Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

5.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiểu Nguyệt là một cô gái tuy có đôi lúc mơ hồ về cuộc sống xung quanh nhưng lại vô cùng hoạt bát và rất đáng yêu. Cuộc sống của cô lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Mặc Khuê sau khi hồi phục trí nhớ …
Xem Thêm

Ô...Bị một người dáng vẻ không tồi, thậm chí có thể nói là rất có mùi vị của mãnh nam dùng tư thế này vây ở trên giường, áp lực rất lớn nha!

“Em kêu đi!” Trong màn đêm, anh khẽ cười ra tiếng, bỗng nhiên cảm thấy trêu chọc cô như vậy rất thú vị.

“Mới vừa rồi em nói đã từng cứu tôi...”

“Không có! Không có! Tôi không có cứu anh!” Trong lòng hoảng sợ, rất sợ anh nhớ lại chuyện đêm đó, cô vội vàng phủ nhận.

“Vì sao không thể thành thật thừa nhận?” Cô muốn giấu diếm cái gì sao?

“Tôi không biết anh đang nói cái gì...Nhanh, nhanh đi mau! Nếu không....Nếu không tôi sẽ gọi người thật đó....”

“Đáng chết! Em không nói, tôi nhất định không đi!” Trừng mắt nhìn người đang hoảng sợ dưới thân, Mặc Khuê không hiểu rốt cuộc là cô đang sợ cái gì?

“Anh, anh, anh....” Lại một lần nữa không nói nên lời.

“Chúng ta từng là người yêu sao?” Khi hỏi ra câu hỏi trong lòng muốn biết nhất, anh ngạc nhiên phát hiện mình thế nhưng lại hi vọng nghe được đáp án khẳng định.

“Anh, anh đang nói gì vậy? Không phải đâu!” Đỏ mặt phủ nhận, tim Đỗ Ánh Nguyệt càng đập nhanh hơn. Ông trời! Anh sao có thể nghĩ rằng hai người là tình nhân chứ? Tuy nghe anh nói như thế đáy lòng quả thật nổi lên một chút vui vẻ không thể giải thích nhưng sự thật không phải như vậy mà!

“Không phải? Vậy em đỏ mặt cái gì?” Dựa vào ánh trăng chiếu le lói qua cửa sổ, anh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đồng thời theo bản năng cũng từ chối đáp án phủ định của cô.

“Tôi, tôi thích đỏ mặt, anh quản được sao?” Thẹn quá hóa giận, cô hung dữ phản bác lại.

“Đúng là không quản được....” Trầm ngâm liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, Mặc Khuê chợt cảm thấy cô lúc này thật xinh đẹp đến mê người, trong lòng kích động khó nén.

“Có lẽ, chỉ cần tôi nếm thử hương vị cái miệng nhỏ nhắn này của em thì có thể nhớ lại được mỹ vị mà ba năm trước đã từng thử qua....” Nếu là người yêu thì hẳn là anh đã từng hôn qua cô đi!

Gì? Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?

Đỗ Ánh Nguyệt cảm thấy kinh hãi, đang muốn cảnh cáo anh chớ có làm loạn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cái miệng nhỏ thơm mùi đàn hương trong nháy mắt đã bị anh che phủ.

“Ưʍ....” Anh, anh thật sự hôn cô! Người đàn ông này lại thừa dịp ban đêm vào phòng ăn đậu hũ của cô , thật sự rất quá đáng nha!

Trong kinh hoàng, cảm nhận được anh ở trong miệng mình công thành chiếm đất cùng triền miên không dứt, Đỗ Ánh Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đẩy anh ra nhưng lại không còn sức, không thể làm gì khác hơn là với tay qua chiếc tủ cạnh đầu giường tìm loạn....Có cái gì để cô có thể đập tỉnh người đàn ông này không vậy?

Ông trời! Hương vị của cô thật thơm....Trằn trọc hấp thu hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, Mặc Khuê không nhịn được than nhẹ, trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh ‘Buổi chiều tà ấm áp, người đàn ông khẽ hôn nhẹ cô gái đang say ngủ.’

Sao lại như thế? Chẳng lẽ anh thật đã từng hôn cô nên giờ mới nhớ lại chuyện xưa, ký ức đã qua không biết chôn giấu nơi đâu liền lặng lẽ hiện ra ư?

Hình ảnh nhanh chóng lướt qua đó khiến cho anh không nhịn được mà vui sướиɠ, càng thêm khẳng định mình cùng cô có quan hệ không tầm thường, tâm trạng kích động càng khiến cho nụ hôn thêm say đắm.

“Ưʍ...” Đệ tử Thiếu Lâm học ở đâu kỹ thuật hôn môi cao siêu như vậy chứ? Cố gắng giữ tỉnh táo nhưng lại bị anh lần nữa kéo vào kí©ɧ ŧìиɧ dây dưa. Trong lúc mê mang, tay Đỗ Ánh Nguyệt đang sờ loạn trên tủ chợt đυ.ng phải một vật cứng không biết là đèn ngủ hay là cái gì, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cô thanh tỉnh trong nháy mắt.

Đáng ghét! Đệ tử Thiếu Lâm dám sàm sỡ cô, nhất định phải cho anh đẹp mặt mới được!

Cầm thật chặt vật cứng lạnh như băng, ổn định nhịp tim, không kịp suy nghĩ hung hăng đập một cái vào gáy của anh.

