Chương 281: PN6-41 Nhìn xem mây cuộn mây tan

Chương kết

Khi tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ cuối cùng có một kết thúc, cửa ải cuối năm cũng đã gần ngay trước mắt. Tuyết bay lả tả phủ kín nhân gian, ngụ ý năm Hi Bình thứ năm sẽ lại là một năm được mùa, bách tính Trung Châu kính yêu và ủng hộ Hi Bình đế Tề Hàm cũng một ngày hơn hẳn một ngày.

Trong tuyết trắng mênh mang, buổi đại triều cuối năm Trung Châu triều kết thúc, triều thần bận rộn cả năm, rốt cuộc có thể thả lỏng một kỳ nghỉ dài hạn.

Thừa tướng Quân Vũ đã sớm rời Trung Thư Các, sáng sớm lúc rời nhà vào triều chợt nghe tiểu đệ Quân Mặc Ninh nói sính lễ đón dâu của Dịch Thư Vân đã chuẩn bị thỏa đáng rồi... Vốn dĩ, y hẳn nên tin tưởng đệ đệ nhà mình, nhưng không biết tại sao, chuyện có liên quan đến Dịch Thư Vân, y thân là tiên sinh luôn muốn tự mình nhìn một cái mới yên tâm.

Phòng tân hôn nằm ở Thiển Nguyệt Các, ý Quân Mặc Ninh muốn bố trí cho Dịch Thư Vân một tòa phủ đệ mới toanh, dù sao đi nữa hắn chính là thành chủ Kình Thiên thành, Tề Hàm cũng chưa miễn chức vụ của hắn. Nhưng đề nghị này lại bị bản thân Dịch Thư Vân phản đối mãnh liệt, thái độ kiên quyết đến cả Quân Mặc Ninh sừng sộ lên cũng không dọa được, cuối cùng vẫn do Quân Vũ gõ thước định đoạt, theo tâm ý của hắn.

Tuy bởi vì thái độ mở miệng tranh cãi bị ăn bản tử, Dịch tân lang tương lai cũng mang theo nụ cười người thắng cuộc bước chân ra khỏi thư phòng.

Quân môn từ trên xuống dưới đều bận rộn vì hôn sự này, Dịch Thư Vân là người trong cuộc lại rảnh rỗi đến mốc meo, mỗi ngày chỉ dẫn theo sư đệ Quân Diệc Hằng vất vả lắm mới có mấy ngày nghỉ không cần viết bài vở và hai đệ đệ muội muội tuổi còn quá nhỏ Quân Diệc Điềm, Quân Linh Nhi lắc lư khắp nơi. Có chiến tích huy hoàng "đánh cháu trai nhà lão tổ tông nhưng vẫn bình yên vô sự", Dịch Thư Vân rồng dữ ở Tây Xuyên xem như đứng vững vàng trên đất kinh thành. Nghe kể chuyện đã xảy ra hai huynh đệ bảo bảo ngoan ngoãn Quân Diệc Hằng nhìn đại sư huynh dũng mãnh, trong mắt đều là sao nhỏ sùng bái!

Đến một hôm, hai huynh đệ Quân Diệc Hằng được Ngụy Tử Khâm dẫn đi chúc tết nhà ngoại, ngay cả Quân Linh Nhi cũng được lão tổ tông Hoắc Thảo Mộc nhớ nàng đón đi Hoắc phủ. Trong khoảng thời gian ngắn, Dịch Thư Vân quả thật rơi vào cô đơn.

Một lần rơi xuống, liền rơi đến cuối năm, nhị gia Quân Hàn Quân phủ dẫn thê tử Tống Đan Thanh và con trai Quân Diệc Hoài chạy về từ Nam Hải Quốc, hôm giao thừa, Quân phủ trên dưới chỉnh chỉnh tề tề tề tụ một sảnh.

Bái năm mới cho sư công, tiên sinh, sư thúc, ăn xong bữa cơm đoàn viên vui vẻ hòa thuận, thưởng thức cảnh trí đêm tuyết thật lâu, Dịch Thư Vân không biết võ công bị đuổi về Thiển Nguyệt Các nghỉ ngơi; đệ đệ Dịch Sở Vân không trở về gian phòng của mình ở Vô Âm Các, nương nhờ chỗ ca ca không chịu rời đi.

Xa cách đã lâu mới đoàn tụ Dịch Thư Vân hiếm khi thấy được sắc thái thiếu niên này của đệ đệ, cũng liền thỏa mãn ý hắn. Nhưng sau khi hắn ngủ, Dịch Thư Vân lại lần nữa khe khẽ đi vào sân Thiển Nguyệt Các.

