Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

5.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiểu Nguyệt là một cô gái tuy có đôi lúc mơ hồ về cuộc sống xung quanh nhưng lại vô cùng hoạt bát và rất đáng yêu. Cuộc sống của cô lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Mặc Khuê sau khi hồi phục trí nhớ …
Xem Thêm

“Bye bye!”

Làm cái mặt quỷ, nhìn người đàn ông còn cách cửa thang máy năm bước vẻ mặt nôn nóng, gần như là muốn bay đến đây, cô không nhịn được bật cười đắc chí.

Khẽ nói thầm, người đàn ông kia thật không có phong độ, thế nhưng lại đuổi mãi không buông hại cô chạy mệt quá đi!

Nhưng mà....Vì sao anh ta cứ sống chết đuổi theo cô chứ? Chẳng lẽ là khôi phục trí nhớ nên định bắt cô bồi thường? Nếu như đã nhớ lại mọi chuyện thì sao còn phải hỏi cô có biết anh ta không? Vậy chắc hẳn là vẫn chưa khôi phục trí nhớ rồi!

Vậy rốt cuộc anh ta đuổi theo cái gì chứ? Thật sự không hiểu nổi!

Càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, Đỗ Ánh Nguyệt không có phát hiện mọi người bên trong thang máy đang kì quái nhìn mình. Mang suy tư trở lại tầng trên tìm em gái, khuôn mặt vì vừa mới chạy trốn mà đỏ bừng, nóng rực.

“Chị Tiểu Nguyệt?”

“Á!” Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, cô kinh sợ hoàn hồn.

“Chị còn đứng đó làm gì? Không phải là muốn đi mua đồ uống à, sao lại tay trắng trở về thế kia?” Đỗ Ánh Tinh có chút bực mình. Chẳng lẽ bà chị này không biết nói như thế nào để mua đồ nên đành chạy về sao?

“A....” Xấu hổ gượng cười, không biết nên giải thích chuyện vừa nãy như thế nào.

“Hay là chúng ta cùng đi đi!” Mua vài đôi giày, nhận lấy túi đồ cô nhân viên đưa tới, Đỗ Ánh Tinh mỉm cười nói.

“Nghe nói dưới đó có nhà hàng Wakana bán sushi rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé...”

Lại muốn đến đó nữa sao? Đỗ Ánh Nguyệt trợn mắt, hoảng sợ lắc đầu.

“Không muốn, không muốn! Không muốn đến đó đâu!”

Chẳng may anh ta vẫn còn ở đấy, vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Bị phản ứng kích động của cô làm giật mình, Đỗ Ánh Tinh không khỏi nảy sinh nghi ngờ. “Vì sao lại không đi?”

“Bởi vì, bởi vì....Bởi vì chị vừa mới đi xem qua rồi, ở đấy không có đồ ăn chị thích.” Phát hiện mình đang bị hoài nghi, cô lắp bắp viện cớ.

“Phải không?” Ánh mắt vẫn đầy hoài nghi. Chị ấy trở nên kén chọn như thế từ lúc nào vậy?

“Đúng mà, đúng mà!” Cầm lấy một đống chiến lợi phẩm, Đỗ Ánh Nguyệt giành đi lên trước, cố ý cười đùa.

“Khu đó thì có thể tiêu hết bao nhiêu đây? Chị muốn đến nhà hàng cao cấp để ăn uống thả phanh nha, cố gắng tiêu hết tài sản của Y Phàm.”

“Nếu muốn dựa vào thức ăn để tiêu hết tiền của anh ấy thì em nghĩ hai đời chị cũng không hết.” Đỗ Ánh Tinh nghe vậy không nhịn được bật cười, lực chú ý cũng bị dời đi.

“Ừm...Tiểu Tinh, hai ngày nay mặc dù chúng ta có cố gắng hết sức thế nhưng hình như cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của anh ấy mà thôi phải không?” Kéo tay em gái chậm rãi đi, Đỗ Ánh Nguyệt bi ai than thở.

“Ây....Đại ngôi sao rất kiếm nha, tùy ý thu tiền bản quyền của một album, cả đời em cũng không thể kiếm được nhiều như vậy đâu!”

“Hình như đúng vậy đó.” Đỗ Ánh Tinh cũng cảm thấy buồn cười.

“Chúng ta nên tìm món đồ gì đó cao cấp để xuống tay đi.” Đưa ra đề nghị.

“Trang sức sao?” Đây là thứ duy nhất nghĩ đến.

Hai chị em rất ăn ý liếc nhau một cái, sau đó liền cùng nhau thở dài. Hây...Đáng tiếc! Hai người đều theo chủ nghĩa thực dụng, luôn không có hứng thú đối với những thứ đồ trang sức lấp lánh kia.

“A...Tại sao chúng ta không phải là những phụ nữ ham hư vinh chứ?’’ Không hổ danh là chị em sinh đôi, đồng thanh kêu lên, sau đó liền cười vui vẻ không dứt.

Đáng ghét! Nặng nề đấm xuống cửa thang máy, Mặc Khuê chán nản không thôi.

Anh vô cùng chắc chắn mình đã từng gặp qua cô gái kia—ngày đầu tiên mất trí nhớ của ba năm trước, anh đã từng gặp cô ở Đài Loan.