“Em....” Đang đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, Mặc Khuê chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau buốt, khi ý thức được chuyện gì xảy ra thì anh không dám tin nhìn chằm chằm cô, sau đó trước mắt liền tối sầm. Nhưng trước lúc hôn mê, những hình ảnh giống như một thước phim lấy tốc độ ánh sáng lướt qua trong đầu....

Lại lo chuyện bao đồng rồi!

Rời khỏi PUB tràn ngập khói trắng, Mặc Khuê dạo bước trên con phố tối đen, thật sự nghi ngờ hôm nay mình uống nhầm thuốc gì mà lại ra tay dạy dỗ người. Chỉ vì thấy mấy tên nhãi ranh kia đang lôi kéo một cô gái mới nhìn đã biết là phê thuốc vào nhà vệ sinh liền đem chúng đánh cho một trận.

Hây....Loại chuyện thừa dịp người khác ý thức mơ hồ mà thay nhau cường bạo này cũng không phải là mới phát sinh, anh cũng không phải mới gặp lần đầu, vậy vì sao hôm nay lại không kiềm chế được mà ra tay chứ?

Không! Không chỉ mỗi hôm nay tâm thần bất định mà kể từ lúc bị mẹ ở Riyadh không ngừng dùng điện thoại khủng bố, ép buộc anh đại diện cho công ty dầu mỏ Vi thị đến Đài Loan đàm phán cùng một công ty dầu mỏ khác anh vẫn luôn trong trạng thái nóng nảy như thế.

Có trời mới biết anh không hề hứng thú với việc kinh doanh nhưng anh lại khôn khéo, lão luyện, thậm chí còn có thể ở quốc gia Trung Đông – cái dân tộc heo đất coi phụ nữ là tài sản này, một mình tiếp quản công ty dầu mỏ của cha dượng đã qua đời, không để cho mấy người họ hàng của cha dượng phân chia, lão mẹ đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ hết mọi biện pháp lừa anh vào phục vụ cho công ty của cha dượng đã mất.

Vốn anh có thể kiên quyết từ chối đến Đài Loan thế nhưng....Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Khuê liền mềm nhũn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cưng chiều....Chỉ cần em trai cùng mẹ khác cha nhỏ hơn anh mười tuổi ở đầu đây bên kia cầu xin, anh liền giơ cờ trắng đầu hàng.

“Anh cả, tiếng trung của anh giỏi, công việc bên Đài Loan để anh đi đàm phán mọi người mới có thể an tâm. Anh cũng biết, cha mới qua đời chưa được nửa năm, rất nhiều thân tộc (người thân trong gia tộc) muốn nhân lúc này mà nuốt chửng tập đoàn, hiện tại người mà em và mẹ tín nhiệm cũng chỉ có anh mà thôi...”

Nhớ lúc đó, khi âm thanh cầu xin non nớt của Nayar truyền đến, anh một mặt thầm mắng lão mẹ hồ ly lại đẩy em trai ra làm thuyết khách, một mặt chỉ có thể cười khổ nhận lấy công việc, bay đến Đài Loan xa xôi tiến hành một chuỗi ngày đàm phán khiến anh chán ghét.

May mắn, hôm nay cuối cùng cũng ký kết xong hết hợp đồng, nghĩ muốn nhân cơ hội này dạo chơi thành phố Đài Bắc nơi mà từ nhỏ đã xa cách trước khi quay về Mỹ vào sáng sớm mai. Nào biết đi tới đi lui thế nào lại đi vào PUB, lại không cẩn thận chứng kiến đám thanh niên đó làm chuyện xấu, sau đó quả đấm liền tự động hướng về bọn chúng, trút hết mọi buồn bực trong suốt mấy ngày qua.

Nhớ lại chuyện đó, anh không nhịn được khẽ bật cười, coi như đám thanh niên hư hỏng đó xui xẻo đi! Nếu đổi lại là ngày thường thì anh cũng lười xen vào chuyện của người khác, nhưng cố tình cứ để cho anh bắt gặp vào lúc tâm trạng đang tồi tệ nhất, chỉ có thể nói tất cả mọi chuyện đều do ý trời thôi.

Âm thầm cười nhạt, Mặc Khuê tùy ý rẽ vào một ngõ nhỏ tối tăm , muốn đi tắt trở về khách sạn. Tuy nhiên giác quan nhạy bén, trong nháy mắt đã phát hiện có người lén lút theo dõi mình.

Nghe tiếng bước chân, có khoảng sáu tên đi! Hơn nữa còn gây ra âm thanh lớn như thế, vừa nghe đã biết là nghiệp dư.

Khẽ nhếch môi, anh chợt ngừng bước, xoay người, lạnh giọng quát: “Đi ra!”

Kẻ theo dõi dường như không nghĩ đến mình sẽ bị phát hiện, ỷ vào người đông thế mạnh nên không sợ, hùng hổ bước ra từ chỗ ẩn nấp.

“Là bọn mày!”

Mắt thấy là mấy tên nhãi ranh mới bị anh dạy dỗ một giờ trước, mày rậm không khỏi nhíu lại.

“Chắc bọn mày chờ tao đã lâu rồi?”

“Đúng thế!” Thiếu niên cầm đầu vẻ mặt hung ác, một đầu tóc ngắn nhuộm vàng chóe, không ngừng vung cây gậy sắt trong tay lên, cất tiếng cười ngoan độc.

“Mới vừa rồi mày đã phá hoại chuyện tốt của anh em chúng tao, hiện tại chúng tao liền tìm mày đòi nợ. Các anh em, lên!” Vung tay lên, đám côn đồ liền cầm gậy sắt xông tới.

Thêm Bình Luận