Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

5.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiểu Nguyệt là một cô gái tuy có đôi lúc mơ hồ về cuộc sống xung quanh nhưng lại vô cùng hoạt bát và rất đáng yêu. Cuộc sống của cô lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Mặc Khuê sau khi hồi phục trí nhớ …
Xem Thêm

Không biết điều! Vẻ mặt lạnh lẽo, Mặc Khuê động tác nhanh nhẹn, linh hoạt tránh từng tên vây đánh, thuận thế vung tay, đạp chân, lập tức liền nghe thấy tiếng kêu thê thảm—

“Ối mẹ ơi! Đau quá....”

“Chết tiệt! Đã đặc biệt chuẩn bị đến đây, vậy mà vẫn không đánh lại hắn...”

“Á—”

Đám đông liên tục hét lên nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, kiên trì vây quanh, chỉ có hai tên đứng ở trong bóng tối không những không qua giúp mà còn vội vàng tháo lắp súng trong tay.

“Này! Đã xong chưa? Các anh em sắp bị đánh thành tương rồi!” Một tên trong đó thúc giục.

“Xong rồi, xong rồi!” Đầu đầy mồ hôi, giơ súng lên nhắm vào kẻ thù, tên còn lại khẩn trương nói nhỏ.

“Đây là súng gây mê thú dữ tao ‘mượn’ từ anh quản lý vườn thú đấy! Nếu để cho tên đó phát hiện tao cầm khẩu súng này thì không bị hắn đánh chết mới là lạ....”

“Mày còn lôi thôi cái gì thế? Nhanh lên một chút!”

“Đừng giục nữa! Tao đang nhắm đây.”

Hít sâu một hơi, thiếu niên dùng ánh mắt chuẩn xác đã được rèn luyện qua các trò chơi khóa lại kẻ thù, ngón tay bóp cò súng—

‘Vυ"t’ một tiếng nhỏ, kim gây mê nhanh chóng bay ra.

Một quyền đánh bay một tên côn đồ trong nhóm, lúc Mặc Khuê định đạp một tên khác đang lao đến thì bỗng nhiên, gáy giống như bị muỗi chích, anh theo bản năng đưa tay lên sờ—

Chết tiệt! Bị đánh lén!

Nhìn chằm chằm kim gây mê trong tay, Mặc Khuê tái mặt...Không được! Phải tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), còn tiếp tục anh liền bất lợi.

Trong lúc anh còn đang mải tính toán nên làm gì thì bên kia lại có người vui sướиɠ kêu to.

“Bắn trúng rồi! Bắn trúng rồi...”

“Làm tốt lắm!” Đám côn đồ hô to, đợi đến khi anh không thể khống chế được thân thể liền đại khai sát giới.

Nhìn thấu ý định hèn hạ của đối phương, Mặc Khuê không định để cho bọn chúng như ý, nhanh chóng triển khai thế công, hy vọng có thể trong thời gian nhanh nhất đánh ngã bọn chúng. Thế nhưng kim gây mê bắn trúng anh không biết là muốn dùng để đánh voi hay mãnh hổ, liều thuốc thật sự quá nặng khiến cho anh trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi không có cách nào khống chế được thân thể, bước chân loạng choạng, trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần mất đi....

“Dược hiệu phát tác rồi, đại gia lên thôi!” Thiếu niên cầm đầu hô to, cầm gậy sắt xông lên đầu tiên.

Lúc này, thanh âm ‘bịch bịch’ vang lên , đám đông không ngừng lao tới đánh đập đối thủ đã gần mất đi ý thức, đánh đến đỏ cả mắt.

Trong lúc hoảng loạn chống cự, tầm mắt Mặc Khuê cảm nhận được một tia sáng mông lung, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy tia sáng kia giống như sấm vang chớp giật rơi xuống đầu mình...

Đau!

Một hồi đau đớn không dứt khiến cho Mặc Khuê hơi hơi tỉnh táo lại, đợi đến khi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là trần nhà màu trắng, hơn nữa còn ngửi được mùi thuốc sát trùng đến gay mũi.

Cảm thấy có chút kì quái, anh từ từ ngồi dậy, xoay đầu liền phát hiện một cô gái đang nằm ngủ bên mép giường.

Cô ấy là ai?

Bối rối nhìn lại, phát hiện hơn nửa khuôn mặt của cô đều bị tóc dài che khuất, anh không nhịn được muốn đưa tay gạt mái tóc đen qua một bên, nhưng chỉ vì động phải vết thương sau lưng mà rên lên một tiếng.

Chết tiệt! Vì sao toàn thân anh lại đau như vậy? Đặc biệt sau lưng còn giống như bị lửa đốt.

“Ưʍ...” Dường như bị đánh thức bởi tiếng rên của anh, cô gái nhỏ đưa tay xoa xoa mắt, vô thức nhìn về phía trên giường. Bất ngờ được tiếp đón bởi đôi con ngươi đen âm trầm, cô đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

“Anh tỉnh rồi! Đây là bệnh viện, vết thương của anh đã được xử lý qua, bác sĩ nói không có gì đáng lo....”

Tốt rồi! Người bị hôn mê hai ngày cuối cùng đã tỉnh, cô thật sự sợ anh vĩnh viễn không thể mở mắt ra nữa, học người ta sống đời thực vật, vật thì tội của cô lớn lắm đó.

