Chương 10: Không thích hôn

"Anh quản lí, buổi sáng tốt lành."

"Cậu đây rồi, chúng ta xuất phát thôi."

Phó Viễn Lâm ngẩng đầu, phát hiện cặp mắt đang dò xét anh từ trên xuống dưới của An Trạch Dương.

An Trạch Dương chắc chắn người trước mặt quản lí yếu đuối, không có thiên phú với âm nhạc, kiến thức chuyên môn nửa chữ cũng không nắm chắc. Mỗi lần nói chuyện hai người với nhau, quản lí đều cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng sau một vụ tai nạn, hết thảy đều thay đổi chóng mặt. Sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, khóe môi hơi cong lên, bộ dạng bình thản, tự tại hoàn toàn không nhìn ra điểm nào giống với người quản lí hắn biết.

An Trạch Dương hơi ngẩn người, mà chính hắn cũng không nhận ra sự biến chuyển này.

Thấy An Trạch Dương phân tâm, Phó Viễn Lâm búng ngón tay thành tiếng.

"Nãy giờ tôi nói cậu có nghe không?"

Trong lòng hắn hơi rối loạn, lấy lại bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, sáng ra còn hơi ngái ngủ."

"..."

*

Trường quay nằm ở thủ đô, từ thành phố Y đến đó ước chừng một tiếng đồng hồ.

Dọc quãng đường đi, An Trạch Dương chợp mắt ở hàng ghế dưới, còn Phó Viễn Lâm chuyên tâm đọc kịch bản bộ phim, ngồi ở ghế lái phụ.

Bộ phim An Trạch Dương tham gia diễn vai chính có thể loại tình cảm học đường, nội dung kể về tình yêu giữa nữ sinh hạng nhất khối và nam sinh ham chơi, nghịch ngợm nhất trường. Dòng đời xô đẩy, hai con người trái ngược cứ thế tìm thấy nhau, và rồi tình yêu chớm nở từ đó.

Phó Viễn Lâm nhấp một ngụm cà phê, kịch bản cũ rích nhưng luôn mang lại sức hút cho người xem, nhất là đối với những người mơ ước có được mối tình đẹp như trên phim ảnh.

Đến trường quay, Phó Viễn Lâm xuống xe trước, chưa vội đánh thức An Trạch Dương dậy.

Người phụ trách lái xe thấy kì lạ, có ý nhắc nhở: "Anh quản lí, An Trạch Dương vẫn đang ngủ."

Phó Viễn Lâm biết trước người lái xe sẽ hỏi như vậy: "Cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát, tôi vào nói chuyện với đạo diễn rồi quay lại ngay."

An Trạch Dương đang lim dim, nghe thấy giọng quen thuộc của Phó Viễn Lâm, mơ màng mở mắt.

"Với lại, nếu An Trạch Dương dậy thì nhắc cậu ấy nhỏ thuốc mắt để tỉnh ngủ, đừng uống cà phê."

Nói đến đây, anh bất thình lình quay đầu nhìn về hàng ghế sau, hắn vội vàng nhắm chặt mắt lại.

An Trạch Dương ngủ rất say, thật tốt quá, Phó Viễn Lâm vui vẻ mỉm cười.

Phân cảnh cần thực hiện trong hôm nay là cảnh nam phụ bày tỏ tình cảm với nam chính.

Thông thường, nhân vật phụ yêu thầm nhân vật chính nên là hai người khác giới. Nhưng đạo diễn muốn sản phẩm của mình có điểm nhấn riêng biệt trong giới điện ảnh, quả quyết giữ tình tiết nam phụ thầm thương trộm nhớ người bạn thân kiêm nam chính.

Tại trường quay, Phó Viễn Lâm ung dung ngồi ở ghế xem các nhân viên tất bật với công việc.

"Camera, camera đặt ở góc này."

"Âm thanh OK chưa?"

"Setting xong hết rồi nhé."

Đạo diễn vừa hô "action", An Trạch Dương đã nhanh chóng nhập vai.

Cuối thu, trời se se lạnh.

Như thường lệ, sau giờ học, nam chính đến thăm bạn thân của hắn.

Từ sau khi gặp nữ chính, nam chính đã từ bỏ thói côn đồ. Đầu gấu đến mấy khi rơi vào lưới tình cũng phải thay đổi tính nết.

Hắn đẩy cửa phòng bệnh. Bên trong, bạn thân của hắn đã ngồi đợi sẵn.

"Cậu tới rồi."

"Ừm, tôi mới mua cháo."

Nam chính không ngang nhiên ngồi lên giường bệnh, kéo một chiếc ghế gần về phía mình.

"Đừng như thế, tôi muốn cậu ngồi gần tôi."

Nam phụ dù không nhìn thấy gì, nhưng vì thế mà các giác quan khác nhạy bén hơn hẳn. Anh không ngửi thấy mùi bạc hà thân thuộc của nam chính.

"... Được, để tôi đến gần cậu."

