Tỉnh lại không lâu, ngoài cửa bắt đầu vang lên những tiếng gõ đều đều. Tổng quản thái giám Phó Hải vẫn đi theo bên người phụ hoàng tiến đến hầu hạ hắn thức dậy. Phụ hoàng chuẩn bị tươm tất xong liền xoay người giúp ta mặc vào Thái tử phục hoa lệ nhưng phiền phức. Thải Nhi, Ngọc Nhi bưng dụng cụ rửa mặt đứng ở một bên. Kể từ khi ta vào trụ tại Kiền Dương điện, những việc này đều do phụ hoàng giúp ta làm, thật không hợp lễ pháp, khiến ta đối với những hành động này của phụ hoàng có chút thụ sủng nhược kinh. Lý trí vẫn thường nhắc nhở ta phải cự tuyệt, thế nhưng thủy chung không lay động được thể xác và tinh thần ta, bởi vì chúng đều tham luyến, tham luyến sự ôn nhu của đế vương chỉ dành cho duy nhất mình ta. Khi ta cảm thấy bất lực nhất, phụ hoàng đã đến bên người ta, cuối cùng trong hoàng cung rộng lớn này ta cũng tìm được nơi chân thật là của mình, cho nên ta hoàn toàn bỏ qua lý trí mà lựa chọn nghe theo tì̀nh cảm.
Sự phân biệt đối xử của phụ hoàng dành cho ta lại càng khiến các cung phi triều thần thêm nghi hoặc cùng bất an, nhưng đồng thời lại cố kỵ không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Hiện tại hẳn là có rất nhiều ánh mát đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của ta hòng tìm ra nhược điểm nào đó. Ai, có gì đáng lo lắng chứ, dù sao ta cũng không để ý đến Thái tử vị. Thứ hào quang này với ta mà nói tuy không tính là trói buộc nhưng cũng không đáng để ta chấp nhất, hao tốn tâm tư, mà ta cũng không cho rằng có nhược điểm nào lại có thể lay động được ý chí của ta. Huống chi, ta tin tưởng phụ hoàng, tin tưởng năng lực của hắn, cũng tín nhiệm sự ôn nhu chân thật toát ra từ đôi mắt thâm sâu như biển kia.
Đeo xong món phục sức cuối cùng, xỏ hài vào, phụ hoàng lại ôm ta ngồi trên ghế, thay ta chải đầu. Mỗi lần như thế, ta đều thực hưởng thụ mà nhắm mắt lại. Phụ hoàng luôn rất nhẹ nhàng nâng một lọn tóc của ta lên chải, buông xuống, lại nâng lên một lọn khác, ánh mắt rất chuyên chú, động tác lại vô cùng cẩn thận. Kỳ thật tóc ta vốn rất mềm, lại mượt nữa, không sợ rụng tóc, hơn nữa ta cũng có nói qua với phụ hoàng là không đau, nhưng hắn cứ kiên trì như vậy, khiến lòng ta thật ấm áp.
Mang Thái tử quan
(quan= mũ)tinh xảo vào, cùng phụ hoàng dùng qua tảo thiện
(bữa sáng), sau đó đi gặp triều thần.Ta vội vàng ngăn lại động tác muốn ốm lấy ta của phụ hoàng. Hôm nay lag ngày cư hành nghi thức hiến tế. Ta biết cổ nhân rất coi trọng các nghi thức hiến tế, vậy nên ta không muốn ngày hôm nay, trước mặt bao nhiêu bách tính cùng triều thần, phụ hoàng bị mất đi uy nghiêm của đế vương. Hơn nữa, đây cũng là nghi thức trọng đại đầu tiên mà ta tham dự kể từ khi lên làm Thái tử, không chỉ đối mặt với triều thần, còn có cả những người đến xem náo nhiệt nữa. Dù sao cũng đã là Thái tử, ta đương nhiên sẽ cố gắng hoàn thành. Phụ hoàng không thể để mất dân tâm, mà ta cũng không thể để mất uy tín. Về phần nguyên nhân cuối cùng, có lẽ là do kính thiên đi. Ta không phải người mê tín, cho dù việc ta sống lại là không thể lý giải, khiến ta đối với thương thiên có thêm một phần kính sợ. Đứng trước thương thiên bao la, hết thảy vạn vật trên thế gian đề trở nên vô cùng nhỏ bé. Bất quá, vẫn phải nói lại một chút, ta tuy kính thiên úy thiên nhưng đồng thời cũng cười nhạo thiên đạo. Ta nghĩ, trên đời này làm gì có thiên đạo? Thiên quảng đại như vậy, biến ảo như vậy, vĩnh hằng như vậy, vĩnh viễn đứng tại nơi cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng có khi nào lại thấu hiểu được nỗi khổ của chúng sinh không?
