Chương 5: Một người còn lại
Y nhận ra chiếc đầu này.
Chiếc đầu này mang đến một tin tức.
Là tin dữ.
Lúc y nhặt chiếc đầu này lên, bên cạnh còn có một người.
Người này cao nhưng không gầy, mặt dài và đỏ, khóe môi có một nốt ruồi đen đến phát sáng, cổ họng có một nốt ruồi đỏ đến bốc lửa.
Người này tên là Hà Trạch Chung, ngoại hiệu “Tỏa Cốt Dương Hôi”, là cao thủ nổi bật của Hạ Tam Lạm Hà gia, nhưng vai vế lại thấp hơn Hà Tiểu Hà một chút.
Hắn vốn chỉ là một tên đệ tử dưới trướng thủ lĩnh Hoa Khô Phát của Phát đảng Hoa phủ, nhờ được Vương Tiểu Thạch khen ngợi, nhanh chóng đề bạt, cho nên có thể tiến vào trung tâm của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Sau khi Vương Tiểu Thạch rời đi, Thích Thiếu Thương không vì hắn là tâm phúc của “phe phái Vương Tiểu Thạch” mà lạnh nhạt với hắn, ngược lại coi trọng tài năng của hắn, để hắn trở thành thân tín của mình, giống như năm đó Bạch Sầu Phi trọng dụng Lương Hà vậy.
Bên cạnh người quan trọng đều có nhân thủ đắc lực.
Bên cạnh người bận rộn cũng có kẻ làm việc cho hắn.
Hà Trạch Chung chính là “loại người này” bên cạnh Thích Thiếu Thương.
Y vừa nhặt chiếc đầu kia lên, liền phân phó Hà Trạch Chung.
- Tối nay quân sư ở đâu?
Hà Trạch Chung đáp:
- Bạch lâu.
Bạch lâu là nơi cất chứa tư liệu của Phong Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm coi trọng tất cả “tư liệu”, kể cả Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, thậm chí là Thích Thiếu Thương sau này cũng vậy.
Thích Thiếu Thương hạ lệnh:
- Mời y tới!
Hà Trạch Chung lập tức rời đi.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đi “mời” Dương Vô Tà.
Bởi vì từ trong giọng nói của Thích Thiếu Thương, hắn đã cảm giác được chuyện này rất khẩn cấp.
Hà Trạch Chung bên này mới đi, trong viện lập tức xuất hiện hai người.
Một người là Trương Thán, còn một người là Tôn Ngư.
Trương Thán ngoại hiệu là “Phạn Vương”, còn gọi là “Thần Thâu Đắc Pháp”, là một thành viên của Thất Đại Khấu, con nuôi của long đầu Trương Tam Bá trong tổ chức Thiên Cơ, cũng là một trong số huynh đệ kết nghĩa của Vương Tiểu Thạch, đồng thời còn là một cơn gió trong Thất Đạo Toàn Phong. Hiện nay trong kinh, hắn là một trong số hộ pháp của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng là đà chủ của Tượng Tị tháp, hơn nữa hắn còn có quan hệ nữ nhân có quyền thế nhất trong Lục Phân Bán đường là Lôi Thuần. Bởi vì hắn xuất thân từ tổ chức Thiên Cơ, cho nên đã sớm thông suốt thành thạo “Bát Đại Giang Hồ thuật”.
Trong số hán tử giang hồ của hai phe hắc bạch trong kinh, có thể xem hắn là người có quan hệ rộng nhất, bối cảnh phức tạp nhất, kết nghĩa nhiều nhất, gia nhập tổ chức xã đoàn cũng nhiều nhất.
Người hắn đen, mặt âm dương. Thường ngày thích nhất là ăn cơm, gần như là không gạo không uống, không cơm không no. Con người hắn ranh mãnh hài hước, lại rất trọng nghĩa. Nhiều người gọi đùa hắn là “Phạn Vương”, mà người thân thiết lại gọi đùa hắn là “Hắc Thán Đầu”, hắn cũng không cho rằng xúc phạm.
Từ khi cướp pháp trường cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, long đầu Thiên Cơ Trương Tam Bá oanh liệt chết trận, Trương Thán đã ước định với Vương Tiểu Thạch. Vương chạy trốn, dẫn theo một đám huynh đệ mà triều đình hận thấu xương, còn Trương Thán lại theo Thích Thiếu Thương trông coi kinh sư. Bởi vì trong kinh không thể không có lực lượng chính nghĩa áp chế chống lại Thái Kinh, mà muốn đối kháng với Thái Kinh, tập đoàn Hữu Kiều và Lục Phân Bán đường, Phong Vũ lâu không thể không có nhân vật mấu chốt quen thuộc nội bộ tổ chức, quan hệ nhân sự như Trương Thán.
