Chương 23: Tôi muốn đến gặp chị gái

Trong cái ngục giam này nơi nơi tràn ngập hương vị sinh vật cấp thấp, cũng đủ khiến hắn không khỏe. Hắn cố tình áp chế, bị quy tắc áp chế, hiện giờ mới có cái quy tắc cho phó giám ngục trưởng.

Vì quản được Alpha cấp cao, chính phủ Liên Bang bèn tìm Alpha không phải người ngoài tinh tế. Vì để quản được người ngoài tinh tế, chính phủ Liên Bang lại tìm tới một Beta có thể thụ thai.

Thật sự thú vị. Hermann nghĩ nghĩ, lại mang mắt kính lên. Nếu giám ngục trưởng nhỏ tiếp tục làm như vậy, bao lâu sẽ mang thai đây?

Ánh mắt hắn nhìn về bụng Khúc Ngư, nhẹ nhàng vươn tay sờ lên. Dựa theo cách nói của Liên Bang, thân là một Beta lại có thể thụ thai, như vậy giám ngục trưởng không phải Beta, mà là một Omega. Nhưng trên người cậu lại không có đặc trưng khác của Omega, cũng không có tin tức tố, là một Beta bình thường.

Thân thể rất kỳ lạ, kỳ lạ giống với bản thân Hermann.

Trước khi quy tắc bị hủy bỏ, Hermann chỉ có thể bị giam ở chỗ này. Hắn chỉ có thể trong ngục giam tìm một số ít đồ vật thú vị.

Cuối cùng mắt hắn nhìn dung nhan Khúc Ngư khi ngủ, tiếp đó ra cửa rời đi.

Khi hắn đi rồi Khúc Ngư chợt mở to mắt, sờ sờ cổ mình.

Khúc Ngư không dám thật sự ngủ ở trước mặt Hermann. Khi Hermann đi rồi, cậu lập tức xuống giường, không rảnh lo cho cơ thể nhức mỏi, ngồi xuống bàn trước mặt. Trong lòng cậu đối với vị phó giám ngục trưởng thần bí này có tâm lý đề phòng trước sau.

Cậu ngồi ở trước bàn, quang bình trước mặt bất ngờ chiếu lên giao diện yêu cầu gọi video. Khúc Ngư tập trung nhìn vào, tên người gọi điện viết là Caterina, là chị cậu.

Cậu do dự một lát. Caterina là người có quan hệ thân mật nhất với cậu ở thế giới này, một khi đóng vai không tốt thì sẽ xuất hiện nguy hiểm nhân vật sụp đổ… Nhưng xuất phát từ hồi ức đối với người chị này, Khúc Ngư vẫn là ấn chấp nhận.

Quang bình nháy mắt thay đổi, chiếu vào tròng mắt Khúc Ngư là một khuôn mặt anh khí xinh đẹp.

Caterina tóc đen mắt đen, giống với Khúc Ngư như đúc, đôi mày kiếm nhỏ ngông cuồng hướng lên trên, mang theo vài phần tiều sái, giờ phút này mi cong mắt cong, nụ cười treo bên môi, có vẻ vô cùng ôn hòa.

Cô mặc một thân chế phục, trên vai có thêu thϊếp vàng, trước ngực đeo rất nhiều huân huy chương.

Đại não Khúc Ngư trong nháy mắt ngừng hoạt động.

Lông mi cậu khẽ run, chỉ một thoáng tròng mắt bị một tầng hơi nước bịt kín, miệng khẽ nhếch, muốn phát ra âm thanh, yết hầu căng lên lại nói không ra lời.

Dáng vẻ Caterina, với dáng vẻ chị gái trong trí nhớ cậu giống nhau như đúc. Khúc Ngư đã không nhớ được bao nhiêu năm rồi mình chưa nhìn thấy chị, chỉ nhớ rõ bản thân mình trở thành người làm nhiệm vụ chính là vì tìm được chị gái.

Cậu bịt kín miệng mình, trong đầu gọi hệ thống.

[Hệ thống, làm ơn tạm dừng thời gian, tôi có điều muốn hỏi.]

[Được.]

Hệ thống rất nhanh đáp lại, nhưng không phải giọng điện tử Khúc Ngư quen thuộc, mà là giọng nam cậu nghe thấy thấp thoáng trước khi thoát khỏi quốc tế.

Nhưng cậu không có để ý, mà hỏi vấn đề trong lòng mình trước.

[Nếu tôi có thể thành công lấy được thưởng cuối năm, thì có thể đưa ra một thỉnh cầu với Chủ Thần, đúng không?]

[Không sai, cậu muốn đưa ra thỉnh cầu gì?]

Khúc Ngư trầm mặc một lát, nói:

[Tôi muốn đến gặp chị gái, Khúc Trạch Vũ.]

[Có thể, chỉ cần cậu có thể lấy được thưởng cuối năm. Cố lên, Tiểu Ngư.]