Hai người dựa vào hàng rào nghỉ ngơi một hồi, Diệp Dung hất cằm, nhìn về phía cánh cửa duy nhất vẫn còn đóng kín, hỏi: "Em biết ai ở trong phòng đó không?"
"Hoàng lão sư và Trần lão sư."
"Ừ, hai nhân vật thực lực như vậy mà lại chưa thoát ra được?"
Nói đến đây, Hạ Hựu Nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ, manh mối giải mật mã do ekip chương trình sắp xếp đều dựa trên chuyên môn của người chơi, nếu cẩn thận suy luận thì hẳn có thể trốn thoát dễ như ăn cháo.
"Qua xem thử đi."
Hai người đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai lão sư ở bên trong đang cắn hạt dưa, bộ dáng thảnh thơi như thể tham gia một chương trình biểu diễn ẩm thực để hưởng thụ cuộc sống.
Một người còn cười to, "Ha ha ha ha ha, anh có 8 điểm, vậy anh chính là con rùa rồi."
"Hai vị đây nhàn nhã nhỉ." Diệp Dung cảm thán, đến bên chiếc bàn lấy kẹo đưa cho Hạ Hựu Nhiên.
"Haizz, thật sự là khó muốn chết mà, chúng tôi thật sự không thể giải được mật mã phòng nên chỉ có thể đợi mọi người đến hỗ trợ." Vị lão sư đang cười kia họ Hoàng, là người dẫn chương trình của một kênh Tài chính & Kinh tế của Trung Quốc, rất nổi tiếng ở trong giới, và cũng là bạn cũ của Diệp Dung.
Diệp Dung nói: "Diễn vừa thôi, cửa phòng của hai người rõ ràng không bị khoá, hẳn là đã sớm giải được mật mã nhưng không đi ra ngoài, hai người là đội đầu tiên mở khoá thành công đúng không?"
"Chậc, nếu các cô đã nghĩ như vậy thì cứ coi như chúng tôi là đội đầu tiên đi, lúc hai người thoát ra bọn tôi còn đang chơi đánh bài." Hoàng lão sư cười lớn, "Chúng tôi nghĩ cứ giả vờ như không trốn được, chờ hung thủ tiến vào, chỉ cần hắn động sát khí sẽ trực tiếp bắt lấy hắn, nào ngờ mọi người chơi gần nửa ngày cũng không đến gọi chúng tôi. Ha ha ha ha, chiêu này là của Trần lão sư đó, cao tay không."
Trần lão sư gật gật đầu, hắn là người chuyên đảm nhận những chương trình về Pháp lý, tác phong rất nghiêm túc, đơn giản thuật lại quá trình giải mật mã của hai người với Diệp Dung, chính là kiểm kê tài sản của gia chủ, tính toán lãi lỗ, rút ra những con số hữu ích liền lần ra mật khẩu.
"Chỉ vậy thôi? Hai người không bị trói ư?"
Trần lão sư hỏi lại: "Không có, các cô bị trói sao?"
Một người là MC Tài chính – Kinh tế, một người là MC Pháp lý, đãi ngộ của ekip chương trình làm cô phải thán phục, Diệp Dung nhớ lại bộ dáng cô cùng Hạ Hựu Nhiên bị trói với nhau, nhớ lại hình ảnh Hạ Hựu Nhiên vừa đánh đàn vừa tính toán giải mật mã, quá bất công đi? Quản lý Diệp hiện tại thực không vui.
Diệp Dung xụ mặt cùng Hạ Hựu Nhiên đi quanh phòng quan sát.
Đây là một căn phòng mang hơi thở nữ tính, trang trí tinh xảo, có gương trang điểm, hoa, còn có phòng riêng để treo quần áo, cửa phòng mở ra, bên trong đều là váy, à, trên tường còn treo một bức tranh chân dung của chính chủ.
"Cho hai người xem cái này." Trần lão sư lấy ra một lá bài, "Chúng tôi có một lá bài, Q bích, đại diện cho Nữ hoàng Eleanor."
Đây là vị Nữ hoàng duy nhất cầm vũ khí trong 4 lá Q, bà là vợ của Hoàng đế Leopold I, cũng là nữ thần chiến tranh và nữ thần trí tuệ trong thần thoại Hy Lạp.
Nếu nói đến sát ý thì sát ý của vị nữ vương này là mạnh nhất, xem ra cả ba nhân vật chính đều có uẩn khúc, chuyện xưa trong lâu đài này không hề đơn giản.
