, ngón tay chỉ thẳng vào Lâm Vỹ Tường và Cố Hoàng Liên.

“Lâm Linh, em đủ rồi, chúng ta có gì trở về rồi nói, em đừng làm loạn ở chỗ này!” Lâm Vỹ Tường đứng dậy, hét về phía Lâm Linh.

“Em làm loạn, em chính là muốn làm loạn, chồng mình ở bên ngoài có người đàn bà khác, con trai em vẫn còn nằm trong bệnh viện, thằng bé luôn miệng gọi ba hỏi ba đang ở đâu, anh lại ở chỗ này với người đàn bà này mà không muốn máu mủ của mình, Lâm Vỹ Tường anh còn là người không? Chẳng lẽ anh quên trước khi mẹ em chết đã nói những gì với anh sao?” Nói xong, Lâm Linh trực tiếp khóc rống lên, bộ dáng kia càng bất lực và đau lòng hơn.

Đối mặt với chất vấn của Lâm Linh, Lâm Vỹ Tường một chữ cũng không nói được.

Sắc mặt Cố Hoàng Liên lập tức trở nên ảm đạm, tựa vào trong ngực Chung Thủy Linh, cô hoài nghi mình vừa rồi có phải nghe lầm rồi hay không?

Người phụ nữ này là vợ Vỹ Tường? Hơn nữa bọn họ còn có con?

Vậy cô thì sao? Cô là cái gì? Đứa bé trong bụng cô là cái gì?

Thấy dáng vẻ Cố Hoàng Liên nhợt nhạt, Chung Thủy Linh hét về phía Lâm Vỹ Tường và người đàn bà kia: “Các ngươi cút cho tôi, cút ra ngoài cho tôi!”

“Anh...” Lâm Vỹ Tường nhìn Cố Hoàng Liên, mặt đầy áy náy và chột dạ nói: “Hoàng Liên, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ, anh có thể, anh có thể giải thích.”

Cố Hoàng Liên cảm thấy cả người mình lạnh đến phát run, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Vỹ Tường, gắt gao nắm chặt tay mình.

Chung Thủy Linh cảm giác được Cố Hoàng Liên ở trong ngực của mình run rẩy, ôm lấy cô ấy thật chặt, hét về phía Lâm Vỹ Tường: “Lâm Vỹ Tường anh cút ra ngoài cho tôi, các ngươi đều cút ra ngoài cho tôi!”

Lâm Vỹ Tường dường như không nghe thấy lời của Chung Thủy Linh, nhìn Cố Hoàng Liên lại tiến lên phía trước một bước, ngoài miệng nói: “Hoàng Liên, em nghe anh giải thích, anh thật lòng yêu em, chuyện không phải như em nghĩ, anh có thể giải thích, anh có thể nói mọi chuyện rõ ràng với em!”

“Tường, Tiểu Kiệt vẫn còn trên giường bệnh chờ anh, tối qua thằng bé hỏi anh đã đi đâu cả đêm, buổi sáng vừa tỉnh lại đã hỏi anh khi nào tới, thằng bé còn nhỏ như vậy, anh thật sự không cần thằng bé sao?” Lâm Linh phía sau khóc lóc kể lể nói.

Lâm Vỹ Tường quay đầu nhìn Lâm Linh, vẻ mặt kia nhìn hơi khó xử.

Cả người Cố Hoàng Liên run rẩy không nói ra được một câu, tựa vào trong ngực Chung Thủy Linh, cả người giống như con nai con bị thương.

Chung Thủy Linh ôm cô ấy, rõ ràng có thể cảm nhận được cô ấy hoảng hốt và sợ hãi, tức giận đến đỉnh điểm, nhưng lại không đành lòng phát cáu trước mặt Cố Hoàng Liên, hít một hơi thật dài, đè nén lửa giận, nhìn Lâm Vỹ Tường và người phụ nữ kia nói: “Các người làm ơn, rời khỏi chỗ này, có ân oán gì đi ra ngoài nói, nơi này không có ai muốn biết vướng mắc giữa các ngươi cả!”

Những lời này dường như là Chung Thủy Linh cắn răng để nói hết, cô không biết Hoàng Liên rốt cuộc có thể chịu được đả kích như vậy hay không, cô cũng không biết chờ lát nữa sau khi Lâm Vỹ Tường và người phụ nữ này đi Hoàng Liên sẽ như thế nào, nhưng bọn họ bây giờ ở lại đây thêm một phút, như vậy đối với Hoàng Liên mà nói sẽ nhiều thêm một phần tổn thương!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Cố Hoàng Liên, Lâm Vỹ Tường rốt cuộc cũng buông bỏ ý nghĩ muốn tiếp tục giải thích, thấp giọng nói: “Hoàng Liên, anh, qua một thời gian nữa anh đến tìm em.”