Chương 2: Cô không phải muốn trợ hứng sao?
Cả phòng đều muốn xem kịch vui, hôm nay so với bình thường càng thêm kích động.
Trường hợp như vậy trong quá khứ, hễ là Úc Tử Ân đến, đều không ngoại lệ náo loạn đến gà chó không yên, nhưng hôm nay, người bị bên ngoài gọi là “cọp mẹ” lại có thái độ khác thường, lại vì chồng của mình đem đến các loại áo mưa, đồ dùng người lớn, săn sóc chu đáo đến mức khiến cho không ai có thể suy nghĩ!
Việc này khiến cho đám người ở đây càng thêm mong đợi một màn diễn tiếp theo, nhìn hai vợ chồng Đường Tam khai chiến, dần dần trở thành tiết mục giải trí đêm khuya được mong chờ nhất của bọn họ, mà Đường Tam thiếu gia hiển nhiên là rất thích thú.
Liếc nhìn trên bàn đủ các loại dụng cụ SM, nét mặt Đường Minh Lân vẫn mỉm cười bất cần đời như cũ, nghiêng người, hắn tự tay cầm lấy một chiếc qυầи ɭóŧ nam đem tới, khẽ liếc mắt, khi nhìn thấy chiếc mỏ chim nhọn phía trên, khóe mắt kéo ra!
Nhướng lông mày, hắn cười như không hướng về phía cô gái, ánh mắt đào hoa cợt nhã: “Bà xã, cô xác định cái nhỏ xíu này hợp với tôi?”
Ai ngờ, cô gái nghe nói như thế, mặt không đỏ tim không đập, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ chỉ đống đồ xốc xếch trên bàn, “Cái đó không vừa thì còn có 4 cái khác nha, hình Trung Quốc, Nhật Bản, Âu Mỹ, Châu Phi…tha hồ tuyển chọn.”
“…” Đường Minh Lân khóe miệng giật giật, tay run một cái, chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ lại rớt trên bàn.
Nghe vậy, đám công tử thiếu gia ngồi xem trò vui lại một nữa cười vang!
Úc Tử Ân vô tội, bình tĩnh nhìn một đám cười cười đến nghiêng ngã trên ghế sa lon, ánh mắt lưu ly dưới ánh sáng đèn cảng tỏa ra lấp lánh, nhìn nhanh ánh mắt của những người khác.
Ho nhẹ một tiếng, Đường Minh Lân ôm mỹ nữ tựa vào ghế, nhíu mày nhìn về phía cô gái nhỏ mê người trước mặt, thoải mái mở miệng: “Bà xã, tôi cảm thấy bản thân đã tương đối quen với hành vi đập phá của cô hơn, cô tới ủng hộ như vậy, săn sóc chuẩn bị cho tôi nhiều đồ như vậy, tôi thật sự cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh đó!”
“Không cần khách khí, tôi cũng là trả lễ mà thôi!” kéo nhẹ khóe miệng, Úc Tử Ân ngước mắt liếc nhìn về hai cô gái người đầy phấn son trong ngực Đường Minh Lân, cười nhạt ngoắc ngoắc tay với hai ả: “Hai người lại đây, để cho tôi nhìn kỹ một chút phẩm vị của Đường Tam thiếu gia có tiến bộ chút gì hay không!”
Hai cô gái liếc nhìn nhau, quay đầu sang trưng cầu ý kiến Đường Minh Lân.
“Nhìn tôi làm gì, không nghe thấy Đường phu nhân nói chuyện sao? Đi đi!”. Đường Minh Lân buông lỏng tay, lười biếng tựa vào ghế ngồi, hắn chờ xem Đường phu nhân có thể “bán” ra loại hàng hóa gì.
Hành động của cô hôm nay thật sự làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, không những không đập phá, ngược lại rất quan tâm khiến hắn không cách nào bình tĩnh!
Nhất là khi cô xuất hiện với dáng vẻ mê người như vậy trước mặt mọi người, không khỏi khiến cho hắn xuất hiện một cảm giác tham muốn giữ lấy chưa từng có.
Nghiêng người sang, Úc Tử Ân quan sát hai cô gái trước mắt, chiếc áo sơ mi ngắn khiêu gợi bao quanh vòng eo mảnh khảnh, ánh mắt mềm mại, sinh động hút hồn, trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng, thật sự rất phù hợp với phẩm vị của Đường Tam thiếu gia, chỉ là…
Cô bỗng đưa tay, ngay lúc mọi người còn chưa ổn định tình thần, nhanh chóng vén lên chiếc váy cực ngắn của cô gái bên cạnh, chiếc qυầи ɭóŧ viền tơ màu đen, dấu hiệu của đàn ông cứ như vậy lồ lộ ra ngoài.
Hai “mỹ nữ” bị hành động to gan của cô nhỏ giọng hô một tiếng, uất ức nhìn về phía người đàn ông trước mặt, thẹn thùng kéo lại làn váy từ trên tay Úc Tử Ân lùi lại.
Đám người xung quanh đang xem kịch cũng vì hành động to gan này của Úc Tử Ân mà ồn ào rối rít hẳn lên.