Anh nhớ lúc ấy cô đã nói một vài câu khó hiểu nhưng sau khi phát hiện anh không biết cô liền lập tức hoảng sợ bỏ chạy. Khi ấy anh còn chưa rõ tình trạng của mình nên để cho cô chạy thoát, nhưng nghĩ đến hôm nay nhất là lúc vô tình gặp được, cô liền thuận miệng hỏi một câu ‘Đệ tử Thiếu Lâm, sao anh lại ở đây?’ thái độ tự nhiên giống như hai người là bạn bè đã lâu không gặp.

Thế nhưng kỳ lạ là, trong đầu anh hoàn toàn không có ký ức về cô song khi nhìn thấy gương mặt thanh tú kia không hiểu sao ngực lại nhói đau, giống như...Giống như vật yêu thích bị mất đi cuối cùng cũng trở về bên mình khiến cho anh không nhịn được muốn ôm cô thật chặt.

Đủ loại dấu hiệu làm cho anh mãnh liệt hoài nghi, cô có liên qua đến những ký ức mất đi của anh.

Nhưng mà...Chết tiệt! Sao cô lại muốn chạy trốn chứ?

Không nhịn được lại đấm vào cửa thang máy vô cùng hối hận vì vừa nãy mình đã quá để ý đến mọi người, không dám dọa người khác để cho cô dựa vào thân hình nhỏ nhắn chạy tới chạy lui trong đám đông. Mà mình lại vừa muốn đuổi theo cô vừa muốn tránh va chạm phải người khác mới có thể chậm một bước để cô chạy thoát.

Không để ý đến ánh mắt kinh nghi (kinh sợ + nghi hoặc) của mọi người, anh tức giận trừng mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt, sau đó thân hình cao lớn bất ngờ xoay một cái, hướng đến một cầu thang khác...

Chết tiệt! Cho dù phải lật tung từng tầng thì anh cũng phải tìm được cô!

Hi! Trước khi đọc truyện mình xin chúc mọi người một mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc, chúc một năm mới thành công và vui vẻ, chúc cho mọi ước mơ đều sớm trở thành hiện thực!

Công ty môi giới vệ sĩ ‘Vention’, bên trong phòng làm việc sáng sủa, gọn gàng bầu không khí lại rất xơ xác tiêu điều.

“Mặc đại tiên sinh, tôi không phải là đắc tội với anh đó chứ?”

Trong trầm tư, giọng nói trêu chọc của Alex đột nhiên vang lên.

Nhàn nhạt liếc mắt một cái, giờ phút này tâm tình của Mặc Khuê vô cùng tồi tệ không muốn để ý đến bất kỳ kẻ nào.

Đáng giận! Công ty bách hóa quá lớn, người quá nhiều, tìm kiếm cơ bản là vô dụng, lúc anh xuống từng tầng tìm người thì cô đã sớm rời đi khiến cho anh tốn thời gian vô ích.

“Mặc đại tiên sinh, sau một năm bỏ việc quay về lại trưng vẻ mặt đó cho tôi xem, thật sự rất không nên nha!” Alex kiên trì dùng quyền lợi của mình từ chối nhìn sắc mặt ‘thối’ của anh.

“Cậu có thể cút ra ngoài!” Không muốn cậu ta ở lại trong này, người tâm tình không tốt cũng có quyền từ chối nghe kẻ rỗi hơi lảm nhảm.

“Tôi cũng rất muốn cút đây! Nhưng mà, anh phải chịu trách nhiệm những giấy tờ này nha?” Giơ lên một chồng tư liệu, Alex cười như một tên trộm, đoán chắc anh ta sẽ không tiếp nhận.

“Tôi còn trong thời gian nghỉ phép.” Quả nhiên một hơi cự tuyệt.

Nghe vậy, Alex suýt chút nữa hộc máu.

“Người anh em, còn chút đạo đức nữa không vậy? Anh đã bỏ việc một năm để chạy đến Trung Đông, giờ mới trở lại, vậy mà còn không mau về vị trí sao? Công ty cũng không phải của một mình tôi!”

Khốn kiếp! Cậu đã phải làm suốt một năm rồi, cũng muốn nghỉ phép nha!

Nhàn nhạt liếc mắt một cái, Mặc Khuê vẻ mặt suy sụp.

Alex mặc kệ dáng vẻ mất hứng của anh, hưng trí bừng bừng lật xem tài liệu trong tay, cười đến đắc ý.

“Thành tích của công ty thật sự rất tốt, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng thế giới muốn thuê vệ sĩ do công ty chúng ta đào tạo nha. Tôi xem một chút nào....Công tước xứ Norman của Anh, quốc vương Fiji, ngài Manston chủ ngân hàng...Ha ha, còn có trùm thuốc phiện bên Nam Mỹ, nếu thật muốn phái người đi thì lệ phí có thể phải tăng thêm, vì mức độ nguy hiểm quá cao. Ừm....Nhìn tới nhìn lui thì trong những vụ án này chỉ có vụ của đại ngôi sao Ivan là nhẹ nhàng nhất.”

“Một fan cuồng gửi thư uy hϊếp bà xã của thần tượng, nhìn qua cũng rất đơn giản nha, bất kỳ vệ sĩ nào trong công ty chúng ta cũng có thể đảm nhận được. Cái chỗ béo bở này, tôi xem xem nên cử ai đi a....” Ánh mắt hứng thú liếc qua tấm hình thân chủ đính kèm trong tài liệu, thanh âm mang ý cười bất ngờ dừng lại một chút, thích thú chuyển đề tài.

“Hóa ra đại ngôi sao cưới một cô gái phương Đông, dáng vẻ cũng không tệ...”

Thêm Bình Luận