Chương 16: Đã trở nên nổi danh

"Nha đầu, kế tiếp, cháu chuẩn bị làm thế nào?" Nhìn Mộc Lân, biểu tình trên mặt của Mai Thanh Nguyên bắt đầu nghiêm túc.

"Đem một phần tư máu huyết đã nhiễm độc tố trên người của cậu ta bức ra, sau đó dùng một loại độc khác tới trung hòa" Mộc Lân mở miệng giải thích.

"Vừa rồi cháu cho cậu ta ăn vào chính là một loại độc khác?" Một bên nhìn Mộc Lân thao tác, một bên hỏi, nhưng là hai mắt lại là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đôi tay không hề nhàn rỗi của Mộc Lân.

Đáy lòng mạc danh có chút khẩn trương.

"Không phải." Mộc Lân lắc đầu, "Vừa mới chỉ là cho cậu ta một viên bổ huyết, để có thể chịu được quá trình lăn lộn khi trị liệu thôi."

Lăn lộn!

Nghe được Mộc Lân nói, Mai Thanh Nguyên mạc danh vì thiếu niên đã nửa chết nửa sống này bi ai.

Một phần tư máu, xác thật cũng đủ lăn lộn.

"Ông Mai, phiền toái ông phân phó cho bọn họ chuẩn bị tốt lượng máu, khi trị liệu kết thúc, lập tức truyền máu." Tuy rằng chỉ là một phần tư máu độc, cùng với thuốc bổ huyết vừa nãy của cô, nhưng nếu không nhanh chóng truyền máu lại thì cũng sẽ chết người, huống chi còn một lượng độc trong cơ thể cần trung hòa.

"Được." Mai lão lập tức đối với bên cạnh phân phó.

* * *

"Các người đứng ở sau lưng cậu ta, nếu bị máu độc bắn trúng, liền tính là tôi, cũng không dám đảm bảo sẽ cứu được các người." Độc dược sau khi cùng máu dung hợp lại sẽ sinh ra độc tố mạnh hơn ban đầu vài lần, cho nên cô mới trước hết đem một phần tư máu độc bức ra, nếu không cho dù là lấy độc trị độc cũng không có khả năng.

Mộc Lân hiện tại có chút hối hận, chính mình lại không có mang theo thuốc giải xuống núi.

Nghe được Mộc Lân nói, mọi người theo bản năng lại lui về phía sau một bước, miễn cho chính mình bị vạ lây cá trong chậu, Mai Thanh Nguyên cùng cô hộ sĩ cũng nghe lời nói đứng ở bên cạnh Mộc Lân cách đó không xa.

Mai Thanh Nguyên sở dĩ lựa chọn đứng ở chỗ này, một là phương tiện né tránh, hai đó là có thể rõ ràng nhìn Mộc Lân thi châm.

Ngừng thở, ánh mắt mọi người không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Lân, đặc biệt là Trương phu nhân, ngay cả thở mạnh cũng không dám

Nhìn Mộc Lân, Mai lão khϊếp sợ, thấp giọng nỉ non, "Đó là.. Chín khúc.. Xoay chuyển châm pháp?"

Nếu ông xem không sai, Mộc Lân thi triển, hẳn là chính là chín khúc xoay chuyển châm pháp trong truyền thuyết.

Đây là, ông chỉ từng thấy qua ở một người, cũng là người mang đến cho ông không ít kiến thức về trung y, Mộc Lân chẳng lẽ là đệ tử của người nọ?

* * *

Hơi thở nhàn nhạt vờn quanh chỗ thi châm, trên trán Mộc Lân toát ra một loạt mồ hôi mỏng.

Chân khí, ở trong trung y học, chỉ chính là yếu tố cơ bản để cấu thành nên cơ thể và duy trì sinh mệnh hoạt động, nhưng mà ở nơi này của Mộc Lân lại không phải.

Trong thân thể người đều có một loại chân khí, đó là sinh ra đã có sẵn, giống như là có một chút người luôn khỏe mạnh không dễ sinh bệnh, lại có người lại thường xuyên sinh bệnh, đó đều do sự rối loạn về khí trong cơ thể.

Nhưng là đối với này đó, người thường cũng không hiểu; mà Mộc Lân, đó là dùng chân khí của bản thân để thi châm, khống chế hết thảy mọi thứ. Đó là bí quyết truyền thừa đời đời của sư môn, do sinh hoạt ở giữa núi rừng cùng với thích tu luyện ngồi thiền nên có thể thi triển chân khí như vậy.

Bất quá, cô cũng tính như là tự làm tự chịu, nếu cô biết được ai mượn gió bẻ măng dùng loại độc này, cô nhất định đem người làm cho bán thân bất toại, cả đời làm bạn với độc, muốn chết không được muốn sống không xong.

Mộc Lân thật sự đã hồi lâu, không sử dụng qua chín khúc xoay chuyển châm pháp.

Thời gian trôi qua từng chút, tim của mọi người tâm toàn bộ đều treo ở trên trời cao.

Ngân châm nhanh chóng thu về, Mộc Lân ở trên lưng thiếu niên đập mạnh một cái, một miệng máu đen bắt đầu tràn ra cuồn cuộn không ngừng, thẳng đến khi đem bồn nước dần dần chuyển sang màu đen, Mộc Lân mới thu hồi chân khí.

Chân khí, tu thân dưỡng tính, trị bệnh cứu người, trừ bỏ điều này, thật đúng là không có tác dụng gì, nhiều lắm chính là làm bản thân sống lâu hơn mấy năm, thiếu chút bệnh đau thôi.

