Rạng sáng ngày hôm sau, nắng sớm tang tảng, Tề Hàm bị đau tỉnh.
Đêm qua, sau khi hắn giúp Tề Huyên nhào nặn mấy khối sưng cứng sau người, đứa nhỏ sốt mơ mơ màng màng, không ngừng nói mê sảng nhứng thứ hắn nghe không hiểu, "trời mưa", "ngập", "không muốn sống ở... về nhà..." chỉ mê sảng như vậy không có dấu vết mà tìm kiếm, quả thật khiến người ta như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Nhưng duy chỉ một điểm, mặc kệ trong miệng đứa nhỏ nói cái gì, hai tay lại như kìm sắt vững vàng giam cầm Tề Hàm, vậy nên đừng nói rời đi, chỉ muốn đứng dậy đi sắc thuốc cho nó cũng có thể dẫn tới một trận gào khóc bất an. Tề Hàm không còn cách nào, chỉ có thể chờ sau khi nước lạnh lại, không ngừng lau cái trán và thân thể cho nó, nhờ đó giúp nó giảm nhiệt.
Lăn qua lăn lại hhư vậy, đã hơn nửa đêm.
Tề Hàm nhìn sắc trời tối lại từng chút từng chút, hắn không dám tưởng tượng tối nay nếu như không về, tiên sinh sẽ phạt hắn ra sao! Nhưng mà... nhìn đứa bé tựa như mình năm đó, Tề Hàm ôm hi vọng trong lòng mà nghĩ, nhiều lắm là một trận phạt nặng, tiên sinh dù sao cũng không đến mức đánh chết hắn!
Thiếu niên bị đứa bé vừa quen biết chiếm cứ toàn bộ lý trí và trái tim quên mất, tiên sinh nhà hắn quả thật sẽ không đánh chết hắn, nhưng có lần chịu phạt nào dễ dàng hơn so với cái chết?
Sau nửa đêm, Tề Huyên rốt cuộc hạ sốt, người cũng ngủ được yên tĩnh an ổn, chỉ là hai tay vẫn nắm lấy cánh tay hắn. Tề Hàm không thể động đậy, nhưng cuối cùng cũng đã mệt mỏi, liền tựa trên góc giường mơ mơ màng màng ngủ mất.
Hắn ngủ cũng không yên ổn, nhưng bởi vì mệt mỏi và vết thương sau lưng dẫn tới sốt nhẹ khiến trạng thái của hắn có chút mê man, cho nên hắn không nghe được tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy truyền tới từ trên nóc nhà không chỉ một lần trong đêm.
Sau khi tỉnh lại, Tề Hàm cuối cùng cũng giải thoát cánh tay chết lặng từ trong tay đứa nhỏ sau đó cởϊ áσ trong kiểm tra sơ lược, vết thương không bôi thuốc không ngoài dự liệu đã sưng lên, nối thành một mảnh ở sau lưng. Hắn lại dùng nước lạnh rửa sạch một phen, vừa mới mặc quần áo tử tế, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
Là Dung Vân.
Trên mặt thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chạy băng băng tràn đầy mồ hôi và lo lắng, nhìn thấy Tề Hàm dưới mắt thâm quầng và sắc mặt tái nhợt mở cửa, áy náy trong lòng bộc lộ hết trong lời nói.
"Quân ca ca..."
"Vào trước đi." Tề Hàm thản nhiên nói.
Dung Vân đi phía sau Tề Hàm, bọn họ quen biết không đến mấy ngày, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy người trước mặt xa cách giống như giờ khắc này. Hắn biết, có một số việc có chút tâm tư, cuối cùng vẫn không thể gạt được.
Sau khi vào phòng, Dung Vân vừa liếc mắt liền thấy được Tề Huyên nằm lì trên giường ngủ say sưa, hắn bước nhanh về phía trước xốc thảm mỏng lên, nhìn thấy vết thương dữ tợn sau người đứa nhỏ thế mà khôi phục tốt như vậy, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ cái này nhất định là công lao Tề Hàm đêm qua.
Tề Hàm tiến lên đắp kín thảm lần nữa, lại kiểm tra cái trán đứa bé, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên lòng, vì vậy nói với Dung Vân rằng, "Ngươi ở đây trông chừng, ta đi sắc thuốc, lại nấu một ít cháo hoa..."
Hắn nói lời này rồi đứng dậy, đột nhiên bị choáng trước mắt biến thành màu đen!
"Quân ca ca!" Dung Vân nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy Tề Hàm lảo đảo sắp ngã từ phía sau lưng.
Vết roi sau lưng Tề Hàm giao nhau, bị nhấn một cái hung hãn như vậy, không khỏi đau đến kêu đau một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, trước mắt đen nhánh, đã có sao Kim chớp loạn.
"Quân... Quân ca ca!" Dung Vân rút hai tay về như bị điện giật, nhìn Tề Hàm đỡ góc giường đứng thẳng một chút, mới run run rẩy rẩy hỏi, "Quân ca ca, ngươi... trên người... có thương tích?"
Tề Hàm chậm rãi lấy lại tinh thần, không nói gì.