Phụ hoàng nhìn vẻ kiên định trong mắt ta, cũng không miễn cưỡng nữa, dắt ta đi về phía tiền điện. Nghi thức hiến tế hôm nay cũng chính là nghi thức sắc phong Thái tử, khiến ta lại càng bị người khác chú ý nhiều hơn.
Ngồi lên nhuyễn kiệu, dưới sự hộ tống của triều thần, đoàn người cùng đi về phía tế đàn. Dọc theo đường đi, vì để bảo trì phong phạm hoàng gia, ta đành phải khắc chế tâm tính hiếu kỳ, ngoan ngoãn ngồi bên trong mà không nhấc lên kiệu liêm. Từ những thanh âm ồn ào bên ngoài truyền vào, có thể nhìn ra được mức độ long trọng của nghi thức này.
Nhuyễn kiệu chậm rãi đi đến trước tế đàn, ta xuống kiệu, đi theo sau phụ hoàng đến dàn tế. Đoạn đường này không cho phép đại thần đi theo, cho nên giữa con đường dài rộng lớn chỉ có hai người là ta cùng phụ hoàng, Binh sĩ hai bên đứng xếp hàng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm cẩn. Ta dựa theo lễ nghi mà đi cách phụ hoàng một khoảng nhất định, nhưng xem ra là phụ hoàng đã cố ý thả chậm cước bộ để ta không phải quá mức vất vả.
Phụ hoàng bước lên dàn tế, còn ta thì dừng lại bên dàn tế, trên dàn tế lúc này chỉ có một mình vị thiên tử đứng đó. Nhìn phụ hoàng một mỉnh đi lên, sau đó một mình đứng giữa dàn tế, ta đột nhiên có chút cảm thán, phụ hoàng, ngươi lúc này có cô độc không? Đây chính là cái gọi là ‘cao xử bất thắng hàn’ mà người ta vẫn nói sao? Tâm, không hiểu sao lại nổi lên từng trận thương tiếc. (
cao xử bất thắng hàn= chỗ cao cũng không thắng được khí lạnh, câu này vẫn rất thường gặp trong các bộ đam mỹ, ta cũng không giải thích nhiều nữa)Nghi thức tiếp tục, phụ hoàng bất đầu khẩn cầu, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm hữu lực, cầu cho dân chúng an khang, quốc gia hưng thịnh, mùa màng bội thu………… Còn ta, lúc này ta lại lầm rầm cầu khẩn, nguyện cho phụ hoàng an khang! Đây không phải vì cảm tạ ngươi đã ban cho ta thân thể của kiếp này, mà là vì cảm tạ những ấm áp cùng an lòng mà ngươi đã cho ta. Ta thật sự hy vọng nó có thể kéo dài mãi.
Nhiều năm về sau ta mới biết được, vào ngày tế thiên hôm ấy, trong lòng phụ hoàng cũng âm thầm khẩn cầu, nguyện cho chúng ta được ở bên nhau, cùng nhau làm bạn, vĩnh viễn.