Trên đầu tường, một người đang ngồi.

"Ngươi định để ta ngẩng đầu nói chuyện phiếm với ngươi sao?" Dịch Thư Vân vừa cười vừa nói, "Nên gọi ngươi Mạc Hoàn hay là... tiểu vương gia?"

Người tới chính là Tề Huyên.

Đình bát giác bốn mặt đón gió, Dịch Thư Vân quấn như một khối cầu, hai tay ôm ấm trà uống trà ấm người; Tề Huyên dung mạo thiếu niên, một thân trang phục cứng rắn, làm nổi bật thân thể có chút gầy yếu.

"Đã sớm biết ngươi theo Vũ thúc về kinh thành, sao không tới tìm ta chơi?" Tề Huyên đứng như không đứng dựa vào lan can, dưới chân đạp đạp đất đá đọng tuyết trên bậc thang, đột nhiên xoay đầu hỏi, "Nghe nói ngươi sắp thành thân với Tử Y tỷ tỷ?"

Dịch Thư Vân gật đầu ừm một tiếng, hỏi ngược lại, "Ta hồi kinh lâu như vậy, cũng không thấy ngươi ở tướng phủ, ngươi và Cung thân vương thế nào?"

"Thế nào cái gì?" Thiếu niên cúi đầu, nhìn không ra tâm tình.

Dịch Thư Vân với hắn từ trước đến nay không cố kỵ gì, hỏi thẳng, "Tốt xấu ta hiện tại cũng là người của triều đình, thường xuyên đi lại Trung Thư Các. Ba tháng trước Cung thân vương đã dâng thư cho Diệc Hàm, ghi tên của ngươi vào gia phả Tề thị! Đây không phải là nguyện vọng trước giờ của ngươi sao?"

Tề Huyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giữa hai lông mày trước nay hào hiệp không chịu gò bó dưới tuyết trắng càng nổi bật vẻ buồn bã nhàn nhạt, trong đêm đoàn viên vui vẻ yên tĩnh, hắn chạy khỏi nhà đi tới tướng phủ liền có vấn đề. Nhưng mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, ai có thể giải được khốn cục của ai chứ?

"Có vào gia phả hay không trước đây ta cũng không để ý, huống chi bây giờ... đã biết ta với... y thật ra một chút quan hệ cũng không có!" Giọng thiếu niên rất thấp, tựa như vẻ u sầu giữa hai lông mày hắn.

Nhưng Dịch Thư Vân vẫn nghe rõ ràng, hắn giật mình nhìn Tề Huyên hồi lâu, mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật hắn nói. Tề Huyên thế mà không phải con ruột Cung thân vương Tề Mộ Tiêu?! Chuyện này còn có ai biết? Sư thúc Quân Mặc Ninh biết không? Tiên sinh Quân Vũ biết không? Đây chẳng lẽ là nguyên nhân cho tới bây giờ sư thúc chọn lựa thái độ nuôi thả với đứa bé này sao?

Từ đầu đến cuối, Tề Huyên và Tề Mộ Tiêu, một chút, quan hệ, cũng không có!

"Sao ngươi biết chuyện này?! Vậy gia phả lại là chuyện gì?" Dịch Thư Vân hoảng hốt hỏi.

Tề Huyên vốn muốn tìm một người nói hết buồn bực trong lòng, nghe được câu hỏi, cũng không giấu giếm, nói, "Có một lần ta nghe tam thúc và phụ... và Cung thân vương tán gẫu... mới biết được năm đó ta là đứa bé Tào Mặc tiện tay ôm tới... Ta đi điều tra gia đình nơi ta ra đời, đã sớm bị Tào Mặc diệt khẩu... Về phần gia phả... Cái ta muốn chưa bao giờ là một tờ giấy rỗng tuếch..."

Dịch Thư Vân cũng thu liễm tâm tư trêu đùa, an ủi, "Nếu tên ngươi từ trước đã ở trên gia phả Tề thị, mới có thể xem như rỗng tuếch; hơn nữa hiện tại, chẳng những không rỗng tuếch, mà còn là Cung thân vương thật sự thừa nhận ngươi đứa con trai này..."

"Vậy sao?"

