Chương 4: Ẩu đả

Hôm đó, khi đang ngồi trong phòng nhàm chán xem quang não. Hermann đột nhiên gõ cửa: “Ngục trưởng, tôi có thể tiến vào không?”Khúc Ngư vội vàng tắt bỏ rồi nhấn một thiết bị, cửa tự động mở ra.

Hermann vẫn mặc một thân quân trang đen, đeo mắt kính như cũ, bình tĩnh nói: "Vừa rồi có xảy ra một vụ ẩu đả, mong ngài đi ra một chuyến cho quyết định xử phạt.”

Khúc Ngư gật đầu, đứng lên sửa sang lại quần áo.

Cậu ăn mặc không khác biệt lắm so với Hermann, trên đầu mang quân mũ, tóc đen nghịch ngợm thò ra vài sợi, eo nhỏ mềm dẻo được đai lưng trói, dưới chân mang giày.

Vừa đi, Khúc Ngư vừa mở quang não, đem ý nghĩ của mình chuyển thành văn tự:

"Những ai tham gia?"

Hermann nhìn thoáng qua, trả lời: "Tội phạm cấp A, phòng 203 Á Duy và phòng 504 Mạc Ô."

Á Duy... Khúc Ngư suy tư gì. Cậu nhức óc suy nghĩ cách tiếp cận người này, không ngờ cơ hội lại tới như này.

Hai người rảo bước , nhanh chóng đi tới hiện trường ẩu đả.

Ở đó đã có hai cảnh vệ tới chế phục. Hai tên bị trói, một người bị thương khá nặng, mặt mũi bình thường, ánh mắt gian xảo, người còn lại có khuôn mặt anh tuấn, mắt nâu tóc nâu, khóe miệng vẫn tràn máu, hung ác nhìn tên kia.

Chỉ cần lướt qua, Khúc Ngư đã nhận ra ai là Á Duy.

Hermann tiến lên hỏi: “Sao lại thế này?”

Nhóm cảnh ngục đi xuống đè người, ý bảo hai người kia chuẩn bị lên tiếng. Hermann nhìn về phía bên trái Mạc Ô trước: "Nói, xảy ra chuyện gì?"

“Phó ngục, tôi bị oan.” Mạc Ô ra vẻ vô tội mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu, mà hắn đã đi lên đánh người. Anh xem, nếu không phải cảnh ngục tới kịp thời, tôi đã bị đánh chết rồi.”

Vừa nói, hắn vừa chỉ vết thương trên mặt.

Á Duy bên cạnh, cắn chặt môi, không nói một lời, ánh nhìn lạnh nhạt.

Mạc Ô vốn vào tù vì lừa đảo, nên am hiểu hoa ngôn xảo ngữ, ở trong tù thích dùng ngôn từ khıêυ khí©h người khác, nhưng cố tình lại không vi phạm nội quy. Vì miệng tiện mà kéo bao thù hận, rất nhiều người căm ghét muốn đánh hắn một trận nhưng ngại giám ngục mà không thể động thủ. Mạc Ô cũng ỷ vào vậy mà suốt ngày mồm nhả tiếng chó, hại không biết bao người, lại vì biết ăn nói mà luôn có thể phủ sạch trách nhiệm.

Hermann khẽ gật đầu, không nói một lời, chuyển hướng sang phía Á Duy: “Còn cậu? Hắn nói cậu những gì?”

Á Duy liếʍ đôi môi tái nhợt vì bị điện giật, khô khốc nói: “Một vài lời... kinh tởm.”

“Lời gì?”

“Không phát ra nổi.”

Trong giây lát, cả phòng rơi vào trầm tư.

Mạc Ô lập tức mở miệng: “Phó ngục, anh nhìn xem hắn ta còn không nói được chứng cứ tôi đi khıêυ khí©h. Tôi cái gì cũng chưa làm, hắn đã động thủ đánh người, đây chính là khıêυ khí©h quy củ Tia chớp.”

Á Duy cúi đầu, cắn môi tới chảy máu, ánh mắt âm trầm. Thường ngày hắn vẫn có thể giả bộ hảo phóng, rộng rãi mà bỏ qua, vậy mà Mạc Ô lại nghe đâu biết được quá khứ của hắn, lấy đó sỉ nhục em gái hắn:

“Em gái mày? Còn chẳng phải là giày rách bị vứt bỏ sao? Trèo cao muốn làm vợ quí tộc, lớn bụng rồi còn bị ném trả về nơi sản xuất, nhịn không nổi mới đi tự sát.” Mạc Ô toe toét cười “Tức giận cái gì? Chẳng lẽ tao nói trúng rồi?”