Chương 15: Sắt kim cương
Tôn Ngư, Trương Thán, Lợi Tiểu Cát, Chu Như Thị đã che mặt, cùng Thích Thiếu Thương chạy về hướng Sầu Thạch trai.
Bọn họ khí thế như cầu vồng, đấu chí hừng gực.
Bọn họ là đội hình sắt thép, mạnh mẽ bền vững như kim cương.
Đời người luôn có một số trận chiến không đánh không được, cho dù biết rõ sẽ thua cũng phải đánh.
Kỳ quái là những trận chiến biết rõ sẽ thua, vẫn khổ chiến đến cùng, kết quả thường thường lại là thắng, ít nhất cũng không đến mức thua quá thảm.
Loại chiến dịch này, người người đều đang đánh, nơi nơi đều đang diễn ra.
Đừng nói với ta rằng ngươi không có.
Ai nấy đều biết sống đến cuối đời vẫn khó tránh khỏi cái chết, nhưng không phải ngày ngày vẫn chiến đấu hăng hái vì cuộc sống tốt đẹp của mình sao?
Nếu không, biết rõ là sẽ chết, không bằng lập tức buông xuôi.
Chết dễ dàng, sống có tôn nghiêm lại khó.
Tại thời đại này, những hào kiệt giang hồ, nhân vật võ lâm có tâm huyết đều sống một cách bừng bừng sinh lực, đầy bản sắc anh hùng.
Cho nên đây không phải là võ hiệp, không phải truyền kỳ, mà là nhân sinh.
Nhân sinh có máu có thịt, có cười có khóc, có ánh đao có bóng kiếm.
Ánh trăng chiếu rọi xa xưa cũng chiếu rọi tương lai, hiện nay đang quanh quẩn bồi hồi phía trên Sầu Thạch trai.
Sầu Thạch trai đã là vật còn người mất, trong thời gian ngắn ngủi trải hết tang thương, cửa tiệm bằng gỗ này cũng từ bán kim thạch tranh chữ trở thành cửa hàng đồ chay.
Bạch Sầu Phi không thể bay được nữa, người đã chết rồi.
Vương Tiểu Thạch như đá lăn đi, người xa giang hồ.
Nhưng trong đêm khuya này, vẫn có người quanh quẩn bồi hồi trước Sầu Thạch trai.
Bọn họ là ai?
Nửa đêm đến trước Sầu Thạch trai, là kính viếng? Tưởng nhớ? Hay là đang chờ đợi?
Bất kể bọn họ đang đêm tụ tập ở đó là vì mục đích gì, nhưng khẳng định không phải là đến dùng cơm chay.
Không phải vì đêm khuya cửa hàng không mở cửa.
Là vì sát khí trên người bọn họ, bừng bừng, nồng đậm, hơn nữa còn mãnh liệt.
Tầng mây kia chợt giống như nứt ra, trăng vừa sáng vừa tròn, sáng lên trước mắt.
Sáng lên như vậy, hóa ra không phải trăng, mà là có người còn sáng hơn.
Thoạt nhìn chỉ thấy áo trắng của người này rất sáng, lại phát giác áo của người này tuy trắng, nhưng người càng sáng hơn, giống như biết phát sáng, sau khi định thần mới biết thứ sáng lên không phải người, cũng không phải y phục, mà là khí chất của người này.
Một loại khí chất kỳ lạ.
Một loại khí khái như xuất kiếm, xuất vỏ, mũi nhọn tuy lộ, nhưng lại như ngọc như nước, ẩn tàng ấm áp và mát mẻ.
Người này vừa đến, liền khom người hành lễ với người đang chờ.
Thủ thế hành lễ rất kỳ lạ, ngón cái và ngón trỏ tay phải cong vào, hai đầu ngón tay đυ.ng vào nhau tạo thành hình chữ “O”, ngón giữa, áp út va út lại hướng lên trời.
Đây là ám hiệu thủ thế của một đại môn phái trong giang hồ, Giang Nam Phích Lịch đường, “Phong Đao Quải Kiếm” Lôi gia.