Bên trong nhiều tiếng la hét ầm ĩ, Đường Minh Lân khóe miệng chứa đựng nụ cười, không hờn không giận duy trì phong độ của một công tử gia giáo, âm thanh xung quanh dần dần ngừng lại.
“Bà xã, kiểm tra được gì?” Đường Minh Lân vẫn dáng vẻ như cũ, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng vào cô, mơ hồ mang theo vài phần tinh quang.
“E hèm, đối với xinh đẹp như vậy…đàn ông, Đường Tam thiếu anh vẫn có thể xuống tay được, thật đúng là có gan lớn! Tôi không lau mắt nhìn cũng không được!”
“Thật sao? Thật khó có lúc bà xã đánh giá tôi cao như vậy, tôi lại vẫn là cảm thấy thụ sủng nhược kinh”. Cô hôm nay to gan như vậy, người nên lau mắt nhìn là hắn mới phải.
Đưa tay qua, nằm lấy chiếc cằm của “mỹ nhân”, nhàn nhạt giương môi cười một tiếng: “mỹ nhân xinh đẹp như vậy, vùi đùa thì có thể, cũng đừng chơi đến gặp chuyện không may, đến lúc đó chính tôi cũng không tiện khai báo với ông cụ bên kia đâu!”
Cô quay đầu lại, lành lạnh nhìn hắn, sâu trong ánh mắt như có lốm đốm ánh lửa, nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ như ánh mặt trời: “Cho nên, Tam Thiếu, anh nên tự có chừng mực, tránh cho mang bệnh gì, ông cụ lại trách lên người tôi thì không xong! Tôi đã có tiếng xấu, nếu như anh thật quá đáng muốn thêu hoa lên gấm nữa, tôi cũng sẽ muốn hồng hạnh xuất tường!”
“Ơ, tôi thật sự không biết bà xã như cô lại quan tâm đến tôi như vậy nhỉ? Cô đã vì tốt cho tôi như vậy không bằng ngày mai cô đến cục dân chính chờ tôi được chứ?”
“…” Kéo đến vấn đề ly hôn, Úc Tử Ân trực tiếp coi thường bỏ qua, khẽ đảo tròng mắt qua một đống đồ trên bàn, “Những thứ đồ này, chắc hẳn Tam thiếu gia cũng là cao thủ sử dụng, không nhọc tôi giải thích cách dùng chứ, anh cứ từ từ chơi, tôi liền không theo cùng.”
Cô vừa mới chuyển người, người đàn ông sau lưng đột nhiên mở miệng: “Chậm! Tôi đã nói cho cô đi sao?”
“Không biết Tam thiếu có gì chỉ giáo?” dừng bước chân, Úc Tử Ân xoay người, sắc mặt lạnh bạc.
“Khó được lúc bà xã quan tâm tôi, vậy không bằng cô thay cho bọn họ theo tôi thử những thứu đồ này một chút nhỉ! Nếu mỗi món đều là do bà xã tỉ mỉ chọn lựa, vậy thì ngại gì không theo tôi thử một lần?”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, bỗng chốc đưa tay siết chặt cổ tay cô, mặc cho cô giãy dụa, nhanh chóng kéo cô đem đến bên ghế salon.
Sau một khắc, thân thể ngang tàng tùy ý đè ép xuống---
“Đường Minh lân, anh buông tôi ả!” từ sự âm u trong ánh mắt hắn, cô mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, bị hắn đè trên salon, mọi sức lực giãy dụa đều vô ích!
“Thế nào, rốt cục cũng chịu gọi tên tôi rồi hả? Tam thiếu, Tam thiếu, cô không phải là gọi rất sung sướиɠ sao?!”
“Cút—“ cô chán ghét quay đầu ra, tránh đi khuôn mặt tuấn tú của hắn đang đến gần.
Nhờ gần như vậy, cô nhìn càng rõ ràng, trong mắt hắn tràn đầy giễu cợt cùng hài hước.
Trước mặt nhiều người như vậy giễu cợt cô, ngoại trừ việc cùng với hắn ly hôn chính là niềm vui thú khác của Đường Tam thiếu gia , chỉ là trong trò chơi này, cô chưa từng là người chiến thắng.
Cằm đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, hắn dùng tay vặn gương mặt cô đối diện với hắn, giọng nói như ma quỷ vọng vào trong tai: “Mua nhiều đồ như vậy đến trợ hứng cho tôi, đương nhiên là chính bà xã nên tự mình thử, thú vui khuê phòng sao có thể làm phiền người khác?”
“Vô sỉ!” Cố gắng quay đầu ra, cô đã không để ý ngón tay của hắn ở trên cằm cô đã tạo thành một vết cắt, chính là không muốn nhìn hắn lâu thêm một chút nào.
Hôn nhân nhục nhã nhau như vậy, đối với bọn họ mà nói, ngoài việc gϊếŧ thời gian ở bên ngoài, sợ rằng bên trong cũng đã trở thành một loại gia vị của cuộc sống, ba ngày hai bữa trình diễn như vậy, bên ngoài là chuyện cười cho người ta xem, còn sót lại cũng chỉ là sự hành hạ lẫn nhau.