"Khốn khϊếp, tên húy của hoàng thượng là để ngươi tùy tiện gọi sao!" Quân Vũ đứng lên dạy dỗ, khuôn mặt phủ sương lạnh.
"Tên không phải để người ta gọi sao?" Tề Mộ Tiêu bình tĩnh, tùy tùy tiện tiện nói, "Vũ đệ đệ, ở hậu viện của ta, gọi cũng không có gì! Hơn nữa Hàm nhi nói đúng, ca ca ta quả thật ôn hòa có thừa quyết đoán không đủ, đám lão thần dưới quyền tiên hoàng lưu lại kia, ai thành tâm thành ý để y vào trong mắt?"
"Đó là chuyện của bọn họ!" Quân Vũ biết thân phận thật sự của Tề Hàm, "Người khác thế nào là chuyện của người khác, hắn không được!"
Tề Hàm sớm đã hối hận không kịp, thấy Quân Vũ tức giận nghiêm khắc, thiếu niên vội vàng dập đầu thỉnh tội, "Diệc Hàm biết sai rồi, thỉnh sư bá phạt nặng!"
Tề Mộ Tiêu chưa từng thấy bộ dạng Quân Vũ ôn nhuận như ngọc tức giận như vậy, bĩu môi không nói.
Vương Nguyên và Quân Hàn hai mặt nhìn nhau, thường ngày Quân Vũ đối với hai người cũng có nhiều lúc răn dạy, giờ khắc này thật đúng là không dám đi vuốt râu cọp của Quân Vũ.
Quân Vũ chưa nguôi giận, nghiêm nghị nói, "Quỳ đáp lời, niệm tình ngươi còn phải trở về nên giữ lại mặt mũi cho ngươi, sau khi trở về bẩm báo tiên sinh ngươi, nói ta phạt, vả miệng hai mươi!"
"Dạ..." Tề Hàm dập đầu.
"Đại ca!" Hôm nay Vương Nguyên lần đầu tiên gặp gỡ Tề Hàm, đúng là để ở đầu quả tim, nghe trách phạt như vậy, hắn gần như từ trên ghế bắn lên, "Tiểu Hàm nhi cũng là vô tâm mới nói như vậy, ngài niệm tình trên người hắn còn có vết thương tam ca phạt nặng, tạm tha hắn lần này đi."
Ai ngờ Quân Vũ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, Vương Nguyên nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh như nước của đại ca Quân gia, đột nhiên có dự cảm chẳng lành! Quả nhiên, chỉ nghe Quân Vũ chậm rãi nói, "Ngươi nói đúng, từ trước đến nay Hàm nhi ngoan ngoãn, có thể nói ra như vậy tất nhiên là có người dạy có người bảo."
Tề Hàm hoảng sợ ngẩng đầu, Vương Nguyên thì lại muốn tát mình một bạt tay!
Quân Vũ nhìn Tề Hàm nói, "Trở về nói rõ ràng với tiên sinh ngươi, dạy không nghiêm là thầy lười biếng, hôm nay lỗi của ngươi chính là lỗi của hắn. Quân Vũ thân làm huynh trưởng, phạt hắn tối nay cấm thực, quỳ trong sân đủ bốn canh giờ; còn có, cấm thanh ba ngày!"
Trong thư phòng biệt viện, Quân Mặc Ninh chợp mắt trên giường, đột nhiên hắt xì vang dội một cái!
Có phải băng trong "điều hòa" tăng thêm rồi không? Tam thiếu gia trở mình, tiếp tục mơ mơ màng màng đi tìm Chu Công.
Tề Hàm nghe đến tinh thần đều mất, hắn hoảng sợ quỳ gối hai bước về phía trước, dập đầu nói, "Đại sư bá, là Diệc Hàm sai, Diệc Hàm vả miệng! Bốn mươi! Sáu mươi! Cầu ngài, đừng phạt tiên sinh! Là Diệc Hàm sai! Đều là..."
"Là ngươi sai," Quân Vũ phất phất tay cắt ngang, "Nhưng cũng là tiên sinh ngươi sai. Không cần nói nhiều, nói cho hết những gì vừa rồi chưa nói xong, sớm trở về đi."
Tề Hàm cầu xin nhìn ba vị còn lại, phát hiện gương mặt bọn họ cũng chỉ là lực bất tòng tâm, cũng chỉ có thể từ bỏ. Hắn thoáng nén tình cảm xuống, tiếp tục nói những gì chưa nói.