Người áo trắng làm thủ thế này, chẳng lẽ người bồi hồi dạo bước trước Sầu Thạch trai chính là Lôi môn, dựa vào hỏa khí, chỉ pháp và búa bay được xưng là tam tuyệt võ lâm?
Sau khi vừa làm thủ thế, người áo trắng liền thấp giọng kêu lên:
- Quyển ca!
Trong giọng nói có sự kích động không kìm nén được.
Tôn Ngư và Trương Thán rất ít thấy Thích Thiếu Thương kích động như thế.
Bọn họ đã ở cùng Thích lâu chủ một thời gian, chỉ biết y rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, cũng rất lợi hại, thậm chí rất ưu sầu, nhưng rất ít khi kích động.
Hiện giờ Thích Thiếu Thương lại kích động, không chỉ giọng nói, ngay cả tay áo cũng giống như phất lên cảm xúc mãnh liệt.
Bọn họ cảm thấy rất hiếm thấy.
Vì vậy bọn họ càng muốn nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết kia, Quyển ca.
Lôi Quyển.
(Y là người thế nào? “Tiểu Hàn Thần” Lôi Quyển danh động giang hồ này rốt cuộc tướng mạo ra sao?)
Cao lớn.
Uy mãnh.
Hùng tráng.
Cường hãn.
Bốn người này đều rất khôi ngô, giống như thiên thần kim cang uy vũ mạnh mẽ, cùng nhau đứng ở đó lại giống như một tấm lưới, thiên la địa võng.
Bốn người đều đội nón lá, diện mạo không rõ.
Rốt cuộc ai mới là Lôi Quyển?
Không, không phải bọn họ.
Ai cũng không phải là Lôi Quyển.
Lôi Quyển đang đứng giữa bọn họ, trung ương của bốn người, ngay cả bồi hồi dạo bước y vẫn đứng trong đó.
Giống như y là một người không ngăn được gió, không thể hít thở không khí trong lành, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
(Y chính là Lôi Quyển?)
Đúng vậy.
Thế nhưng đứng trước người này, Trương Thán chợt nhìn, chỉ cảm thấy giống như một sự vật ban đêm (bóng ma hay là gì đó), nhưng rốt cuộc là gì nhất thời lại nghĩ không ra.
Tôn Ngư thoạt nhìn lại cảm thấy quen thuộc, giống như một người.
Giống ai?
Lúc này Thích Thiếu Thương đi nhanh tới trước, hay tay nắm lấy Lôi Quyển nhỏ gầy, ốm yếu, xương gò má cao, hai mắt lõm sâu nhưng lại bốc cháy hai đốm lửa lạnh:
- Quyển ca, thân thể của huynh…
Lôi Quyển nói:
- Không tốt.
A!
Tôn Ngư lại nhớ ra, người trước mắt có mấy phần giống như tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, ngày xưa quát tháo thiên hạ, độc bộ võ lâm.
Đều là bệnh đến mức nửa sống nửa chết.
Đều là lạnh lẽo âm trầm như vậy.
Đều là hai đốm lửa lạnh trong mắt giống nhau.
Chỗ khác biệt, có lẽ là Tô Mộng Chẩm trên người có hai mươi sáu loại bệnh hiểm nghèo, vẫn sống được giống như một ngọn nến bốc cháy hai đầu, bất kể là ai đứng bên cạnh người bệnh hắn, đều tuyệt đối thua kém ba mươi lăm phân.
Bệnh nhân hết phương cứu chữa, nhưng vẫn tiêu sái.
Lôi Quyển lại không.
Bệnh của y là một vũng bùn lầy, mà y lại đang chôn ở dưới đáy bùn.
Cho dù đây là đêm xuân, toàn thân y vẫn được bọc trong áo lông thật dày, giống như được mai táng, lại giống như chỉ có hai đốm lửa lạnh trong mắt y mới là sống, sinh tồn, có tính mạng.
Một khi tắt đi, sẽ không còn gì nữa.
