Chương 3: Nhân vật lớn thần bí
Trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng đậm, không khí cũng dần dần ấm lên.
Đường Minh Lân liếc nhìn hàm dưới Úc Tử Ân bị móng tay tạo thành vết xước đỏ, con mắt tối hơi trầm xuống, "Cô đã cảm thấy tôi vô sỉ, vậy tôi đây sẽ hầu cô chơi đùa cao thượng!"
Dứt lời, anh bỗng chốc đưa tay kéo cô từ trên ghế salon, hung hăng ném tới trên khay trà, giọng nói tà tứ chậm rãi vang lên: "Trên bàn nhiều đồ như vậy, cô tự chọn một loại lấy lòng tôi!"
Chậm rãi ngồi thẳng thân, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện giống như quân vương, con ngươi lưu ly quật cường kiêu ngạo không khuất phục, gắt gao nhìn chằm chằm anh, an tĩnh mà quật cường giằng co cùng anh.
Chau chau mày, Đường Minh Lân cũng không gấp, khóe miệng chứa đựng nụ cười nâng cằm của cô, "Sao vậy, không muốn?"
Chống lại đáy mắt chán ghét và khinh thường của cô, anh vẫn cười tự tin như cũ, muốn phá hủy bộ mặt cứng cỏi của cô, anh có cả đống biện pháp, chiêu mới không có ở đây, quan trọng nhất vẫn là cô có người cha nhà giàu mới nổi.
"Tốt lắm, cô đã không muốn, vậy thì đi về nhà giúp tóc cha cô rạng sáng đi! Dương Phàm, đưa Đường phu nhân trở về nhà họ Úc!" Đây là uy hϊếp Úc Tử Ân, bất kể là lúc nào thì cũng có thể làm cho cô thỏa hiệp.
Góc bên cạnh, một bóng người đứng lên, lễ độ cung kính gật đầu hướng Úc Tử Ân rồi làm tư thế mời, "Đường phu nhân, xin mời!"
Biết rõ tính tình của Đường Minh Lân nói một không hai, Úc Tử Ân giận đến trái tim hung hăng kéo căng, khinh bỉ trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, "Đường Minh Lân, anh đừng quá đáng! Lấy cha tôi ra uy hϊếp tôi, anh không cảm thấy loại hành vi này hèn hạ lại vô sỉ sao? !"
Chính bởi vì cô đã từng cãi lại mệnh lệnh của Đường Minh Lân mà cha cô đã bị mời đến bót cảnh sát uống trà, nếu không phải một lần kia cô cứu anh ta, thay anh ta chịu một dao nên ông lớn như anh ta rộng lượng tha thứ bỏ qua chuyện cũ, nếu không sợ rằng cô phải lũ lượt tìm quan hệ cầu người giúp một tay.
Từng có một lần dạy dỗ nên sau này ông lớn là anh ta hung ác ra lệnh, mỗi một lần cô đều chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Nhưng thuận theo cũng không đại biểu cho cô khuất phục, cũng chính bởi vì vậy, Đường tam thiếu gia trước sau như một tiếp tục lấy chuyện này làm thú vui cho trò chơi để nhục nhã cô, cho đến khi cô chịu mở miệng đáp ứng ly hôn với anh ta.
Ly hôn mới đúng là mục đích thực sự của anh ta, nhưng là lợi thế duy nhất trong tay cô, lại hoàn toàn không thể ly hôn.
Vì thế, bọn họ cãi nhau ầm ĩ hết ngày này đến ngày khác, có thể nói là nổi tiếng xa gần ở cả thành phố C.
"Chỉ bằng một chiêu là có thể khiến cô khuất phục, tại sao tôi muốn bỏ gần tìm xa? Hơn nữa, không phải cô mang những thứ đồ này đến góp vui sao? Tôi cũng chỉ là vật gì cũng có chỗ dùng mà thôi." Buông tay, khóe miệng Đường Minh Lân chứa đựng nụ cười nhạt, đã tính trước chờ đợi cô đầu hàng.
"Hoặc là về nhà, hoặc là ở lại, tự cô chọn!"
". . . . . ." Vốn mua những thứ đồ này thuần túy là muốn giúp mình bám víu ở thành thị, lại không nghĩ rằng nó lại trở thành dụng cụ để cho Đường Minh Lân nhục nhã mình, cô thật đúng là bê đá tự đập vào chân của mình!
Khẽ cắn răng, cô quyết định không đếm xỉa đến, dù sao trong phòng bao có mấy vị công tử gia môn cũng không phải là chưa từng thấy cô thất bại, mỗi lần Đường Minh Lân mang cha uy hϊếp cô, người thua luôn là cô, tự ái cùng mặt mũi của cô quá tầm thường so với an toàn thân thể của cha.