"Hồi đại sư bá... ý tiên sinh là, Bắc Mãng và Trung Châu đánh một trận sợ rằng không cách nào tránh khỏi, đến lúc đó mặc kệ chủ soái là ai, lương thảo vẫn quan trọng nhất," Thiếu niên tâm tình bình tĩnh, quỳ trên mặt đất phân tích tình thế thiên hạ, không chút hoang mang không nhanh không chậm, "Mấy năm gần đây, hoàng thượng thi hành biện pháp chính trị nhân hậu, thiên tai lại thường xuyên, nhiều kho lúa cạn kiệt, e rằng không có cách nào gánh thêm nhu cầu chiến sự, tiên sinh mới âm thầm dự trữ lương thảo. Diệc Hàm nghĩ, bây giờ người trên triều có khả năng đánh một trận với Bắc Mãng, sợ cũng chỉ có thể là cửu sư bá, tiên sinh hành động có dụng ý rõ ràng."
Mọi người đang ngồi không khỏi gật đầu, Tề Hàm nói mỗi một chữ sợ rằng đều đã hoặc sắp thành sự thật.
Mắt thấy hoàng hôn đã buông xuống, Quân Vũ nói, "Hàm nhi, việc ngươi nói ta đều nhớ kỹ, ngươi sớm trở về đi."
Tề Hàm đung đưa thân thể muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, dập đầu đứng dậy sau đó dẫn Tề Huyên xin cáo lui.
Nhìn bóng lưng của hắn, Vương Nguyên lẩm bẩm, "Đại ca, Hàm nhi hắn... Còn có tam ca ta..."
"Bọn họ không đáng phạt sao?" Quân Vũ cũng không quay đầu, hỏi ngược lại.
Quân Hàn vội vã nháy mắt với Vương Nguyên, Vương Nguyên cũng chỉ có thể hậm hực câm miệng.
Tề Hàm dẫn theo Tề Huyên thông báo một ít chuyện với Mạc Nghiêu, hắn không có tinh lực để ý tới vẻ mặt đau khổ cầu xin của Mạc Nghiêu, chỉ dặn dò Tề Huyên phải hiểu chuyện nghe lời không được càn quấy.
Tề Huyên mắt thấy mọi thứ trong sân vừa nãy, cũng nhìn ra được các vị trưởng bối thật lòng yêu thích Quân ca ca. Nó cam đoan với Quân ca ca, nhất định sẽ nghe lời cha, không gây họa, nó còn muốn học gảy bàn tính, lợi hại giống Quân ca ca.
Tề Hàm mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, cùng Mạc Hâm rời khỏi vương phủ.
Ban đêm, biệt viện Kinh Giao.
Sở gia cao to một bên cẩn cẩn thận thận cầm khăn mặt mềm mại bôi thuốc lên hai gò má sưng đỏ bừng của Tề Hàm, một bên đau lòng nói, "Ngươi đứa nhỏ ngốc này, nào có ai tự xuống tay nặng như vậy? Ngươi không đau sao!"
Sao không đau?! Thế nhưng lòng càng đau! "Sư phụ, tiên sinh..."
Sở Hán Sinh giúp hắn lau nước mắt, ôn nhu nói, "Phạt ngươi thì ngươi chịu là được rồi, không cần nghĩ những cái khác; cũng do ta và tiên sinh ngươi không tốt, bình thường quen tùy ý."
Tề Hàm lắc đầu, trong mắt đầy áy náy.
Sở Hán Sinh ý bảo hắn nhắm mắt lại, bôi một lớp thuốc mỡ lành lạnh lên hai mắt hắn khóc đến sưng lên, ban đêm yên tĩnh, giọng của sư phụ đặc biệt khiến người ta yên lòng, "Chuyện này tiên sinh ngươi vốn không thèm để ý, nhưng đây là đại sư bá ngươi trừng phạt cảnh cáo, tiên sinh ngươi cũng không thể không tiếp nhận. Chúng ta ngầm nói một chút liền cho qua, nhưng đại sư bá ngươi là người nghiêm cẩn đứng đắn cỡ nào, sau này trước mặt y thận trọng từ lời nói đến việc làm là được."
Tề Hàm gật đầu, hắn sao còn dám xem thường? Đây là lần thứ hai hắn liên lụy tiên sinh bị phạt!