Nam chính bò lên giường, hai chân buông thõng bên mép giường, ái ngại nhìn nam phụ.

Vài phút trôi qua, hắn không dám nhìn nữa, ngoảnh mặt ra phía cửa sổ.

Nam phụ bây giờ... đã bị mù vĩnh viễn. Không phải tự dưng bị mù, không phải do tai nạn, cũng không phải khiếm khuyết bẩm sinh.

Mà anh bị mù là vì anh chấp nhận nhường đôi mắt lành lặn cho nữ chính, người đã bị bạn cùng lớp hãm hại, đẩy ngã xuống cầu thang, kết quả dẫn đến dây thần kinh thị giác bị hư tổn nặng nề.

Dĩ nhiên, nam phụ không hành động "dại dột", hi sinh mà không tha thiết nhận lại vì nữ chính.

"Đừng tỏ ra hối lối, người chọn hiến mắt là tôi."

"Tôi và em ấy... đội ơn cậu."

Nam chính và nữ chính lo lắng cho nhau như vậy, vì họ có người mà họ yêu. Mà nam phụ cũng có người anh yêu.

"Tôi muốn ích kỷ một chút, cậu có đồng ý không?"

"Được, miễn là cậu muốn..."

Nam chính chưa nói hết câu, nam phụ đã lấn tới. Lúc này, mặt của nam chính cảm nhận được rõ rệt hơi thở ấm nóng của nam phụ.

Nam phụ muốn cọ chóp mũi vào chóp mũi của người kia: "Tôi..."

Nam chính đẩy mặt nam phụ ra.

Đạo diễn: "..."

Phó Viễn Lâm đang uống cà phê cũng suýt bị sặc nước.

Theo kịch bản, với cảnh quay này, nam chính sẽ ngỡ ngàng tới mức không dám chớp mắt và để mặc cho nam phụ hôn vào má. Bởi theo tâm lí con người, đặc biệt là người sắp chết, hoặc đang tuyệt vọng muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, thường trỗi dậy tính ích kỷ. Đã thế, nam phụ còn hiến giác mạc cho người nam chính yêu.

Dù đáng trách, nhưng đứng ở lập trường của nam phụ, mong muốn nhỏ nhoi đó có thật sự ích kỷ không?

Ích kỷ hay không chưa thể phán đoán công tâm được. Nhưng ít nhiều gì kết quả cũng là do bản thân anh tự chọn.

"Cắt! Hủy bỏ cảnh này."

An Trạch Dương quên bỏ tay ra khỏi mặt của nam diễn viên vai phụ, ấn lên mũi cậu ta một cái mạnh, hối hả rời khỏi giường, xin lỗi đạo diễn và cả tổ trường quay.

Đạo diễn không quan tâm cho lắm, chỉ nhắc nhở An Trạch Dương nên nghỉ ngơi để chuẩn bị quay lại. Nhưng nam diễn viên kia thì không dễ tính như thế.

"An Trạch Dương, lần này cậu còn đυ.ng vào mũi của tôi. Lần trước cậu hất tay tôi trong khi tôi diễn cảnh nắm tay với cậu. Thế là quá đáng lắm rồi!"

"Hạ Giai Giai, tôi xin lỗi..."

"Đủ rồi, hôm nay tôi không diễn nữa, mấy người làm gì thì làm."

Nam diễn viên mắng nhiếc xối xả, An Trạch Dương chỉ cần xin lỗi một vài câu là xong chuyện? Giờ cậu ta không thèm diễn nữa, để xem hắn xử lí thế nào với đạo diễn. Đừng tưởng Hạ Giai Giai cậu là người có thể tùy ý chọc giận.

Hạ Giai Giai đối với câu từ vừa nói ra, tuyệt đối không có khả năng rút lại. Cậu yêu cầu trợ lý đặt xe để về công ty.

Thấu hiểu tình hình hiện tại, mặt An Trạch Dương biến sắc, khó xử bất động tại chỗ.

An Trạch Dương biết diễn vai chính có lợi thế lớn, được đối xử đàng hoàng hơn các vai diễn qua đường. Hắn là tân binh mới bước vào giới điện ảnh, Hạ Giai Giai có hống hách đến mấy cũng là tiền bối, là người hắn nên kính trọng.

Đạo diễn không muốn gây khó dễ cho ai, trước sau gì tiến độ hoàn thành của công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu, thở dài vỗ vai An Trạch Dương.

"Xin lỗi chưa đủ thì thử cách khác, chân thành một chút. Đây là bộ phim đầu tiên của cậu, không nên gây ấn tượng xấu với ai, đừng để bộ phim đầu tiên trở thành bộ phim cuối cùng."

Không rõ lời đạo diễn nói là khuyên nhủ hay cảnh cáo, An Trạch Dương sắc mặt rất tệ, cúi gằm mặt, miệng liên tục xin lỗi.