"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sẽ không sai." Dịch Thư Vân ung dung nói, "Ngày đó đối phó Nhạc Sầm trong núi, tuy ta cũng bị thương nặng, nhưng vẫn chân chân thật thật cảm nhận được sự lo lắng và thương tiếc ngươi ẩn dưới khí thế lạnh lùng của Cung thân vương. Ngươi mất máu quá nhiều suýt nữa bỏ mạng, nếu không phải vương gia truyền máu cho ngươi, hậu quả khó mà lường được. Bây giờ, cha con hai người các ngươi đã sớm huyết mạch tương liên, còn nói cái gì con ruột con nuôi!"

Tề Huyên ngơ ngẩn nhìn Dịch Thư Vân, hiếm khi không phản bác.

"Đừng suy nghĩ nhiều," Dịch Thư Vân đứng lên vỗ vỗ tuyết đọng trên vai Tề Huyên, nói, "Về sớm một chút, đêm nay cùng nhau đón giao thừa với vương gia. Vương phủ vắng người, vốn lạnh tanh, nếu ngươi không ở, chẳng phải càng không có khói lửa sao?"

Tề Huyên hiếm khi nghiêm túc nghĩ một hồi, đột nhiên một bước dài nhảy lên đầu tường, biến mất.

"Biết khinh công rất đáng gờm sao?" Dịch Thư Vân nhìn Tề Huyên một tiếng chào hỏi cũng không có liền bay ra ngoài, ghét bỏ nói.

Sau đó, Dịch Thư Vân cũng về phòng nghỉ ngơi.

Sử Trung Châu ghi lại, thành chủ đảm nhận Kình Thiên thành đầu tiên Dịch Thư Vân đại hôn vào mùng chín tháng giêng năm Hi Bình thứ năm, cưới một nữ tử giang hồ bình thường, từ đó về sau, nửa đời triều đình nửa đời giang hồ.

Đối với Dịch Thư Vân người đời biết rất ít, thế nhưng mỗi khi đề cập đến thừa tướng đảm nhiệm nhiều đời vương triều Tề thị, phía dưới tên Quân Vũ, chung quy không tránh được nhắc đến Dịch Thư Vân này. Từ sau khi hắn bái thầy, cả đời cũng không xuất sư, lại nhận được hai chữ đánh giá "trung hiếu" của tiên sinh Quân Vũ.

Trung là, Kình Thiên thành dưới sự đồng tâm cai quản của hai huynh đệ Dịch Thư Vân và Dịch Sở Vân, hoàn toàn đứng vững gót chân ở Tây Xuyên, cũng trở thành bức tường thành che chở tây bắc Trung Châu;

Hiếu là, Dịch Thư Vân hầu thầy cực kỳ hiếu thảo, chưa bao giờ ngỗ nghịch, vẫn luôn lấy lời thầy làm chuẩn mực. Đôi thầy trò chênh lệch mười tuổi này, trở thành giai thoại khắp triều đình Hi Bình.

Thậm chí sau đó, gần như không ai tin Dịch Thư Vân xuất thân ma giáo.

Sư thúc Quân Mặc Ninh từng hỏi hắn, buông bỏ tự do gò bó triều đình, hối hận hay không?

Sắc mặt Dịch Thư Vân nhàn nhạt như mây trôi phía chân trời nói, "Sư thúc bị giam tám năm có từng hối hận? Không hối, nhân sinh đau khổ vì không ai nương tựa, có thể gặp được tiên sinh, là may mắn của Thư Vân..."

------------- Hoàn -------------

------------- TOÀN VĂN HOÀN -------------

Mình đã từng nghĩ khoảnh khắc hoàn được một tác phẩm dài như vậy mình sẽ rất rất vui nhưng thật sự khi gõ ra những dòng cuối thì tiếc nuối lại là cảm xúc duy nhất đọng lại trong lòng mình.

Lần này chúng ta thật sự phải nói lời tạm biệt với tiên sinh, với Hàm nhi, với những nhân vật mà với mình đã chẳng còn là nhân vật trong một quyển truyện nữa. Hi vọng trong tương lai tác giả đại nhân sẽ viết tiếp câu chuyện của họ để mình và các bạn có cơ hội lần nữa nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ của những "con người" đầy tình cảm này.

Lời cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành với mình trong suốt hai năm qua. Tạm thời mình vẫn chưa có kế hoạch viết hay chuyển ngữ bộ truyện nào tiếp theo nên chưa biết bao giờ ổ nhỏ nhà mình mới nhộn nhịp trở lại nhưng mình cũng mong sẽ sớm tái xuất và gặp lại nhau vào một ngày không xa.

👋👋👋