Cô cũng chỉ còn lại có một người thân là cha, dù tùy hứng quật cường thế nào, cũng không thể liên lụy đến ông, nghĩ tới đây cô cũng thông suốt rồi.
Chuyển động tay đến vật bọc ngoài, cô nắm chặt quả đấm đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bỗng chốc nghiêng hạ thân, chủ động giạng chân ở trên đùi anh, cánh tay vòng trên cổ của anh, bất chấp tất cả cúi đầu hôn anh ——
Đầu mới vừa nghiêng xuống, còn chưa có hôn lên môi anh, Đường Minh Lân đột nhiên cố tình quá mức, thẳng tắp tránh thoát nụ hôn của cô, môi dịu dàng cứ thế áp lên trên gương mặt của anh.
Không ngờ tới anh sẽ đột nhiên né tránh, Úc Tử Ân sửng sốt một chút, không hiểu nhìn về phía anh, đối diện đôi con ngươi u ám, thoáng chốc hiểu rõ, người đàn ông này ghét phụ nữ hôn môi anh ta.
Không khí hơi có vẻ lúng túng, một đám đàn ông quanh mình hình như còn chưa có bừng tỉnh, mà Dương Phàm phản ứng mau lẹ săn sóc hỏi thăm: "Tam thiếu, cần yên tĩnh không?"
Đường Minh Lân nhíu mày nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần."
Áp sát gần thế này cô rõ ràng có thể nhìn thấy hình dáng lông mi anh cuốn, một đôi mắt tối tăm không có sóng sâu thẳm lạnh lùng, không thể phủ nhận, ngũ quan của người đàn ông này được Thượng Đế thiên vị, khôi ngô mị hoặc cao quý, không thua bất kỳ gã đàn ông nào.
Chỉ là đôi mắt yêu mỵ đào hoa, nhìn như cợt nhã nhưng không có bất kỳ nhiệt độ, thậm chí không nhìn ra tâm tình, cô rất rõ ràng, người đàn ông như vậy rất dễ dàng che giấu tâm tình của mình, càng sẽ không để cho người ta nhìn thấu mình.
Có người tức giận biểu hiện ở trên mặt, có người biểu hiện ở mắt, thế nhưng đốiv ới người đàn ông, cô lại không nhìn thấu.
"Không phải bảo tôi lấy lòng anh sao? Sao anh còn uất ức hơn tôi thế?" Cầm giữ chặt cằm của anh, Úc Tử Ân phách lối cong môi lên khıêυ khí©h, "Coi như kỹ thuật của tôi kém thế nào đi nữa, tôi cũng còn chưa có thi triển ra, anh tránh cái gì?"
Anh chán ghét cô đυ.ng chạm, đây cũng là nguyên nhân sau khi kết hôn anh không động vào cô, cho nên anh đánh cuộc, đánh cuộc trò chơi như vậy không kéo dài được bao lâu thì anh sẽ hô ngừng!
Sư tử nhỏ hướng anh cong móng vuốt, Đường Minh Lân đột nhiên cảm thấy thú vị, khẽ cười một tiếng, "Nếu bà xã đã không thể chờ đợi, vậy thì mời!"
Anh cũng không tin ở trước mặt nhiều người, cô có thể chỉnh ra cái gì!
Tay nhỏ dịu dàng chậm rãi chuyển đến trên cổ của anh, dễ dàng cởi nút áo áo sơ mi, một, hai. . . . . .
Áo sơmi màu đen bị cởi một nửa, Đường Minh Lân vẫn an tĩnh câu khóe môi như cũ nhìn biểu diễn của cô, thú cưng chơi tuyệt như vậy, động tác quyến rũ xinh đẹp, anh chưa bao giờ chú ý qua vị Đường phu nhân này bây giờ đột nhiên có chút cảm thấy hứng thú!
Bàn tay dịu dàng vuốt ve l*иg ngực cường tráng của anh, chu du khắp nơi, động tác êm ái mang theo một tia trêu đùa, đang quyến rũ tâm tình cùng du͙© vọиɠ tiềm ẩn của người đàn ông này.
Giơ tay lên, cô kẹp bao áo mưa an toàn màu đỏ ở ngón giữa chậm rãi di động lướt qua tầm mắt của anh, động tác chậm chạp, thái độ của Úc Tử Ân hết sức quyến rũ, chọc cho Đường Minh Lân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn khẽ run!
Môi đỏ mọng cắn bao áo mưa an toàn, cô đưa tới phía anh, trên mặt xinh đẹp quyến rũ thơm ngon có điểm trêu đùa!