Hạ Giai Giai không vướng phải rắc rối thu xếp đồ đạc cá nhân, việc này đã có trợ lý lo. Cậu ta đảo mắt nhìn khắp trường quay một lượt, cố tình chọn lối ra gần Phó Viễn Lâm.

Cơn giận từ lúc nãy trong Hạ Giai Giai chưa nguôi ngoai, cậu chọn tạm một người làm đối tượng xả giận.

"Tránh ra, đồ ngáng đường."

Phó Viễn Lâm không gấp gáp, nhẹ nhàng kéo ghế sang một, làm cử chỉ mời: "Đừng nhăn mặt, sẽ có nếp nhăn." Ngữ điệu của anh nhàn nhạt, nhưng người hay nghĩ xấu cho người khác như Hạ Giai Giai lại mặc định thế này là đang châm biếm cậu.

"Không cần anh nhắc nhở!" Hạ Giai Giai giương tay, tính cho anh cái bạt tai, lại bị đối phương nắm lấy cổ tay.

"Bạo lực là không tốt." Phó Viễn Lâm cười khẽ, con ngươi đen thẫm dưới hàng mi dày không biểu lộ một tia sợ sệt nào.

Hạ Giai Giai cử động cổ tay, thấy cổ tay cứng ngắc, kích động quát tháo: "Buông ra!"

Phó Viễn Lâm tùy ý nhún vai, buông tay không lưỡng lự.

"À, phải rồi... Nghe nói quản lí của IB5 hứng thú với đồng tính luyến ái. Nãy giờ anh cố tình siết chặt tay tôi, đừng nói là lấy cớ để thân mật với tôi nhé?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi." Phó Viễn Lâm nhếch môi, không ngờ Hạ Giai Giai nghĩ ra chuyện vô lí đến vậy.

Hạ Giai Giai giọng khinh bỉ, liến thoắng không ngớt: "Tôi biết anh có khuôn mặt khá giống với thần tượng họ Phó đã chết, nhưng chỉ có khuôn mặt thì cũng vô dụng. Đừng tưởng có khuôn mặt thì làm gì cũng thuận lợi."

Cậu liếc mắt nhìn An Trạch Dương, lời nói ngầm ám chỉ cả hắn, không riêng gì Phó Viễn Lâm.

Bước chân vào giới giải trí được 5 năm, đến bây giờ Hạ Giai Giai vẫn không có nổi một bộ phim được diễn vai chính. Cậu ta nhất quyết không thừa nhận bản thân không có tố chất với nghề diễn, cứng đầu tin rằng vài ba thất bại đã qua là do vẻ bề ngoài chưa đủ ấn tượng, chưa đủ thu hút với người xem.

Chung quy lại, chỉ cần những kẻ đẹp mã như An Trạch Dương còn tồn tại thì sự nghiệp diễn xuất của cậu ta vĩnh viễn không phất lên được.

"Chỉ có khuôn mặt thì cũng vô dụng?" Phó Viễn Lâm vuốt cằm, làm bộ đăm chiêu suy nghĩ, "Cái này nói không thì chưa chứng minh được, để tôi thử xem."

"Thử xem?" Hạ Giai Giai khó hiểu lặp lại lời anh nói, "Thử cái gì?"

Nụ cười của Phó Viễn Lâm không thay đổi: "Ý cậu nói có khuôn mặt mà không có tài cán thì vô dụng, vậy để tôi thử xem người chưa từng diễn xuất, may mắn có khuôn mặt hơi giống thần tượng đã chết có vô dụng hay không."

"Đạo diễn, đằng nào cảnh quay này vai nam phụ phải bịt mắt, che mất đi rồi, không phải khó phân biệt ai với ai sao?" Ẩn ý trong câu nói của anh, những người có mặt trong trường quay đều hiểu.

Đạo diễn chứng kiến một màn đôi co ầm ĩ, im lặng khoanh tay nghĩ ngợi, mà An Trạch Dương đứng bên cạnh, vẻ mặt không khỏi hoài nghi.

Hắn âm thầm nâng mắt, quan sát nét mặt tự tin, trông không giống như nói đùa của anh.

Hạ Giai Giai cảm thấy quản lí đang tự thử thách quá sức bản thân, cười nhạo: "Quản lí quèn muốn thử đóng phim? Quả là chuyện lạ hiếm thấy."

"Tôi dám thử, cậu không dám xem?"

"Không dám xem? Tôi sợ là không xem nổi." Hạ Giai Giai bĩu môi.

"Đủ rồi." Đạo diễn sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, lên tiếng cắt ngang cuộc hội thoại, "Cậu quản lí, vào trang điểm đi."

"Được." Phó Viễn Lâm hiểu đạo diễn đã chấp nhận đề xuất đóng thế của anh, phớt lờ Hạ Giai Giai đang bực dọc giậm chân, thong thả vào phòng trang điểm.

Ở góc khác, An Trạch Dương híp mắt hồ ly, phiền não và bất an dâng trào trong l*иg ngực. Mấy ngày nay ánh nhìn hắn dành cho Phó Viễn Lâm rất phức tạp.