Diệp Dung trả quân bài lại cho Trần lão sư, hỏi: "Phòng của mọi người có manh mối gì không?"
"Trên bàn trang điểm có một phần đơn ly hôn." Trần lão sư bỏ lá bài xuống, đi qua kéo ngăn bàn lấy ra đơn ly hôn cho cô xem, "Người chồng đã ký tên còn người vợ thì chưa."
Hắn chỉ vào chữ ký ở góc phải bên dưới, Diệp Dung nhìn thoáng qua ký tự "K", nếu người vợ chưa ký tên thì có khả năng là không muốn ly hôn hoặc là chưa kịp ký.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy đơn ly hôn đó." Diệp Dung khịt mũi, nhanh chóng xem qua nội dung bên trong.
Trần lão sư nói: "Bình thường đâu có ai để ý đến cái này, cô còn chưa có mảnh tình vắt vai thì đọc không hiểu là chuyện thường."
Cà khịa vô cùng ác độc, mặt Diệp Dung muốn biến sắc, "Trần lão sư, tôi mà là hung thủ thì sẽ gϊếŧ anh đầu tiên."
Trần lão sư khó hiểu, Hoàng lão sư nghe xong chỉ cười, "Tuy rằng Trần lão sư nói chuyện hơi khó nghe nhưng đều là lời thật lòng, cô xem Hạ Hạ lắng nghe nãy giờ, sắp cười vào mặt cô rồi."
Diệp Dung liếc Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên vội vàng cúi đầu tiếp tục tìm kiếm manh mối trong ngăn bàn, hoảng loạn giống như Diệp Dung chuẩn bị ly hôn với cô.
Có nhiều người nên Diệp Dung không thể trêu nàng, nói: "Anh thôi đi, đừng có trù ẻo tôi, nếu tôi kết hôn thì cả đời cũng không dùng đến tờ giấy ly hôn này. Tuy nhiên...... phần quan trọng nhất của giấy ly hôn không phải là phân chia tài sản sao, tại sao trong này lại không đề cập đến?"
Trần lão sư: "Tôi cũng cảm thấy đó là một manh mối quan trọng nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy đâu, bên cô là phòng của K sao, có chi tiết nào liên quan đến việc ly hôn không?"
Có thì có, nhưng không thể hiện rõ lắm, lúc trước hai người còn thắc mắc tại sao lại có giường ngủ ở trong phòng, hiện tại đã có thể lý giải, bọn họ chuẩn bị ly hôn nên mới ở riêng.
Diệp Dung cẩn thận xem lại đơn ly hôn, ngoại trừ tài sản thì các vấn đề khác đều được viết rất chi tiết, cô nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên, "Có phát hiện gì không?"
"Nữ chủ nhân ngày thường rất xa xỉ, trong ngăn kéo có vô số trang sức, ở đây, nàng còn có một tờ ghi chú sinh hoạt hằng ngày." Hạ Hựu Nhiên đưa tờ ghi chú trong hộp trang sức cho cô, trên đó viết: buổi sáng tham dự tiệc trà, buổi chiều học mỹ thuật cùng lão sư, buổi tối đi nghe hoà nhạc.
Hạ Hựu Nhiên chỉ vào điểm mấu chốt "Mỹ thuật có thể nào liên quan đến J không? Chẳng lẽ hoạ sĩ đến để dạy nàng vẽ tranh, sau đó lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?"
"Có khả năng."
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai, Hình Thiên Húc liên tục lùi về sau, biểu tình khoa trương nói: "Có thi thể, trong vườn hoa thật sự có thi thể!"
Mọi người vội vàng đi ra ngoài xem, tất cả nam giới đều trèo rào đi vào vườn, Hạ Hựu Nhiên và Diệp Dung thì ghé sát hàng rào quan sát, thi thể là một hình nộm cao su do ekip chuẩn bị, mặc trang phục bá tước, là nam.
"Hắn hẳn là nạn nhân rồi." Địch Triết Nhân nói, "Trong J, K, Q, thì thân phận của hắn là gì? Tìm thử xem có cái gì để chứng minh thân phận không."
Xác định được nạn nhân rồi thì tìm hung thủ dễ như trở bàn tay.
"Em cũng muốn vào xem, chị đợi em xíu." Hạ Hựu Nhiên nói xong giơ tay bám rào, cô khẽ vươn người, lộ ra da thịt trắng nõn, sau đó nhảy qua bên kia rào.