"Là... Hôm qua ở... Cung vương phủ... Là Cung thân vương... thương?" Dung Vân đột nhiên hiểu ra, ngày hôm qua mang Tề Huyên ra khỏi vương phủ, Tề Hàm đã trả cái giá mà hắn căn bản không biết.
Nhắc tới Cung vương phủ, Tề Hàm hơi lạnh lẽo nhìn Dung Vân nói, "Tề Huyên là con ruột Cung thân vương, ngươi lại chỉ gọi đi cứu người, hiện tại thời gian dư dả, Dung công tử không phải có thể báo cho biết lý do?"
Cho tới bây giờ Tề Hàm đều là gọi hắn "Dung Vân", bây giờ đổi một tiếng "Dung công tử", thái độ xa cách này không cần nói cũng biết.
"Quân ca ca..."
"Ngươi đừng gọi ta "ca ca"," Sắc mặt Tề Hàm càng thêm nghiêm nghị, "Bởi vì một tiếng "ca ca" này, Quân Diệc Hàm không hỏi lý do liền cùng ngươi đi cứu người trước, nhưng ngươi lại cố ý không nói cho ta là cứu người từ trong tay cha ruột nó! Người, ta cứu ra, nhưng hôm nay ngươi muốn đặt Cung thân vương ở chỗ nào? Ngươi có hỏi qua Tề Huyên chưa, nó có nguyện ý dùng phương thức này trốn tránh trách phạt hay không?"
"Còn có," Sau cùng Tề Hàm chậm lại giọng điệu nói rằng, "Ngươi thật sự họ Dung?"
Dung Vân hoảng sợ, hắn biết rõ, hắn sợ không phải là bị Tề Hàm biết thân phận chân chính của hắn và Tề Huyên, mà là chuyện bản thân lừa dối và lợi dụng này, sẽ khiến Tề Hàm khó mà quên được!
Thấy hắn không nói, Tề Hàm xoay người ra cửa sắc thuốc nấu cháo.
"Quân ca ca..." Dung Vân đi theo sau Tề Hàm ra cửa, sau đó đứng cách hắn không xa nhìn thân thể hắn rất không thuận tiện nhưng vẫn bận rộn, "Huyên nhi là con trai duy nhất của Cung thân vương, nhưng mà y cũng không thích Huyên nhi..."
Dung Vân bắt đầu kể ra chân tướng và lý do, Tề Hàm một bên bận rộn, một bên lắng nghe.
"Cụ thể vì sao, Dung Vân thật sự không biết. Chỉ là năm đó sau khi con trai hoàng hậu qua đời, hoàng hậu nhớ con điên cuồng, nhiều lần thỉnh cầu hoàng thượng muốn nhận con thừa tự từ hậu cung và tông tộc, sau khi cân nhắc nhiều mặt, hoàng thượng nhìn trúng Huyên nhi tám tuổi..."
Tề Hàm ngắt lời nói, "Huyên nhi là con trai duy nhất của Vương gia, sao có thể cho làm con thừa tự?"
Dung Vân đáp, "Bởi vì là hoàng hậu muốn con, cho nên về mặt thân phận không thể quá thấp, lại thấy Cung thân vương và Huyên nhi cũng không thân cận, lúc đầu chỉ là thử nghiệm, không nghĩ đến hoàng hậu vừa thấy Huyên nhi nhu thuận liền sinh lòng yêu thích, liền gửi thư tới biên quan trưng cầu ý kiến Cung thân vương, không nghĩ tới..."
"Vương gia đồng ý." Tề Hàm giọng điệu khẳng định, "Vậy lần này thì sao? Chuyện lần này đầu đuôi ra sao?" Giọng Tề Hàm từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng.
Dung Vân tủi thân trong lòng, lại không biết sao không dám giở tính trẻ con chút nào, mà kiên trì giải thích, "Trận lũ lụt ở Giang Nam lần trước, hoàng thượng bổ nhiệm thứ trưởng tử của Hình bộ thượng thư, Công bộ thị lang Tào Mặc đi thị sát đê điều hai bờ sông và công việc cứu trợ thiên tai, Huyên nhi cũng đi theo..."
"Hoàng đế để một đứa nhỏ mười hai tuổi đi cứu trợ thiên tai?" Tề Hàm thẳng người, tức giận mà nhìn chằm chằm Dung Vân, sắc mặt nghiêm túc, làm cho Dung Vân lui một bước.
"Là... Là hoàng hậu nói... để Huyên nhi mở mang kiến thức..." Dung Vân sợ hãi không dám ngẩng đầu.
"Nói tiếp." Trong lòng Tề Hàm cảm thấy hoàng thất hồ đồ, năm đó mình như thế, hôm nay Huyên nhi cũng là như thế!
Dung Vân thở phào nói, "Chuyện Giang Nam ta không rõ ràng lắm, sau đó Huyên nhi trở về, sau nữa... hoàng thượng nói nó... nó phá đê, ngập ruộng... Liền... phạt năm mươi đình trượng..."
"Cốp!" Một mảnh gỗ trong tay Tề Hàm tàn nhẫn nện bên chân Dung Vân!