Sở Hán Sinh cười nói, "Thuốc này trước trước sau sau đều bôi cho ngươi rồi, đêm nay ngươi nhất định phải yên tâm nghỉ ngơi tốt dưỡng thương tốt. Bắt đầu từ ngày mai ngoan ngoãn ở yên trong viện, nếu ngươi cảm thấy áy náy, để tâm hầu hạ tiên sinh ngươi trong thư phòng một chút, đừng chọc y tức giận là được."
Thu xếp Tề Hàm ổn thỏa, Sở Hán Sinh thổi tắt đèn khép cửa phòng. Hắn cũng không chắc chắn Tề Hàm rốt cuộc có thể nghỉ ngơi tốt hay không, hơn phân nửa là không thể, làm liên lụy tới tiên sinh nhà hắn, hắn khẳng định áy náy đến muốn chết.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Sở Hán Sinh mượn ánh sáng đèn l*иg đi tới tiền viện, trong sân rộng, một thân ảnh thẳng tắp quỳ đoan chính.
"Gia." Sở Hán Sinh tiến lên, quỳ xuống bên cạnh Quân Mặc Ninh.
Quân Mặc Ninh không biết đang suy nghĩ gì, phục hồi tinh thần lại cười cười với Sở Hán Sinh, hướng về phía sau chép chép miệng.
Hán Sinh hiểu ý nói, "Ta bôi thuốc cho Hàm nhi, ngủ rồi. Đứa nhỏ ngốc tự xuống tay tàn nhẫn, trong miệng đều rách."
Quân Mặc Ninh cười bất đắc dĩ.
"Ta biết gia không thèm để ý," Sở Hán Sinh cũng cười, "Hàm nhi cũng vì theo chân chúng ta quen rồi, kết quả rơi vào tay đại thiếu gia, tất cả đều chịu thiệt. Đại thiếu gia cũng là có ý tốt, dù sao tên húy của hoàng đế, thật không phải để gọi tùy tiện."
Quân Mặc Ninh chỉ cười, vẻ mặt không hề gì, sau đó y lại nhìn sang một bên.
Sở Hán Sinh không nhúc nhích, nói, "Không sao, ta ở đây tán gẫu với gia một chút."
Quân Mặc Ninh vươn tay, trên không trung ra dấu một chữ "Mặc".
Sở Hán Sinh nói, "Những gì Hàm nhi nói lúc trở về ta đã nghĩ qua, Tào Mặc đã bắt đầu táo bạo tham ô ngân lượng vì người mẹ thái hậu Bắc Mãng kia của hắn, vậy khẳng định không thể lưu lại. Trước đây giữ lại hắn, chẳng qua chỉ vì hấp dẫn lực chú ý của thám tử Bắc Mãng, dù sao có một mục tiêu rõ rệt cũng hơn chúng ta mò kim đáy biển sau khi bọn chúng tới Trung Châu. Còn về Tào Khiêm... Ý gia thế nào?"
Quân, Sở hai người cứ như vậy quỳ trong đình viện, câu được câu không trò chuyện, đêm khuya vắng vẻ, khắp trời đầy sao, ai có thể đoán trước hai linh hồn đến từ thế giới khác này, trong viện nho nhỏ này, khuấy động gió mây.
Sáng hôm sau, bản thân Sở Hán Sinh đi lại khập khiễng hầu hạ Quân Mặc Ninh bôi thuốc, ăn cháo trắng Tần Phong chuẩn bị, đi đến thư phòng xử lý công văn các nơi đưa tới Yến Thiên lâu.
Ở cửa, Tề Hàm đã quỳ chờ từ sớm, nhìn thấy tiên sinh và sư phụ cùng đến, ánh mắt áy náy lo lắng của thiếu niên do dự, hiếm khi không cúi đầu cung kính chờ đợi.
Quân Mặc Ninh đến gần, khom người xuống, vươn ngón tay thon dài khe khẽ vuốt vuốt dấu tay vẫn rõ ràng trên mặt hắn.
Một khắc kia, Tề Hàm vậy mà lại phát hiện, ánh mắt tiên sinh nhà hắn là bất đắc dĩ, yêu thương, mang theo ý cười, không chút nào trách cứ và tức giận.
Tề Hàm hơi ngửa đầu, lưu luyến ánh mắt kia, không muốn tỉnh lại.
Thời gian không để ý liền trôi qua, hơn nửa tháng sau, Quân Vũ đã điều tra xong tất cả, chứng minh tội danh Tào Mặc tham ô khoản tiền cứu trợ thiên tai, Tề Mộ Lâm tự thẩm tự xử, lưu đày ba nghìn dặm.
Từ đó, chuyện Giang Nam cuối cùng cũng lắng xuống.