Eo thật thon, Diệp Dung đứng ở bên ngoài nhìn.
Hạ Hựu Nhiên nghiêm túc kiểm tra thi thể, "Hắn hẳn là K."
"Sao em lại nghĩ là K? Cũng có thể là J mà." Địch Triết Nhân nhìn chằm chằm nàng, có chút chờ mong câu trả lời của nàng.
Hạ Hựu Nhiên nói: "Trang phục hắn mặc là một bộ với chiếc mũ ở trong phòng của K."
"Tôi đồng ý với giả thuyết của Hạ Hựu Nhiên." Trần lão sư cúi đầu kiểm tra, sau đầu của thi thể có một vết lõm sâu, máu vẫn còn chưa khô, là vết thương chí mạng, ngoài ra trên ngón tay còn có nốt đỏ.
Mọi người lại tìm kiếm thêm một lần nữa nhưng không thể tìm được hung khí nên đành quay lại kiểm tra thi thể.
Trần lão sư nói: "Chỗ này không phải là hiện trường đầu tiên, chỉ là nơi giấu xác phi tang mà thôi, chúng ta nên về phòng tìm vì theo lý mà nói, gây ra vết thương lớn như vậy ắt hẳn sẽ để lại vết máu."
Hoàng lão sư gật đầu hưởng ứng, "Chia nhóm đi, cố gắng không hành động một mình." Hắn nhìn về phía Diệp Dung, "Cô có muốn cùng tôi đi lục soát phòng của K không? Tiện thể cho tôi xem cái mũ kia."
"Không đi, chơi với anh chán chết." Diệp Dung thẳng thừng, quay đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên vẫn còn đang tìm kiếm trong vườn hoa, chưa kịp lên tiếng Hoàng lão sư đã hừ lạnh, nói: "Cô là muốn cùng Tiểu Hạ lười biếng đúng không, tính
nằm mát ăn bát vàng hả? Nhìn Tiểu Hạ cố gắng chưa kìa."
Là rất cố gắng, eo vừa thon, lúc tìm kiếm lại còn hơi nhấc hông, nhìn sao cũng đều mê người, trong lòng Diệp Dung gợn sóng.
Diệp Dung vẫy tay với Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên vừa chạy vừa phủi phủi tay, chạy về phía cô, hưng phấn hỏi có chuyện gì.
"Em có cho chị
nằm không?" Diệp Dung chống tay vào hàng rào hỏi.
Hạ Hựu Nhiên bám vào hàng rào trèo lên, nàng chưa hiểu ra nên dừng lại giữa chừng, cúi đầu hỏi Diệp Dung, "
Nằm cái gì ạ......"
"Em nói xem." Diệp Dung chớp chớp mắt, sau đó giang hai tay muốn đỡ lấy nàng.
Hạ Hựu Nhiên sợ đè ngã cô nên không dám nhảy, bám vào hàng rào bò xuống, Diệp Dung đi lên đỡ eo cô, chậc, thật sự rất nhỏ.
Trần lão sư luôn đứng đắn thật sự nhìn không nổi, lắc đầu bỏ đi, "Có Diệp Dung thì chương trình này còn có thể phát sóng sao?"
Hoàng lão sư đi theo cười, "Nếu vậy chẳng đúng với ý Diệp Dung rồi sao?"
Hạ Hựu Nhiên lo sợ nhìn Diệp Dung.
Chẳng lẽ Diệp Dung đã nói gì đó không thể phát sóng sao?
Diệp Dung cười: "Chọc em đó, đang nói về chuyện lục soát phòng, vẫn còn hai căn phòng mà chúng ta chưa tìm kỹ, lát sau mỗi người tìm một phòng. Chị với đội của Trần lão sư đi tìm phần còn lại của đơn ly hôn, em đi phòng của Địch Triết Nhân xem có tìm thêm được manh mối gì không, lục soát xong thì ra ngoài cùng trao đổi tin tức, nhớ chú ý an toàn."
Hạ Hựu Nhiên dùng sức gật đầu, tràn đầy khí thế, "Chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được nhiều chứng cứ, chúng ta sẽ thắng."
Sự đáng yêu này......
Diệp Dung vốn dĩ đã muốn để nàng đi nhưng lại nhịn không được, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Hựu Nhiên, "Tính tình chị không tốt, không biết nhẫn nhịn nên em đừng có mà chọc chị."