“Cô...Là ai?” Ngữ điệu chần chừ, anh phát hiện mình vốn không biết cô gái trước mặt này.

“Tôi? Tôi tên là Đỗ Ánh Nguyệt, anh nhất định phải nhớ kỹ đó! Tôi chính là người đưa anh đến bệnh viện, hơn nữa còn không ngại anh đền ơn.” Vỗ ngực một cái, cô cười đến đắc ý.

Hắc hắc, cứu anh ra từ trong tay một đám thanh niên hư hỏng, có lương tâm thì sẽ phải mua một lẵng hoa, hộp quà đến cảm tạ đi nha! Nếu như muốn cám ơn bằng tiền mặt thì cô cũng sẽ không phản đối.

Đưa anh đến bệnh viện? Anh đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị đưa tới bệnh viện? Bỗng nhiên, trong đầu Mặc Khuê trống rỗng, không nghĩ được mình đã gặp chuyện gì?

“Đúng rồi! Anh tên là gì?” Cúi đầu gọt vỏ táo mới mua ngày hôm qua, Đỗ Ánh Nguyệt thuận miệng hỏi.

Tên là gì? Anh sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền hoảng sợ phát hiện mình không nhớ một tý gì cả.

“Hử? Có cần phải nghĩ lâu như thế không?” Chờ lâu vẫn không có đáp án, cô không nhịn được ngẩng đầu lên liếc anh, vẻ mặt buồn bực chất vấn.

“Tôi không biết!” Bỗng nhiên, anh hoảng sợ bắt lấy cô.

“Nói cho tôi biết, tôi là ai? Vì sao trong đầu tôi lại trống rỗng, không nhớ được gì cả?”

“Nghĩ, không nghĩ ra?” Sững sờ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt chột dạ không tự chủ liếc qua băng vải quấn trên đầu anh.

Xong rồi! Không phải là bị cô hại chứ? Đỗ Ánh Nguyệt cười gượng một tiếng, ngay sau đó liền xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, kêu la thảm thiết—

“Không xong rồi! Bác sĩ, mau đến đây....”

Buổi chiều, nắng vàng rực rỡ trải rộng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, bên trong tiệm sách nhỏ vắng người, chỉ có cô chủ ‘luôn luôn quét dọn đến không nhiễm bụi bặm’ đi qua đi lại giữa các kệ sách cùng người đàn ông cao lớn đang nhàm chán lật từ điển.

Giở quyển từ điển Khang Hi dày cộm, nhìn những trang sách chi chít chữ, Mặc Khuê chán ghét lật mở, tầm mắt vô ý liếc qua bóng dáng nhỏ xinh đang lau dọn kia.

Một tuần lễ! Từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện đến khi được cô ‘nhận’ về nhà tĩnh dưỡng đến bây giờ đã qua một tuần lễ rồi mà trí nhớ của anh vẫn chưa hồi phục.

Mặc dù bác sĩ đã nói mất trí nhớ là do não bộ bị va đập, rất khó để kết luận chính xác khi nào sẽ khôi phục, có thể chỉ vài ngày cũng có thể vài năm vẫn không thể nhớ lại, nhưng anh vẫn cứ sốt ruột, cố gắng muốn nhớ xem mình là ai, làm gì nhưng trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.

Tồi tệ nhất chính là, trên người anh không có bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh thân phận, bên trong ví da chỉ có ba ngàn nhân dân tệ cùng một ít tiền lẻ, ngoài ra không còn gì nữa, đến cả thẻ tín dụng cũng không có.

Lúc ở bệnh viện, khi anh xác định bản thân thật sự mất trí nhớ, vẫn còn đang suy đoán không biết mình có phải là dân vô gia cư được viện hay tổ chức phúc lợi xã hội nào đó thu nhận hay không thì không nghĩ đến — Đỗ Ánh Nguyệt, cô gái tự nhận là thấy anh té xỉu trong một ngõ nhỏ nên đưa anh đến bệnh viện — lại nhiệt tình, tự nguyện mang anh về nhà chăm sóc.

Nói thật, mấy ngày qua, anh cũng được coi như là ‘thú cưng’ của cô đi? Cô không những lo ăn, mặc, ở cho anh mà còn cẩn thận chăm sóc khiến cho người ta không khỏi hoài nghi: đầu năm nay không chỉ lưu hành cứu người mà còn phải chăm lo đến cuộc sống tương lai của đối phương nữa?

Hây....Tâm địa của cô gái này không khỏi quá thiện lương đi? Đến cả anh là người được nhận nuôi cũng không khỏi lo lắng thay cô.

“Vị tiên sinh này, phiền anh hoàn hồn đi nha!” Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của cô vang lên, đem thần chí đang trôi xa của anh gọi trở về.

“Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ.”

Nhìn cô đang cầm chổi lông gà đứng trước quầy, đôi mắt cười cong lên giống vầng trăng khuyết, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính lên gò má phấn hồng, Mặc Khuê lặng lẽ nắm chặt tay, cố nhịn xuống xúc động muốn vén chúng ra giúp cô (vén tóc đó nhé!)

Chết tiệt! Dáng vẻ đó của cô quá mê người khiến cho người ta không nhịn được muốn chạm vào khuôn mặt non mịn kia, xem có non mềm, ướŧ áŧ như trong tưởng tượng không?

Thêm Bình Luận