Quân tam đoan chính quỳ trong thư phòng, Quân Vũ trầm tĩnh đứng ngoài hành lang. Cảnh tượng như vậy, giống như đã từng quen biết.
Trước đây Quân Mặc Ninh thường tới thư phòng này nhảy lên nhảy xuống, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị đánh ở đây. Những năm tháng huênh hoang khắp nơi, ca ca từ trước đến nay đều là người dùng lưng để gánh tiếng xấu, xin tha và bôi thuốc, ai ngờ bây giờ lại trở thành người ngoại trừ phụ thân có khả năng quản thúc chính mình. Ôi, thảo nào mỗi lần Hàm nhi gặp đại sư bá liền sợ như sợ cọp, huynh trưởng phong nghi* ngày càng hưng thịnh, càng khiến người ta kính phục.
*
Phong nghi nghĩa là phong độ và dung mạo.Thời gian tám năm, mỗi người đều đang trưởng thành.
Quân Vũ không để đệ đệ chờ lâu, tay cầm lấy roi mây dùng cây mây trăm tuổi chế tác, đi sượt qua người y.
"Ta nhớ được năm năm trước, ngươi vì cứu Hàm nhi một mình ra biệt viện, ta cũng từng phạt ngươi." Quân Vũ khắc sâu ấn tượng, lần đó, y đã biết thân phận thật sự của Tề Hàm; cũng lần đó, y phạt đệ đệ gần trăm đằng trượng, cái mông gần như máu thịt be bét; vẫn là lần đó, sau khi về nhà y chịu đựng gia pháp tựa như tra tấn của phụ thân, sống chết trằn trọc mới bảo vệ được bí mật ở biệt viện.
Quân Mặc Ninh không ngẩng đầu, nói rằng, "Phải, đều là Ninh nhi sai."
"Ngươi có nhớ rõ, khi đó phạt bao nhiêu?"
Quân Mặc Ninh ngẩng đầu lên nói, "Ca ca xử sáu mươi đằng trượng, Ninh nhi tự tổn thương vi phạm quy củ, cuối cùng đã chịu chín mươi mốt cái..." Dừng một chút, y tiếp tục nói, "Sau đó về nhà cha tra hỏi, ca ca trước trước sau sau chịu một trăm hai mươi ba roi..."
Quân Vũ có chút lo lắng.
"Sai giống như nhau, một điểm tiến bộ cũng không có," Quân Vũ cố gắng nghiêm túc nói, "Lần trước phạt ngươi sáu mươi, lần này vẫn là sáu mươi, cha nói, chỗ nào phạm sai lầm chỗ đó nên gánh chịu hậu quả! Cởi giày vớ, cuộn ống quần lên, lòng bàn chân hướng lên trên, nằm úp sấp trên giường đi."
Quân tam nhìn ca ca y, há hốc mồm.
Quân Vũ đại ca cũng không biết trong lòng đệ đệ y ngựa tốt Ðại Uyên đang chạy băng băng, y dùng roi mây gõ gõ giường la hán bên tường thư phòng, ra hiệu.
Quân tam bất đắc dĩ nghe theo.
Quân Vũ cũng không nói năng rườm rà, sau khi đợi y nằm yên ổn liền thu roi giơ lên, dứt dứt khoát khoát chính là một cái quất vào trên bắp chân đệ đệ, roi mây trăm tuổi sắc bén trong nháy mắt lôi kéo máu dịch dưới da cấp bách muốn xé rách da mà ra, một vết roi phiếm tím đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy sưng lên.
"Ưm!" Trong lòng Quân Mặc Ninh còn đang dây dưa với phương thức bị phạt này, nhất thời không nhịn được, thở nhẹ ra tiếng. Y lập tức phản ứng kịp nói, "Ninh nhi biết sai, cái này không tính, phiền huynh trưởng dạy dỗ."
Quân Vũ cũng không nói gì, vút vút huơ gia pháp, chỉ chốc lát sau, trên đôi bắp chân thẳng tắp thon dài của Quân Mặc Ninh đã phủ kín vết roi màu đỏ.
