Ánh mắt Raphael không biến đổi, không có mở miệng, cũng không có hoạt động, Hermann lười nhiều lời với hắn, động động môi, không tiếng động nói ra một dãy số.
---Keter – 003.
Đồng tử màu vàng của Raphael bỗng nhiên co rút lại. Dãy số này, từng có một đoạn thời gian rất dài thay thế tên họ hắn.
Vì sao một người Liên Bang bình thường có thể trở thành tội phạm cấp SSS? Đáp án là, hắn sản phẩm bị phòng thí nghiệm Liên Bang cải tạo ra.
Lúc ban đầu, nhóm thực nghiệm viên chỉ muốn là cải tạo vẻ ngoài và thân thể đặc thù của Raphael, có tác dụng lấy lòng giới quý tộc.
Nhưng trong quá trình thí nghiệm, bọn họ phát hiện cơ thể Raphael có mức độ chịu đau rất cao, phản ứng bài xích khi cho đồ vật bên ngoài vào trong cơ thể rất thấp, bởi vậy, bọn họ bắt đầu cải tạo kết cấu bên trong cơ thể Raphael, càng khiến hắn có được năng lượng cực đại.
Đáng tiếc vật thí nghiệm hoàn mĩ như vậy còn chưa sử dụng, đã bị phản phệ.
Sau khi Raphael vào ngục giam, đã rất lâu không nghe thấy dãy số này. Hắn dùng ánh mắt phức tạp kiêng kị, đánh giá Hermann trước mắt.
“Vì sao anh biết cái này?” Raphael mở miệng, chậm rãi nói.
Hermann không nói chuyện. Ngón tay hắn xẹt qua da thịt trước mắt trái, lập tức nơi đó hiện ra kí hiệu ảm đạm sáng lên:
--- Knight – 001
Raphael lại kinh sợ một lần nữa. Hermann thế mà cũng là vật thí nghiệm đến từ phòng thí nghiệm Liên Bang. Tuy rằng dãy số hai người không tương đồng, nhưng có thể dùng phương thức này hạ ấn ký lên cơ thể, chỉ có phòng thí nghiệm Liên Bang. Raphael cũng có ấn ký này, bên trái eo.
Keter và Knight đại biểu cho hai hạng mục thực nghiệm khác nhau ở phòng thí nghiệm Liên Bang. Toàn bộ vật thí nghiệm Keter đến từ trong Liên Bang, mà toàn bộ vật thí nghiệm Knight tới từ tinh cầu và tinh vực khác.
“Mở quyền nói chuyện.” Hermann nói lại một lần. Lúc này, tròng mắt Raphael giật giật, khởi động quyền nói chuyện với Hermann.
“Anh muốn hỏi gì tôi?” Raphael hỏi.
Tay Hermann nhẹ nhàng gõ gõ trên vách phòng giãn cách trong suốt, lớp chắn kiên cố không gì phá vỡ nổi như vỏ trứng gà vỡ vụn mở ra, cuối cùng biến mất. Hắn đi vào phòng giãn cách, vách tường trong suốt lại một lần nữa khôi phục.
Hắn nói: “Anh có thể xác định ấn ký trên mặt tôi từ đầu mà ra không?”
Raphael cảm thấy Hermann hỏi vấn đề này rất kỳ lạ. Hắn liếc Hermann một cái, nói: “Chỉ có phòng thí nghiệm Liên Bang mới dùng loại ấn ký này, Keter và Knight là đánh dấu hạng mục độc nhất của bọn họ.”
“Chủ nhân hiện tại của phòng thí nghiệm là ai?’’
“Phòng thí nghiệm Liên Bang thuộc về Hoàng gia, cũng chính là Hoàng đế tiền nhiệm Đà Đức Roth. Nhưng hắn đã chết, bây giờ kẻ kế vị chính là con gái lớn hắn Caterina. Quyền quản lý phòng thì nghiệm Liên Bang hẳn là cũng được Caterina kế thừa cùng đi.”
Hermann không chút để ý gật đầu, cắt đứt kết nối thông tin. Hắn nói: “Tôi đã biết.”
“Từ Từ!” Raphael lại cấp quyền nói chuyện lần nữa. Hermann lại kết nối, cũng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Tôi có một dụng cụ.”
“Dụng cụ gì?” Sắc mặt Hermann thực bình đạm.
Raphael cắn chặt răng, nói: “Là kiện một dụng cụ dùng để kiểm tra đo lường vật thí nghiệm, vật thí nghiệm thuộc sở hữu phòng thí nghiệm Liên Bang sau khi bị rà quét đều sẽ xuất hiện phản ứng dị thường.”
Hermann có vài phần hứng thú: “Đồ ở đâu?”
“Cởi xiềng xích của ta xuống trước đã.” Raphael nói.
Haermann nhìn hắn một cái, lười nói thêm cái gì, đè đè quang não trên tay, đôi tay Raphael được giải thoát.
Raphael gõ gõ cánh tay trái của mình, chỗ đó đã bị cải tạo thành tay robot, xuất hiện một khe lõm. Hắn lấy ra một dụng cụ nhỏ từ khe lõm, đưa cho Hermann.
“Cảm ơn.” Hermann tung tung dụng cụ trên tay, đem bỏ vào trong túi, sau đó xoay người rời đi.
Raphael nhìn hắn rời đi, lại cúi đầu nhìn đôi tay khôi phục tự do, đôi mắt giật giật.