Ngồi nhìn khoảng trời xanh biếc trước cửa sổ, suy nghĩ cũng nhân đó mà lưu lạc tận nơi nào.
Hồi tưởng lại, ta đi vào thế giới này cũng đã được năm năm.
Rất nhiều việc của kiếp trước đã không còn nhớ rõ, nhưng tuyệt nhiên vẫn nhớ được, trước khi rời đi, trong phòng bệnh không ngừng vang lên tiếng khóc của nam nhân.
Ta từ khi sinh ra đã mang căn bệnh tim bẩm sinh di truyền từ mẹ, chỉ sống được đến năm 17 tuổi, thân thể dị thường yếu ớt khiến người nhà bằng hữu phải luôn lo lắng. Khi ra đi, lòng ta thực bình tĩnh, nhưng nghe tiếng kêu khóc níu kéo của cha vẫn có chút bi thương, chỉ có thể thầm thì trong lòng: thực xin lỗi, đã khiến người thương tâm……
Vốn tưởng rằng thế là chấm dứt, không ngờ ta tựa hồ như được thần linh chiếu cố, linh hồn đi đến nơi này, một lần nữa sống lại.
Ta không biết liệu đây có phải là sự bồi thường của thần linh cho sinh mệnh ngắn ngủi của ta kiếp trước hay không, cũng không rõ mình có nên mừng không, nhưng không thể nghi ngờ, khi được biết mình sống lại, ta cũng thấy có chút may mắn, bởi lẽ ta không cần giống với những kẻ gọi là ‘tá thi hoàn hồn’, phải làm bộ mất trí nhớ, mỗi ngày đều lo lắng thân phận bị phát hiện, dùng lời nói dối che giấu chính mình, cuối cùng lạc trong những dối trá tự mình đặt ra, sống như thế thực sự mệt mỏi. Còn sống lại, nghĩa là mọi thứ đều hoàn toàn mới mẻ, ta có thể đương nhiên cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều phải học.
Đối với phụ mẫu kiếp này, ta hoàn toàn thừa nhận bọn họ là người đã tạo ra khối thân thể này. Tuy rằng ta có trí nhớ kiếp trước, cũng sẽ tưởng niệm đến nhân thân kiếp trước, nhưng như thế không có nghĩa ta phủ nhận hết thảy những gì ta có ở kiếp này. Một cuộc sống mới, cũng sẽ có một ký ức mới. Ta không phải người vô tình, chỉ là ta đối với mọi thứ đều lãnh đạm, tất thảy thuận theo tự nhiên, ta là kẻ dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh. Ta không ép buộc chính mình phải nhớ rõ mọi chuyện trước kia, cũng không cưỡng cầu bản thân phải dứt bỏ tất thảy, vậy nên ta thừa nhận phụ mẫu cả hai kiếp, cũng thừa nhận những hoài niệm cùng quên lãng theo thời gian.
Ta chưa từng hy vọng quá nhiều vào cuộc sống, những gì cuộc sống đem lại ta đều vui vẻ nhận lấy, ta tự cho mình là người lạc quan. Đối với sinh mệnh, trải qua một lần trọng sinh, ta không mang theo chấp niệm gì, quyền thế phú quý cứ thuận theo tự nhiên đi, sống một đời bình bình lặng lặng có gì mà không tốt.
Sẽ có người nói, ta sở dĩ xem nhạt hết thảy như thế là bởi ta không còn muốn sống. Ha ha, đâu dễ gì mới có được sinh mệnh lần nữa, ta sao lại dễ dàng buông tay chứ. Ta còn muốn xem vận mệnh sẽ mang đến cho ta những trải nghiệm mới mẻ gì. Đó, có lẽ, là mối quan tâm nho nhỏ duy nhất của ta hiện nay.
Bất quá, tựa hồ lão thiên gia đã đem đến cho ta một cái kinh hỉ không lớn cũng không nhỏ, khiến ta tự thấy mình thụ sủng nhược kinh
[1]. Ta sống tại một thời đại không biết tên, một nơi cũng giống với Trung Hoa thời cổ đại, hơn nữa, cư nhiên còn sinh ra tại đế vương gia, là hài tử thứ ba của phụ hoàng, tứ danh Sở Mạc Sầm.
Khi biết được điều nay, ta ngây ra chốc lát, nghĩ mình đã chấm dứt rồi, cuối cùng lại vẫn cảm thấy buồn cười, mà khi ta hiểu biết thêm được một chút tình hình thì lại chỉ có thể thở dài.
Nghĩ đến việc ta là một người dễ thích ứng với hoàn cảnh, sinh tại một nơi thân bất do kỷ, vô tình nhất đế vương gia, đến tột cùng là ta nên tán thưởng lão thiên gia an bài chu đáo, nên cảm tạ vận mệnh đã cho ta một trải nghiệm không chút tầm thường, hay nên vui mừng vì bản thân may mắn như thế? Hay vì chính mình bất hạnh mà ai thán?
Đương nhiên ta sẽ không tự cao tự đại đến mức nghĩ rằng sẽ đem những trí nhớ của kiếp trước ứng vào kiếp này, gây nên thay đổi nghiêng trời ngả đất, nghĩ rằng đó là sứ mệnh của ta khi sinh ra tại đây. Ta cũng không muốn so sánh thế giới này với thế giới trước kia hơn thua ít nhiều, mỗi một thế giới đều có tư cách cùng lý do riêng để tồn tại. Ta lại càng không cho rằng mình có năng lực để thay đổi thế giới này.
Bởi vì biết được sự vô tình của đế vương gia, ta đương nhiên cũng có điểm sợ hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu phải trở thành một vật hi sinh trong cuộc đấu tranh giành quyền lợi thì đã sao? Cũng chỉ là một trải nghiệm hoàn toàn mới mà thôi, dù sao cũng từng đối mặt với tử vong một lần, còn gì để sợ hơn nữa? Nếu có, cũng chỉ là thấy tạo hoá thật trêu người, ân ẩn có chút buồn cười mà thôi.
Ngay khi ta đang hưng phấn chờ đón tất cả các đòn công kích ngấm ngầm lẫn công khai, ta lại biết được tình hình của ta hiện tại. Ta căn bản chỉ là một hoàng tử bị lãng quên. Phụ hoàng tuy mới chỉ hai mươi tuổi nhưng cũng đã có đến tám hài tử, sáu hoàng tử cùng hai công chúa. Ta là Tam hoàng tử, là người đứng giữa nên rất dễ bị bỏ qua, lại thêm mẫu phi của ta tuy dung mạo xuất chúng nhưng thân thể yếu ớt, quyền thế nương gia
[2]
trong triều không hiển hách, vậy nên địa vị trong hậu cung cũng không cao, bởi vậy cũng không ai buồn hỏi đến hoàng tử ta đây.
Như vậy cũng tốt, ta có thể an an ổn ổn mà làm một vị Vương gia nhàn tản mà sống hết một đời.
Bất quá, ta cũng không phải là hoàn toàn bị lãng quên. Cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn qua dung mạo của phụ hoàng, chỉ có khi mới sinh ra được nghe thanh âm hắn, tuy còn non nớt, nhưng cũng có đủ uy nghiêm khiến kẻ khác sợ hãi.
Tối hôm nay hy vọng có thể nhìn thấy hắn. Thật có chút nóng lòng……
***
[1]
thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ hãi.[2]
nương gia: nhà mẹ đẻ.