Quân Mặc Ninh vất vả chịu đựng, huynh trưởng xuống tay không hề nhẹ. Phụ thân, huynh trưởng kể cả chính mình, cho đến bây giờ cũng sẽ không xem thường gia pháp, chỉ cần trong tay cầm roi dạy bảo, chính là muốn dùng đau đớn khiến người bị răn dạy nhớ kỹ, chuyện đó không được phép; nếu làm, thì phải trả giá thật lớn. Gia pháp, dạy, phạt, không phải nhục nhã, là cảnh cáo.
Ba mươi lần, đánh lên bắp chân. Còn lại ba mươi, đánh ở lòng bàn chân.
Quân Mặc Ninh chỉ cảm thấy đôi chân như bị ném vào trong lửa, thiêu đốt da thịt, đau đớn chui vào tim khắc vào xương. Số lượng này, sức lực này, y suy đoán huynh trưởng hơn phân nửa lại tăng thêm cho y tội danh "dạy không nghiêm". Lần trước Hàm nhi không cẩn thận kêu một tiếng "Tề Mộ Lâm", không phải bị đại ca phạt quỳ cả đêm cộng thêm cấm thanh ba ngày? Lúc này đây, không có đạo lý không đề cập tới.
Nên bọn họ là thầy trò đồng bệnh tương liên!
Quân Mặc Ninh vừa nghĩ vừa nằm trên giường la hán thở dốc, lại đột nhiên cảm thấy trên bắp chân lành lạnh, là đại ca đang bôi thuốc cho mình. Y lập tức ngăn cản nói, "Ca, đừng bôi thuốc, là Ninh nhi sai..."
Quân Vũ vỗ nhẹ đệ đệ một cái, thành công khiến y kêu đau một trận, "Đánh xong không bôi thuốc, ca ca tàn bạo như vậy khi nào, nằm sấp đàng hoàng, động đậy nữa ta lại đánh một lượt!"
Quân tam cứng họng, một lúc lâu mới yếu ớt nói, "... Chút nữa ca có thể bôi thuốc cho Hàm nhi không?"
Quân Vũ sao lại nghĩ đến y chân trước nói "tàn bạo", chân sau cái người làm tiên sinh người ta liền gánh chịu tội danh này! Mà khi y thật sự đi bôi thuốc cho Tề Hàm mới biết thì ra đệ đệ cũng đánh lòng bàn chân học trò, đại sư bá lần đầu tiên đỡ trán thở dài!
Thật sự là đạo trời sáng tỏ, sáng tỏ đạo trời
Quân Mặc Ninh không trở về Vô Âm Các, mà nhõng nhẽo đòi hỏi đi tới Ngưng Thủy Các. Lúc Liên Như Nguyệt nhìn thấy Quân Vũ đỡ con trai ngày đông cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng tiến vào, không nỡ trong mắt làm sao cũng không che giấu được.
Quân Vũ đỡ Quân Mặc Ninh ngồi xuống cái ghế bên mép giường, y nhìn thấy mẫu thân đau lòng, cũng nhìn vào trong lòng. Y áy náy lại bất đắc dĩ, chỉ có thể cung cung kính kính đứng bên cạnh nhìn mẫu thân lau mồ hôi cho đệ đệ.
Liên Như Nguyệt một bên lau mồ hôi một bên chọc chọc đầu Quân Mặc Ninh, nói, "Xem ngươi còn dám chạy loạn hay không, tay chân đều trói lại còn không an phận! Ta thấy ca ca ngươi vẫn là đánh nhẹ!"
Tam thiếu gia "hắc hắc hắc" cười, tâm tư cầu xin tha thứ cầu bỏ qua vừa xem liền hiểu. Trong lòng Quân Vũ cực kỳ chua xót, y lén lút lui lại mấy bước, không để lại dấu vết xoay người rời khỏi phòng trong.
"Vũ nhi." Liên Như Nguyệt đi sát ngay phía sau xốc bức rèm châu lên, nhìn bóng lưng con trưởng có chút cô đơn, gọi.
Quân Vũ xoay người, "Mẹ? Người... tìm con có việc?"
Liên Như Nguyệt tiến lên, kéo cánh tay của thanh niên, vừa cười vừa nói, "Cưới vợ sinh con trai, mẹ đã rất lâu chưa tán gẫu với Vũ nhi vừa nghe lời vừa giỏi giang rồi..."
