Caterina rõ ràng chỉ là NPC, chẳng qua là trùng hợp có vẻ ngoài giống với của chị cậu, vì cái gì sẽ…
Còn không đợi cậu nghĩ nhiều, Caterina lại nói tiếp: “Tỉnh, không nói chuyện này, chuyện trước đó em nói với chị, chị đã làm thỏa đáng. Cái đó gọi là cô bé Celia, con cô ấy hiện giờ học tại trường nữ sinh quý tộc, chị sẽ phái người tới chiếu cố, sẽ không để đứa nhỏ ở trường học bị bắt nạt.”
“Còn nữa, thời điểm trước khi tiêu hủy phòng thí nghiệm Liên Bang, từ chỗ đó chị tìm được dụng cụ thí nghiệm còn sót lại, cảm giác rất thú vị. Em muốn chơi không? Tiểu Ngư?” Caterina hỏi.
Khúc Ngư gật đầu.
Caterina hiển nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng bên cạnh bất ngờ xuất hiện một người mặc chế phục, như là bí thư. Cô quay đầu nói với bí thư vài câu, sau đó mặt đầy vẻ xin lỗi nói với Khúc Ngư: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, có một số việc chờ chị xử lý, khi nào rảnh chúng ta lại gọi diện thoại.”
Khúc Ngư gật gật đầu. vẫy vẫy tay về phía Caterina.
Sau khi kết thúc điện thoại, Khúc Ngư cầm lấy áo khoác từ trên giường phủ thêm vào, sau đó đẩy cửa ra, kết quả đẩy cửa mở, Khúc Ngưu liền thẩy Hermann đang đứng ở cửa.
Trong lòng cậu khẩn trương một chút, lại không biết Hermann có nghe được cuộc nói chuyện của cậu với Caterina không, Khúc Ngư động môi hỏi: Anh đang làm gì?
Hermann đẩy mắt kính, một tay khác bê rương kim loại, nói: “Chuyển phát nhanh của ngài tới, hinh như là từ thủ đô gửi tới.”
Mắt Khúc Ngư nhìn cái rương kia, bên trên có ấn chỉ chuyên chức hoàng gia và ấn chỉ phòng thí nghiệm Liên Bang.
Cậu lại liếc mắt Hermann một cái, thì phát hiện biểu cảm Hermann không có gì sơ hở, vì thế nói : Cảm ơn, sau đó ôm cái rương vào phòng.
Sau khi cậu đóng cửa lại Hermann tháp mắt kính xuống, xoay người đi về phía khu vực giam giữ tội phạm cấp SSS.
Hắn vừa đi vừa nỉ non nói: “Phòng thí nghiệm Liên Bang… Đà Đức Roth… Khúc Ngư.”
Hermann khi vừa đến tinh cầu này biểu hiện quá mực không giống bình thường, cũng quá tuổi trẻ đơn thuần, cho nên rất nhanh bị hạ độc, sau đó bị bắt giam giữ, tiếp đó bị cấy chíp “Quy tắc” vào, cuối cùng bị đưa đến ngục giam Tia Chớp.
Hắn không biết ai là người bắt hắn, cũng không biết mình bị giam ở đâu.
Nhưng mà theo hiểu biết của hắn đối với Liên Bang tăng dần, Hermann suy đoán, có thể có năng lực bắt mình và cấy loại chip cấp cao này, chỉ có hoàng gia và phòng thí nghiệm Liên Bang.
Đà Đức Roth là hoàng đế Liên Bang tiền nhiệm, Khúc Ngư bị hắn làm thí nghiệm, cũng là người hoàng gia. Như vậy… Cậu có biết chuyện cái chíp không? Hermann chỉ có thể đoán.
Hắn một đường di tới nơi muốn tới, thấy được Raphael đang nhắm mắt lại. Ánh mắt Hermann thực lãnh đạm, giống như nhìn một đồ vật không có sự sống vậy. Hắn gõ gõ tường trong suốt trước mặt Raphael, nói: “Tỉnh tỉnh, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Raphael vốn ngâm trong dung dịch nghỉ tay mà mở mắt.
Ánh mắt hắn thật sự chết lặng, nhưng khi nhìn tới Hermann lại bất ngờ lộ ra vài phần sát ý.
Có lẽ là bởi vì Hermann tháo mắt kính xuống, dáng vẻ ôn tồn lễ độ ngày xưa cũng giống như biến mất.
Mặt hắn không biểu tình mà nói: “Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh, cho tôi quyền nói chuyện.”
Tuy nói mỗi vách tường phòng giãn cách đều có chức năng cách âm, nhưng đối với tội phạm cấp SSS mà nói, chức năng này có cũng như không.
Chỉ có sau khi mở quyền nói chuyện, mới có thể thông qua thiết bị trao đổi, giống điện thoại khi thăm tù.