Thậm chí không cần mai táng, bởi vì y đã dùng áo lông và tịch mịch để mai táng chính mình rồi.
Hai người đều là bệnh nhân thâm trầm vô vọng, cả hai đều là lãnh tụ mưu tính sâu xa, thoạt nhìn như nhau, nhưng nhìn kỹ lại khác biệt như vậy.
Chỉ nghe Thích Thiếu Thương xấu hổ nói:
- Quyển ca, đệ không nên vào lúc này kinh động đến huynh…
Lôi Quyển nói:
- Nói nhảm, đệ không tìm ta thì tìm ai!
Thích Thiếu Thương nói:
- Chuyến này nguy hiểm, bọn họ…
Lôi Quyển nói:
- Cùng sống chết, chung tiến lùi.
Thích Thiếu Thương gật đầu, ôm quyền chào bốn người:
- Là Lôi đệ tử…
Chỉ thấy bốn đại hán cao lớn kia cũng dùng thủ thế vừa rồi đáp lễ Thích Thiếu Thương (có điều là dùng cả hai tay), trầm giọng nói:
- Lôi Thực.
- Lôi Thuộc.
- Lôi Xảo.
- Lôi Hợp.
Lôi Quyển nói:
- Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi, Lôi Đồng đã bị Lôi Thuần mua chuộc. Giang Nam Phích Lịch đường phái ra tám người tương trợ, ta vẫn chiếm được một nửa, xem như không thua thiệt.
Thích Thiếu Thương khàn giọng nói:
- Quyển ca, đa tạ…
Còn chưa nói xong, Lôi Quyển đã cắt lời:
- Tiến hành nhiệm vụ đi!
A!
Trương Thán nhìn thấy Thích Thiếu Thương mặc áo bào trắng, còn có nhân vật như âm hồn này, không nhịn được sinh ra một loại cảm giác.
Thích Thiếu Thương giống như kiếm, còn Lôi Quyển giống như vỏ.
Kiếm sắc hơn vỏ, vỏ lại có thể cất giấu kiếm.
Hai người này đi cùng với nhau, chẳng những phối hợp khắng khít, mà còn thúc đẩy lẫn nhau, áo trời không vết chỉ khâu.
Thích Thiếu Thương lại không lập tức hành động.
Lôi Quyển liền cảm giác được:
- Thế nào?
Thích Thiếu Thương hơi khó khăn nói:
- Phải che mặt.
Che mặt không phải là gì việc khó, nhưng hiện giờ Thích Thiếu Thương nói ra, giống như phải lấy hết can đảm.
Lôi Quyển cười một tiếng:
- Đệ sợ sau này ta không thể lăn lộn ở kinh thành, võ lâm được nữa?
Thích Thiếu Thương muốn nói, Lôi Quyển đã kiên quyết nói:
- Đệ biết đệ tử Lôi gia không bao giờ che mặt, không bao giờ làm chuyện mờ ám.
Thích Thiếu Thương liếʍ liếʍ môi khô, nói:
- Vâng, thế nhưng…
Lôi Quyển cắt lời:
- Được, bốn người bọn họ kéo nón xuống, sẽ không ai nhìn thấy khuôn mặt bọn họ.
Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp lập tức kéo nón trúc xuống, giấu khuôn mặt sâu bên trong nón.
Thích Thiếu Thương nói:
- Thế nhưng, chủ yếu vẫn là Quyển ca huynh…
Lôi Quyển vẫn nói:
- Ta sẽ không che mặt…
Sau đó vươn hai ngón tay ra, phất qua đầu một cái. Chỉ thấy một chùm tóc rối trên đầu y lập tức rũ xuống, gần như hoàn toàn che kín mặt mũi.
Y nói:
- Như vậy được rồi chứ?
Lúc này Thích Thiếu Thương mới yên tâm nói:
- Được rồi. Chỉ là ủy khuất Quyển ca.
Thế nhưng chùm tóc trên đầu Lôi Quyển vừa rũ xuống, lại khiến Trương Thán và Tôn Ngư đồng thời sinh ra một loại cảm giác.