"Nói, tiếp, đi!" Tề Hàm khoanh tay mà đứng, hắn muốn nghe một chút, triều đình hoang đường đế vương hoang đường kia còn có chuyện hoang đường gì!
Dung Vân đã hoàn toàn bị khí thế Tề Hàm áp chế, hắn thậm chí hơi hơi khom người, tư thế còn cung kính hơn một chút so với lúc hỏi đáp trước mặt vua, "Mấy ngày trước, Cung thân vương hồi kinh báo cáo công tác, sau khi biết được chuyện này liền dâng thư đòi Huyên nhi về, nói là muốn... tự mình khiển trách..."
Sau đó chính là tình cảnh bọn họ thấy trong hậu viện!
Lửa giận Tề Hàm trong lòng dâng trào, khí tức lan ra, ngọn lửa dưới ấm sắc thuốc đột nhiên bừng lên, bùng bùng làm ấm sắc thuốc bay lên!
Dung Vân nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn trà trộn trong kinh thành thật nhiều năm, nghe thư vô số ở Duyệt Lai tửu lâu, dĩ nhiên nghe nói qua cao thủ võ lâm tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên* thần bí, nhưng mà... hắn chưa từng nghĩ cái này... lại là thật!
* Giải thích ra rất dài dòng, đại loại mấy cô cứ hiểu là cảnh giới tu luyện cực kỳ cao rồi đó.Tề Hàm nổi giận! Nói cho cùng hắn cũng là huyết mạch hoàng thất, nhưng không biết vì duyên cớ nào mà bị ép thành vật hi sinh trong một tòa thành thật cao. Nhưng mạng hắn tốt! Trời xanh thương tiếc hắn, cho hắn gặp được tiên sinh và sư phụ dưới tình huống tuyệt vọng nhất hoảng loạn nhất, nếu không gặp thì sao? Nhiều năm như vậy hắn không chỉ một lần giả sử, phủ định rồi lại giả sử, rút ra kết luận không phải chết trên giang hồ thì chính là chết tha hương đất khách, hoặc là bị tóm lại, chôn cùng mẫu thân trên danh nghĩa kia của hắn.
Đây chính là hoàng thất! Trước đây hắn mang danh nghĩa hoàng tử nhận hết ngược đãi; hôm nay Huyên nhi bị đưa tới trả về, làm việc một đứa bé không làm được, sau đó... gánh chịu tất cả trách nhiệm!
Bây giờ hắn biết vết thương trên mông đùi Tề Huyên có như thế nào, ha hả, năm mươi đình trượng! Không đánh chết một đứa bé tại chỗ, có phải là bọn họ thủ hạ lưu tình không!
"Ha ha ha..." Tề Hàm đột nhiên cười lạnh, ngay cả hắn cũng chướng mắt hoàng thất như vậy, sao hắn lại ngu xuẩn cho rằng tiên sinh sẽ đưa mình trở về? Tiên sinh mắt cao hơn đầu trong mắt không một hạt cát, sẽ để một chỗ như vậy vào mắt sao?
Không thể không nói, "dân bản xứ" Tề Hàm được hai người Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh "xâm nhập từ bên ngoài" dạy dỗ ra, đã đi lên con đường thênh thang hoàn toàn không có quân thần phụ tử rồi.
Một bên Dung Vân trong lòng càng kinh sợ, Tề Hàm như vậy làm cho hắn sợ.
"Vậy còn ngươi?" Tề Hàm thu liễm trào phúng và phẫn nộ, nhìn Dung Vân hỏi, "Chuyện hoàng thất ngươi đều biết rõ ràng như vậy, ngươi là ai?"
Dung Vân cắn cắn môi, biết lừa gạt không được nữa, yếu ớt nói rằng, "Ta... ta gọi Tề Vân, thứ tư..."
"Thì ra đúng là tứ hoàng tử điện hạ được hoàng đế sủng ái nhất," Tề Hàm vẻ mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo không nhún nhường, "Quân Diệc Hàm mạo phạm."
"Quân ca ca..." Tề Vân vội la lên.
"Chuyện chỗ này, điện hạ có thể đi về," Tề Hàm xoay người đi vào phòng, cũng không quay đầu lại nói rằng, "Cung thân vương đã giao phó Huyên nhi cho Diệc Hàm, điện hạ có thể đi gặp Vương gia chứng thực. Hàn xá đơn sơ, mời điện hạ tự nhiên."
Tề Vân suy sụp quỳ xuống, trơ mắt nhìn người hắn sùng kính, dứt khoát khép cửa phòng lại.
------------------------
Hàm nhi à, cũng vì đi lên con đường thênh thang đó mà sau này ăn khổ đó :))))) ở đó mà cười :)))))
Uầy uầy Vân nhi đáng thương bị phũ quá xá phũ QAQ, thôi lại đây ôm ôm nè *moaz moaz*
Cuối cùng, tui mở sạp bán nến :)))) ai muốn mua thắp cho Hàm nhi hơmmm :)))) tam thiếu chương sau lên sàn rồi à hí hí :)))))