Quân Vũ ngượng ngùng cúi đầu, không biết nên tiếp lời thế nào, hai mẹ con cùng nhau đi, hồng mai tuyết trắng trong Ngưng Thủy Các, bóng mai lan tràn. Quân tam nhìn mẫu thân đuổi theo đại ca, y ấm áp cười, quyết định bắt mạch cho phụ thân.
Quân Tử Uyên khôi phục tốt, ngoại thương đã khép lại không tệ lắm, tim đập mạnh mẽ, hôm nay không cần lại thêm thành phần an thần vào thuốc rồi. Nghĩ phụ thân lập tức có thể tỉnh lại, móng vuốt Quân Mặc Ninh không khỏi lại nhắm ngay chòm râu lão cha, "Cha, ca lại đánh con, đau chết mất! Bây giờ y lại cướp mất mẹ con! Người mau tỉnh dậy quản quản đi... Quên đi, người cũng không cần quản, người mà biết rồi, chắc chắn còn phải đánh con một trận..."
-----------------------
Ánh mắt Quân Tử Uyên bình tĩnh cũng không nói gì, Quân Mặc Ninh vội vã bắt mạch cẩn thận, phát hiện quả thật không có việc gì, mới yên lòng. Lúc Quân Mặc Ninh nhìn cha lần nữa, phát hiện ánh mắt Quân thừa tướng đã có tiêu cự, y nhìn vẻ mặt thanh niên trước mắt kinh ngạc, kinh hỉ, kinh sợ.
"Cha, người cảm thấy thế nào? Khó chịu chỗ nào?" Quân Mặc Ninh bất chấp mỗi một bước đều đau đớn như kim đâm, đứng lên khom người nhìn kỹ thần sắc cha y, sau đó y phát hiện, ánh mắt Quân thừa tướng sâu xa như biển.
Quân Mặc Ninh run lên trong lòng, đứng thẳng người, linh động tùy ý thoải mái vừa nãy sớm đã không còn, thay vào đó là cung kính ẩn nhẫn, tựa như ngày đông chí hàng năm y về nhà, rõ ràng quật cường như vậy lại không phản kháng chút nào.
"Cha, người bị thương... con mới ra ngoài..." Thấy Quân Tử Uyên không có động tĩnh, Quân Mặc Ninh rũ mắt xuống tiếp tục nói, "Đại ca thay con bảo đảm để con ở nhà... con đi xem... A Mộc, đại ca phạt con rồi... Cha, người đừng nóng giận!"
Đối với việc Quân Tử Uyên trầm mặc, Quân Mặc Ninh hoảng hốt, lần này tâm mạch phụ thân bị tổn thương, y tự thấy phụ thân chịu không nổi một chút nguy hiểm nào nữa, y thẳng tắp quỳ xuống, nói rằng, "Cha người đừng nóng giận! Con lập tức tìm đại ca lãnh bản tử, đánh xong lập tức trở lại!"
Quân Tử Uyên hơi xoay đầu, nhìn con trai đã sợ hãi thành như vậy...
Quân Mặc Ninh thấy phụ thân nhìn y không nói, cho rằng ngầm chấp nhận lời của y, y dập đầu sau đó lần thứ ba nói rằng, "Cha, người thật sự đừng nóng giận, con biết sai rồi, sau này không dám tùy tiện chạy. Đánh bao nhiêu để đại ca định đoạt có được hay không? Người nghìn vạn lần... bây giờ con liền tìm đại ca lãnh bản tử..."
Quân tam đối mặt với phụ thân không tiếng động liền nói năng không đầu không đuôi ruột gan rối bời, y đứng lên xoay người rời đi, đột nhiên lại bị một đôi tay suy yếu nhưng không cho phép nghi ngờ nắm chặt cánh tay...
Quân Tử Uyên yên lặng nhìn con trai nghi hoặc xoay người, đây là tam nhi số khổ của y...
----------------------
Ôi~ nguyện chết trong sự ôn nhu và đáng eo của Quân Vũ *giãy dụa*
Huhu sao lúc đọc QT hông có đoạn ảnh cô đơn lui ra ngoài như vậy TT___TT thương quá đi TT____TT
Anw, tui lại bay qua ngoại truyện thứ 3 đây, đoạn này nói về lúc tam thiếu mới bị bắt vào biệt viện :3