Vì vậy Trương Thán canh giữ Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mưa gió mịt mù, hắn cũng gió mưa không đổi.
Gió cuồng mưa bạo, hắn càng không sợ mưa gió.
Thích Thiếu Thương tán thưởng người này, còn để hắn lên làm hộ pháp, tả hộ pháp.
Tôn Ngư vốn là đại tướng xuất sắc nhất dưới tay Lương Hà.
Lương Hà là thân tín của Bạch Sầu Phi.
Hai người bọn họ thay Bạch Sầu Phi huấn luyện ra một đội quân tinh nhuệ, gọi là “nhất linh bát công án”. Đó là quân đoàn tinh nhuệ trong Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ trung thành với một mình Bạch Sầu Phi.
Sau đó, đáng tiếc…
Kết quả Bạch Sầu Phi hoài nghi Tôn Ngư bất trung với hắn, hạ lệnh Lương Hà gϊếŧ chết Tôn Ngư.
Nhưng Lương Hà không gϊếŧ Tôn Ngư. Bởi vì hắn tỉnh ngộ, gϊếŧ Tôn Ngư rồi, có lẽ không lâu sau hắn cũng không sống được.
Gần vua như gần hổ.
Thực ra gần hổ dễ, gần vua khó.
Khó hơn nhiều.
Hổ là thú, chỉ cần thuần phục thú tính của nó, nó sẽ vô hại với người, thậm chí còn sợ người hại nó.
Vua thì không như vậy.
Xưa nay có mấy vị quân chủ có nhân tính?
Lương Hà không gϊếŧ Tôn Ngư là vì hắn đã sớm nương nhờ Thái Kinh, lại gia nhập vào Lục Phân Bán đường, trở thành nội ứng trong Phong Vũ lâu.
Cuối cùng, Lương Hà bị Bạch Sầu Phi lúc sắp chết phản công gϊếŧ chết.
Tôn Ngư lại còn sống, cho nên hắn có thể nói là một “người còn lại”.
Nhưng trong tay hắn có “nhất linh bát công án”, đó là một trăm lẻ tám tinh binh, cũng là tâm huyết mà Bạch Sầu Phi, Tô Mộng Chẩm, Lương Hà để lại.
Bạch Sầu Phi đã chết, Lương Hà cũng bỏ mạng, Vương Tiểu Thạch rất tán thưởng hắn cũng đã đi, Tôn Ngư lại không rời khỏi Phong Vũ lâu.
Tôn Ngư không rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, do đó đã được Thích Thiếu Thương coi trọng.
Thích Thiếu Thương trọng dụng người này, đề bạt hắn làm hộ pháp, hữu hộ pháp.
Vì vậy, hai người Trương Thán và Tôn Ngư đã trở thành tùy tùng của tân nhiệm tổng lâu chủ kiêm tháp chủ, bọn họ thường không rời khỏi bên cạnh Thích Thiếu Thương.
Trương Thán đặt chủ lực ở Tượng Tị tháp, còn Tôn Ngư tập trung chủ lực ở Phong Vũ lâu. Chỉ cần trong tháp, trong lâu có chuyện, bọn họ lập tức sẽ chạy tới.
Chỉ cần Thích Thiếu Thương yêu cầu, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện.
Giống như hiện giờ, giây phút này.
Nghe nói khu vực hẻm Ngõa Tử, hẻm Tiểu Điềm Thủy xảy ra hỗn loạn, người canh giữ phát hiện có “vật lạ” bay vào Kim Phong Tế Vũ lâu.
“Vật lạ” kia bay thẳng đến Hoàng lâu. Tin tức do người canh giữ dò được là đến đây là chấm dứt.
Trương Thán và Tôn Ngư lập tức “đánh giá” về chuyện này.
Thích lâu chủ đang ở trong viện Hoàng lâu!
Chuyện này có vẻ kỳ lạ!
Lập tức chạy tới xem thử!
Vì vậy trong thời gian Thích Thiếu Thương vơ lấy chiếc đầu, chưa kịp uống một chén trà ấm, hai người đã chạy tới.
Tới thật nhanh.
Nhưng Thích Thiếu Thương không có biểu hiện gì, không khen bọn họ nhanh, cũng không nói bọn họ chậm.
Thậm chí không lộ vẻ gì.
Biểu tình không có biểu tình này lại giống như đang biểu thị, y tính chuẩn bọn họ sẽ đến, sẽ chạy tới vào lúc này, cho nên không hề bất ngờ.
Y đang nhìn chiếc đầu trên tay.
Chiếc đầu trừng mắt mà chết kia.