Này hôm nay lập tức mất đi nhiều như vậy, nhìn dáng vẻ cô phải cố gắng bổ bổ mới có thể bổ trở lại.

Thật là tự làm bậy không thể sống a!

* * *

"Đem máu đen ở khóe miệng cậu ta lau sạch một chút, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để tay chạm vào, còn thau trên mặt đất này thì giữ lại cho tôi một bình máu nhỏ để tôi làm nghiên cứu, còn lại đều dọn sạch hết đi, cẩn thận một chút." Mộc Lân một bên thu thập đồ vật của bản thân, một bên phân phó với cô hộ sĩ còn đang kinh ngạc đến ngây người kia.

Nói thật, hôm nay cô hộ sĩ cũng coi như là kiến thức tới, cái gì mới kêu chân chính y thuật.. Cao siêu.

Này quả thực liền thần!

Cảm thán một tiếng, cô hộ sĩ dùng tốc độ cực nhanh làm việc mà Mộc Lân vừa phân phó.

Đem ngân châm thu hồi vào trong túi, sau đó trong từ túi lấy ra bình nhỏ đổ ra một viên thuốc màu đỏ sậm, đưa cho cô hộ sĩ đút cho thiếu niên uống, sau đó liền đi đến trước mặt của Chu Kiến Tỉnh.

"Ông Chu, chuyện của cháu đã làm xong, sự tình kế tiếp cũng đã nói lại toàn bộ cho hộ sĩ, nơi này liền không cần cháu ở đây nữa.

" Được được được. "Nghe được Mộc Lân nói, Chu Kiến Tỉnh hoàn hồn kinh ngạc cảm thán, đối với Mộc Lân giơ ngón tay cái lên," Mộc nha đầu, ông tuy rằng biết cháu có y thuật tất nhiên không tồi, không thể tưởng tượng được lại là tốt như vậy, đem cháu mời đến đây thật là chính xác. "Chu Kiến Tỉnh cảm thấy vô cùng may mắn.

Mộc Lân chỉ cười không nói.

Thấy Mộc Lân phải đi, Trương lão gia tử chạy nhanh đi đến trước mặt Mộc Lân nói:" Bác sĩ Mộc, hôm nay việc đa tạ cô, tiền khám bệnh một hồi tôi lập tức phân phó người chuyển cho cô. "

" Được. "Mộc Lân nhàn nhạt gật đầu, theo sau liền cùng hai lão hướng về phía nhà ăn đi đến, trải qua vừa rồi, cô thật sự, đã sắp chết đói.

* * *

Trên đường.

" Nha đầu, cháu vừa mới thi triển, có phải hay không chính là chín khúc xoay chuyển châm pháp trong truyền thuyết? "Vừa mới đi ra khỏi đám người không xa, Mai Thanh Nguyên đã gấp không chờ nổi hỏi ra tới.

" Đúng vậy. "Mộc Lân gật đầu," Ông mai ông cũng biết? "

" Ân, mười mấy năm trước từng có vinh hạnh chính mắt gặp qua một lần. "Mai Thanh Nguyên đáy mắt xẹt qua còn nhớ" Không biết nha đầu là cùng ai học châm pháp này? "

" Sư phụ cháu, này xem như là tuyệt học của sư môn đi. "Mộc Lân nói.

" Vậy sư phụ cháu đâu? "Mai Thanh Nguyên lại một lần hỏi.

" Sư phụ cháu mấy năm trước liền đã đi về cõi tiên. "Mộc Lân không thể tưởng được, Mai Thanh Nguyên thế nhưng có thể nhận ra tuyệt kỹ của sư phụ nên cũng hoàn toàn không giấu giếm.

" Đi về cõi tiên! "Nghe được lời này, Mai Thanh Nguyên có chút ngây ra, cuối cùng lại chỉ có thể dò ra một hơi," Còn tưởng rằng có lẽ còn có cơ hội có thể tái kiến một mặt, không thể tưởng được.. Ai.."Xem ra, này có lẽ là tiếc nuối cả đời này của ông.

Bất quá, gặp được Mộc Lân, nhưng thật ra làm Mai Thanh Nguyên an ủi rất nhiều.

Nghe được Mộc Lân nói, Chu Kiến Tỉnh rốt cuộc minh bạch ý trong lời nói hôm qua của Mộc Lân, nguyên lai địa phương không thể đi đến trong miệng của cô thế nhưng là.. Ai.. Trách không được ngữ khí ngày đó cô đơn như vậy.

Có lẽ cũng là một đứa nhỏ có thân thế đáng thương.

Nghĩ như vậy, tuy rằng muốn hiểu biết một ít, bất quá Chu Kiến Tỉnh vẫn là theo bản năng đem đề tài dời đi, Mai Thanh Nguyên hiểu rõ.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, thanh danh Mộc Lân ở tại quân khu bệnh viện hỏa tốc lan truyền, càng sâu đến, ở trong giới thượng lưu thành phố B hoàn toàn nổi danh.

Kiệt ngạo khó thuần, tính tình cổ quái, mắt cao hơn đỉnh những đánh giá linh tinh cũng tùy theo lan truyền, đương nhiên, này hết thảy, đều thắng không nổi y thuật xuất thần cùng châm pháp của cô. Dù sao, Mộc Lân, ở thành phố B, hoàn toàn.. Đỏ!