Nhìn cô, Đường Minh Lân bỗng chốc dừng lại, tay vốn nắm chặt thành quyền bỗng chốc giữ lấy eo cô, không đợi Úc Tử Ân phản ứng kịp, người đã bị áp đến trên ghế salon!
Rút lát cắt bao trong miệng ra, Úc Tử Ân cười lạnh, con mắt lưu ly trong suốt lấp lánh tỏa sáng, không thấy chút yêu mỵ vừa rồi.
"Hóa ra. . . . . . Đường phu nhân của tôi thế nhưng cũng có một mặt xinh đẹp động lòng người thế này, xem ra tôi đã coi thường sức quyến rũ của cô rồi!" Anh không nghĩ tới, cô gái anh lấy về nhà lại mê hoặc lòng người như thế, thật sự khiến anh rửa mắt mà nhìn!
"Đường Minh Lân, anh thua rồi!" Úc Tử Ân quay đầu ra lạnh lùng nhắc nhở anh.
"Sao? Trò chơi còn chưa có kết thúc, thắng thua chưa định!" Anh giương môi cúi đầu tiến tới giữa gáy cô hôn nhẹ, hơi thở nóng rực hòa quyện cùng mùi thơm hoa anh đào nhàn nhạt trên người cô, nhất thời khiến không khí ấm lên!
"Thời điểm kết hôn anh đã nói, sẽ không đυ.ng tôi và cũng không có hứng thú với tôi, nếu như anh đυ.ng tôi thì anh thua." Đẩy người đàn ông áp trên người ra, cô không khách khí tăng thêm sức lực cấu anh.
"Thật sao? Tại sao tôi lại không biết mà cô lại nhớ rõ ràng lời nói của tôi như thế?" Anh bỗng chốc giữ chặt tay bóp trên cổ, hung hăng đè xuống ghế sa lon, gương mặt tuấn tú u ám cũng tiến gần xuống, "Nếu rõ ràng, vậy cô nên hiểu, đây là nghĩa vụ vợ chồng, cô không có quyền cự tuyệt!"
Dứt lời thì môi của anh hôn lên xương quai xanh của cô, lúc cô kịch liệt giãy giụa thì há mồm cắn một cái nặng nề!
"Đường Minh Lân, tên khốn kiếp! Anh buông tôi ra! Dám chơi mà không chịu nổi thua sao? !"
"Cho dù muốn thua, cũng chờ tôi đây làm xong việc rồi nói!" Tay hơi lạnh xoa trước ngực lõα ɭồ, không để ý cô giãy giụa, anh tháo lễ phục hình chữ V ra, mềm mại ẩn hình dưới áσ ɭóŧ cứ thế lộ ra trong bàn tay anh.
Một màn này đối với các công tử gia môn trong phòng mà nói cũng không coi vào đâu không hiếm lạ, bình thường tới nơi này giải trí, việc chơi lớn trước mặt mọi người cũng thường xảy ra, nhưng đổi thành hai vợ chồng tam công tử nhà họ Đường thì cũng là lần đầu.
"Đường Minh Lân, anh vô sỉ, anh buông tôi ra! Buông ra!" Quả đấm như mưa rơi hung hăng đập tới sau lưng người kia, phòng an tĩnh có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nặng nề này.
Thượng Quan Triệt ở một bên xem trò vui đang muốn đi lên khuyên, lại bị Hạ Ninh Huân bên cạnh kéo lại, "Yên tâm đi, Đường Tam không chơi nổi, cậu gặp qua cô gái nào nói như vậy cùng cậu ấy chưa, cậu ấy còn có hứng thú?"
Ngụ ý rất rõ ràng, Đường Minh Lân sẽ không làm gì cô, ít nhất sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy, đối với con mồi anh cảm thấy hứng thú, tham muốn giữ lấy của anh không giống bình thường.
Chán ghét tránh né nụ hôn của anh, hơi thở nóng rực lan tràn ở ngực, Úc Tử Ân ghê tởm đến nhíu lông mày, tay giùng giằng bấm lên cổ của anh, cô bấm càng hung ác, sức lực anh cắn trên cần cổ cô lại càng lớn.
Cuối cùng cô chấp nhận buông lỏng tay, không giãy dụa nữa, mặc cho anh gặm cắn trên người cô.
Đường Minh Lân tạm ngừng, đang muốn nhả ra thì một giọng nói thuần hậu bay ra từ trong góc tối mờ, xé rách không khí tĩnh mịch.
"Được rồi, ai cũng biết Đường Tam cậu không phải là người rộng rãi, cũng đừng khoe khoang ở chỗ này! Hai vợ chồng muốn nháo thì trở về nhà mình đi!"